Dắt tay cùng nhau một đường đi đến cửa nguyệt môn, trong lúc tình cảm nồng nàn, Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia, thiếp thân đưa ngài đi thăm Nhạn Nhi tỷ tỷ và Thương Nhi.
Lục Thất ngây người, hắn bí mật đến hoàng cung Phúc Châu, cũng không có gặp được Chu Nhạn Nhi và Thương Nhi, nhưng hắn biết hai người này là ở Phúc Châu, hai nữ nhân trên thực tế là cung nhân của Tân Cầm Nhi.
- Vận Nhi, theo ta thấy, không bằng để tiểu thư Nhạn Nhi gả ra ngoài cũng tốt.
Lục Thất sau một thoáng do dự, ôn hòa nói.
- Lão gia nói như vậy nhưng là chậm mất rồi, thiếp thân đã hỏi qua, Nhạn Nhi tỷ tỷ chỉ nguyện hầu hạ ngài, nếu không nàng cũng không muốn lại lấy chồng.
Tân Vận Nhi dịu dàng trả lời.
Lục Thất nghe xong trong lòng khác thường, lại nghe Tân Vận Nhi nhẹ nhàng nói:
- Trong lòng thiếp thân vẫn luôn thấy hổ thẹn với Nhạn Nhi tỷ tỷ, khi đó nếu Nhạn Nhi tỷ tỷ nếu là không chịu thả thiếp thân rời đi, cô cô cũng là chuộc không được thiếp thân, cái gọi là quan quy chuộc nô, trên thực tế đối với nô tì thượng phòng là vô dụng đấy, vì nô tì thượng phòng ở nhà chủ nhân, cơ hồ đều sẽ được đối đãi tốt, bồi dưỡng một nô tì thượng phòng, không thua gì nuôi dưỡng một đứa con gái cả.
Lục Thất gật đầu tán thành, tài đánh đàn của Tân Vận Nhi tài giỏi,tất nhiên là do sự nỗ lực của bản thân mình, nhưng cũng là dùng bạc chất lên, không có hoàn cảnh sinh tồn tốt đẹp và và chi phí liên quan, nô tì chỉ có thể là lao động làm việc nặng nhận biết không được mấy chữ to.
- Lão gia, về sau Nhạn Nhi có thể phong phi không ?
Tân Vận Nhi ôn nhu hỏi.
- Không thể, nhiều nhất là quý nhân, ta đã nghĩ qua, địa vị phong phi không thể quá nhiều, dưới phong phi sẽ là quý nhân, tài nhân và cung nhân, về sau phàm là nữ nhân hậu cung nhận được phân phong, cao nhất chính là quý nhân, hài tử của Nhạn Nhi và Thương Nhi có thể nhận được phân phong huyện vực.
Lục Thất ôn hòa trả lời.
Tân Vận Nhi gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Phân phong không có ý tứ hàm xúc có thể mặc kệ không quản, đất phân phong trên thực tế là thuộc cung nội đình và Tông Chính Tự giám quản giáo, tài phú của đất phân phong là một loại chống đỡ chi tiêu ngày sau của hoàng tộc, quân lực của đất phân phong cũng thuộc cung đìnhnội đình quản lí.
Tân Vận Nhi gật đầu, Lục Thất lại nói tiếp:
- Ta vì sao phải thực hành phân phong, mục đích một là nhanh chóng để Lục Thị thống trị đi sâu vào lòng người, kiềm chế uy vọng ngày càng lớn mạnh của các quan lại địa phương, hai là vì hoàng tộc xây dựng tài nguyên cố định, khiến cho tài lực của hoàng tộc mở rộng, đạt tới một loại tư tưởng không cùng dân chúng tranh lợi, ta sẽ bỏ rất nhiều vật phẩm cấm mua bán, khiến dân gian có thể tùy ý mua bán, ví dụ như các loại muối, sắt, có thể do thương nhân buôn bán.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Lão gia đầu đây là hưng thương chi đạo.
Lục Thất mỉn cười, ôn hòa nói:
- Mặt trái của hưng thương chính là ức chết tham quan, rất nhiều tài nguyên cấm buôn bán một khi ở trong tay quan lại, liền sẽ xuất hiện tình trạng lấy công làm việc tư, vận chuyển chậm chạp, huống hồ sẽ có tầng tầng lớp lớp quan tham khó trị, ta hưng thương liền có thể tận lực dùng quan chế thuế phú làm chủ, làm quan lại chỉ có thể quản lí việc thu thương thuế, không thể quản lí kiểm tra cái gì trái với lệnh cấm, vậy tự nhiên liền không có cái gọi là buôn lậu lãi kếch sù, chỉ cần giao thuế, cái gì đều có thể quá quan, mà đối với việc trốn thuế, cũng là phải nghiêm trị trả giá gấp trăm lần.
