Ngày hôm sau
Lúc Triệu Văn tỉnh lại đã là buổi trưa.
Hắn ngồi dậy lắc lắc cái đầu vì ngủ nhiều.
Chống tay ngồi dậy đụng phải một thứ mềm mại, Triệu Văn cúi đầu, nhếch nhếch môi, là quần áo sạch sẽ.
Triệu Văn mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng ra, nhất thời ánh nắng liền tràn vào phòng, khiến cho Triệu Văn không tự chủ nghiêng đầu.
Hùng Bá đang ở trong sân bổ củi nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Văn một mặt ý cười, “Ngủ có ngon không?”
Triệu Văn khẽ cười một tiếng, hai tay ôm vai dựa vào trên cửa phòng, “Huynh hỏi một người ngủ thẳng tới buổi trưa rằng ngủ ngon hay không à?”
Hùng Bá gãi đầu một cái, nhe hàm răng to trắng bóng cười hắc hắc.
Múc cháo gạo trắng trong nồi ra bưng lên đặt ở trước mặt Triệu Văn, Triệu Văn kỳ quái nhìn mấy chén đồ ăn thừa đêm qua trong tủ, “Còn nhiều thứ chưa ăn như vậy mà.”
Hùng Bá nghiêm mât nói: “Đại ca phu nói nhất định không được cho đệ ăn đồ ăn có dầu, nếu không đệ sẽ phát sốt nhẹ.”
Triệu Văn lập tức hiểu ra, húp từ từ từng ngụm cháo còn đang ấm, Hùng Bá ở bên cạnh nhìn, chờ Triệu Văn uống hết biểu thị không muốn nữa, Hùng Bá mới lắc lắc đầu cầm bát đi sang một bên rửa sạch.
“Đệ ăn quá ít.”
Triệu Văn lườm hắn một cái, “Có thể ăn xong một bát lớn như vậy ta cảm thấy mình rất lợi hại.”
“Lớn sao?”
Hùng Bá giơ giơ cái bát trong tay nghi ngờ nói.
Triệu Văn nghiêm nghị gật đầu.
Bởi lượng cơm Hùng Bá ăn rất lớn, cho nên bát trong nhà cũng đều rất lớn, một cái bằng hai lần bát nhà người bình thường.
Nếu không phải đêm qua mệt nhọc, Triệu Văn cũng không ăn nhiều như vậy.
“Đại ca ta đâu?”
“Đi rồi, thấy đệ không dậy, cho nên không gọi đệ.”
Triệu Văn gật đầu.
Hùng Bá là thợ săn, mà đất cũng không nhiều, hơn nữa đã sớm xong, cho nên cơ hồ không có việc gì.
Hùng Bá chuyển một cái ghế nằm thả ở trong sân cho Triệu Văn nằm, eo cùng chân của Triệu Văn đều mỏi lắm, cũng không cãi láo, ánh sáng mặt trời ngày xuân chiếu ở trên người là thoải mái nhất, tiếp tục nghe tiếng Hùng Bá bổ củi bên cạnh, Triệu Văn cảm thấy mình lại có chút buồn ngủ.
“Tối hôm nay đi sang nhà đại ca ăn cơm.”
Hùng Bá vừa bổ củi vừa nói.
Triệu Văn ừ một tiếng, nhớ tới sắc mặt Chu Lực hôm qua, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi: “Đại ca phu có phải là bị bệnh hay không?”
Hùng Bá nghe vậy thở dài.
“Mang thai chưa được hai tháng liền sảy mất, bị tâm bệnh.”
Triệu Văn há miệng, ca nhi có thai vốn không dễ dàng, sảy thai càng là điều thông thường, nhưng thấy tuổi tác của hai người Chu Lực cùng Hùng Phong, chắc chắn đã kết hôn nhiều năm, cũng khó trách Chu Lực như vậy.
“Uống thuốc, nhưng không thấy khá, đại ca cũng sầu lợi hại.”