Tân Vận Nhi gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy lại có thể giảm bớt bổ nhiệm rất nhiều quan lại, giảm bớt gánh nặng chính trị.
Lục Thất mỉn cười lắc đầu, ôn hòa nói:
- Nàng vừa vặn nói ngược rồi, ta ngược lại sẽ bổ nhiệm rất nhiều quan lại, sẽ bổ nhiệm một lượng lớn quan viên giám sát, cũng sẽ cố ý dưỡng rất nhiều tán quan lão gia, về sau Tấn quốc chân chính trở thành một đất nước của người đọc sách và quân đội mạnh mẽ, có thể cho quan viên địa vị, mọi người đều sẽ cố gắng hết sức để kiếm được một cái chức quan.
Tân Vận Nhi nghe xong kinh ngạc, Lục Thất mỉn cười, ôn hòa nói:
- Lấy bổng lộc làm quan của Tấn quốc liền sẽ dễ dàng ít đi oán tâm, rất nhiều kẻ sĩ có tài nằăng, chính là vì cuộc sống khốn khó mà cảm thấy nghẹn khuất, mới có thể không cam tâm mà muốn tạo phản, có một địa vị nhất định không lo ăn uống, sẽ không đồng ý bí quá hóa liều, trên thực tế người muốn tạo phản chính là hai loại, một là trong tay nắm trọng quyền, hai là cuộc sống quá khốn khó.
Tân Vận Nhi lắc đầu dịu dàng nói:
- Thiếp thân không hiểu lắm, cô hẳn là hiều đấy.
Lục Thất mỉn cười, bình thản nói:
- Đạo lí của rất nhiều chuyện, chính là Cầm Nhi dạy ta đấy, ở trên phương diện chính trị, ta tự biết làm không tốt chức trách một thừa tướng cho nên ta chỉ mong muốn chủ quản chuyện quân đội.
Hai phu thê nói chuyện trong chốc lát, do Tân Vận Nhi dẫn Lục Thất đi khuê phòng của Tân Cầm Nhi, không ngờ Lục Thất đến, khiến Chu Nhạn Nhi và Thương Nhi vội vàng cung kính nghênh đón, tiếp đó lại cung kính hành lễ với Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi cũng là hô gọi tỷ tỷ, đi qua thân thiết đỡ Chu Nhạn Nhi.
Lục Thất tự mình đi vào phòng khách ngồi xuống, nội tâm có chút cảm khái, cười nhạt nhìn Thương Nhi đi theo sau, Thương Nhi cũng là trấn định hơn nhiều so với Chu Nhạn Nhi, một đôi mắt đẹp thoáng ngượng ngùng nhìn Lục Thất.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Lục Thất cười nhạt nói:
- Thương Nhi, ta thay đổi saoà?
- Có chút xa lạ, tuy nhiên trong lòng nô tì, vẫn là giống như lần đầu gặp gỡ ở Vọng Giang Bảo.
Thương Nhi dịu dàng trả lời
Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói:
- Nàng khi đó, khen chữ ta viết tốt.
- Nô tì là khen chữ công tử, nhưng công tử lại là cự tuyện hát một khúc vì nô tì.
Thương Nhi nhẹ nhàng đáp lại.
Lục Thất ôn hòa nhìn nàng ta, hỏi:
- Hôm nay, còn bằng lòng nghe ta hát một khúc của ta không?
- Nô tì và Nhạn Nhi tỷ tỷ đều mong muốn nghe một khúc của công tử hát một khúc.
Thương Nhi dịu dàng trả lời, vẻ mặt yêu kiều hai má ngọc nhiều hơn một chút ít vầng son.
Lục Thất rũ mắt im lặng, một lúc sau chợt ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nhạn Nhi, cười nhạt nói:
- Nhạn Nhi, lấy cho ta chén trà, ta khát rồi.
Nhạn Nhi ở cùng với Tân Vận Nhi, sau khi ngẩn ra vội vàng dịu dàng đáp lời, xoay người đi pha trà, Tân Vận Nhi trầm lặng di đến bên người Lục Thất, Lục Thất duỗi đưa tay cầm tay ngọc của nàng, ngẩng mặt nhìn nàng dịu dàng cười.
- Vận Nhi, kì thật ta từng gửi thư cho Nhạn Nhi và Thương Nhi.
Lục Thất nhẹ giọng nói.
- Thư gửi qua, thiếp thân cũng xem quarồi, ngoại trừ quan tâm hỏi thăm ra, cũng chỉ là mượn dùng một số câu thơ tốt đẹp, cũng không có đậu đỏ.
Tân Vận Nhi dịu dàng nhẹ giọng.
- Đậu đỏ, cả đời này của ta, cũng sẽ chỉ gửi một lần đó.
Lục Thất ôn hòa nhẹ giọng.
Ngày thứ hai, Lục Thất điệu thấp ở Võ Anh điện gặp một đám trọng thần triều đình, chủ yếu là Thượng Thư và Thị Lang, cùng Trung Thư Xá Nhân, Hàn Lâm Học Sĩ và Điện Tiền Thị Trung Chính Sự đường thảo luận chính sự .
Lục Thất cũng chỉ là gặp các triều thần một chút, không có hề nghị luận quốc sự gì, tuy nhiên cũng là hỏi một chút việc bố trí cửu tự ngũ giám, biết được cửu tự ngũ giám chỉ thiết lập Đại Lý Tự, Vệ Uý Tự, Tương Tác giám và Quân Khí giám.
Gặp qua triều thần, Lục Thất tổ chức một buổi dạ yến, sau bữa dạ yến cùng người quen nói về những kỉ niệm xưa, hắn không đề cập tới bất cứ chuyện quốc sự gì, các triều thần cũng biết điều không gây ra phiền phức gì, Lục Thất không nói đến quốc sự, chính là khẳng định quyền lực của cung đìnhnội đình.
Lục Thất ở Phúc Châu im lặng lưu lại bốn ngày, bốn ngày sau lặng yên rời khỏi Phúc Châu, lần này rời khỏi Phúc Châu, thân vệ đi theo Lục Thất lưu lại trở thành vệ quân hoàng cung, hộ vệ của Lục Thất biến thành năm trăm tướng sĩ, lĩnh dẫn quân chính là Quý Ngũ thúc, Lỗ Hải vẫn luôn không có rời khỏi Quý Ngũ thúc, mà Diêu Tùng thì tiếp tục lưu lại thành Phúc Châu, làm Võ Lâm Lang Tướng.
Một lần nữa cùng Quý Ngũ thúc và Lỗ Hải ở cùng một chỗ, tâm tình Lục Thất khoan khoái, Lỗ Hải cũng là vui mừng, cùng không còn nói chuyện khách khí xa lạ với Lục Thất. không xa lạ nói những chuyện sau khi chia tay, hHiện giờ Lỗ Hải cũng là Võ Lâm Lang Tướng, mà Quý Ngũ thúc lại là Vệ Uý Tự Thiếu Khanh, quản lý chung toàn bộ quân lực thủ vệ hoàng cung, hiện giờ cái chức đó giao cho Diêu Tùng, trên thực tế, quan chức kinh thành Tấn quốc thiếu rất nhiều, nhất thời khó mà hoàn thiện hết được.
Quý Ngũ thúc cũng là quan tâm hỏi thăm tình hình Tô Châu nơi đó, Ông ấy vốn là nhậm chức ở Tô Châu đấy, bị Tân Cầm Nhi điều đi Phúc Châu giữ chức Vệ Uý Tự Thiếu Khanh, trên thực tế chính là vì an nguy của thành Phúc Châu mới điều đi ba người Quý Ngũ thúc.
Thành Phúc Châu mặc dù là kinh thành của Tấn quốc, nhưng là quân lực đồn trú chỉ có sáu nghìn, quan tướng dẫn quân trở nên, cơ hồ đều là binh lính huynh đệ của Lục Thất, đóng quân ở Phúc Châu, chủ yếu là xuất phát từ tín nhiệm mà được tin dùng, cho nên thà rằng chỉ đồn trú sáu nghìn tướng sĩ, cũng không thể đồn trú mấy vạn quân lực thành phần phức tạp.
Quý ngũ thúc đối với việc Lục Thất có ba đứa con gái rất vui mừng, Lục Thất bảo Quý Ngũ thúc nhanh chóng tiếp người nhà đi Phúc Châu. Quý Ngũ thúc cũng là bảo Lục Thất nhanh chóng đón Lục mẫu rời khỏi Giang Ninh, hai người trò chuyện tự nhiên chân thành, trong thân thiết lộ ra cảm khái bùi ngùi đối với đời người, đặc biệt là Quý Ngũ thúc càng là cảm khái thế sự vô thường, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, ông ta đã làm cướp nhiều năm như vậy, vậy mà có thể trở thành tướng quân, đại nhân vật trong triều đình.