Triệu Văn suy nghĩ một chút, “Nhị tỷ đưa cho ta một bức tranh cầu tự, không bằng đưa cho đại ca đi?”
Hùng Bá nắm chặt cái rìu, nhìn Triệu Văn, “Có thể không?”
“Tốt xấu gì thì cũng có một kỳ vọng.”
“Vậy được.”
Triệu Văn nằm cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi, thẳng thắn đứng lên, ở trong sân đi từ từ.
“Hài tử nhà nhị ca mấy tuổi?”
Hôm qua lúc tiến vào phòng bếp vừa vặn nghe thấy phu lang Doãn Thành của Hùng Vân nhắc một câu, Triệu Văn liền nhớ tới.
“Ba tuổi, gọi Hùng Thụy, là tiểu hán tử cường tráng.”
Nói tới chất nhi kia, Hùng Bá liền không nhịn được lắc đầu, “Chớ nhìn hắn ba tuổi, rất thông minh, cũng nghịch ngợm vô cùng.”
Nghe ngữ khí vừa sủng ái vừa bất đắc dĩ của Hùng Bá, Triệu Văn lập tức liền nhớ đến hai huynh muội Triệu Hợp An, “Hài tử đều nghịch ngợm khi còn bé, hiểu chuyện là tốt rồi.”
Hùng Bá vỗ vỗ lồng ngực, “Ta khi còn bé không nghịch ngợm.”
“Vậy là ngoan sao?”
Hùng Bá lập tức gật đầu, Triệu Văn nhìn cái gáy của Hùng Bá nhất thời cảm thấy tay có chút ngứa.
Nhà Hùng Phong cùng nhà Hùng Bá cũng chỉ cách một rừng trúc nhỏ, mà nhà Hùng Vân thì lại cách nhà Hùng Phong không xa.
Triệu Văn có chút ngạc nhiên tại sao cũng chỉ có Hùng Bá ở một bên khác của rừng trúc nhỏ.
Thấy hai người đều sắp tiến vào nhà Hùng Phong, cũng không hỏi nhiều.
“Đại ca, Nhị ca.”
Hùng Bá cùng Triệu Văn tiến vào sân, Triệu Văn theo Hùng Bá kêu lên.
“Ha ha ha, đều là người một nhà, Tam đệ phu không cần khách khí.”
Hùng Phong là hán tử thẳng thắn.
Đưa cho phu phu Hùng Phong ngoại trừ bức tranh kia còn có hai tấm vải màu tối, mà đưa cho phu phu Hùng Vân lại là hai quyển sách cùng với hai tấm vải màu nhạt hơn.
Chu Lực thích mặc quần áo màu tối, Doãn Thành yêu thích quần áo nhạt màu, cũng thích xem sách, Hùng Thụy thì được một cung tên bằng gỗ cho trẻ con.
Ở nhà nông quà tặng không cần quá quý trọng, quan trọng là… Tấm lòng, Triệu Văn vốn muốn đưa cho Hùng Thụy một cái vòng tay bạc, bị Hùng Bá ngăn cản.
“Hài tử nhà nông rất ít mang vật kia, nếu đệ đưa thì theo tính tình Nhị ca nhất định sẽ cho hài tử mang theo, nếu không sợ sẽ không tôn trọng đệ, nhưng đeo lên thì người nhìn hài tử liền nhiều hơn.”
Triệu Văn nhất thời hiểu được ý của Hùng Bá, đồ trên tay hài tử nếu không có người lớn ở bên cạnh, sẽ bị mất bất cứ lúc nào.
Chu Lực đang ở phòng bếp bận việc, Doãn Thành ở bên cạnh hỗ trợ, Triệu Văn suy nghĩ một chút vẫn tiến vào phòng bếp.
“Trong này khói bụi nhiều lắm.”
Chu Lực thấy Triệu Văn tiến vào phòng bếp vén ống tay áo lên, vội nói.
“Này có cái gì, nếu đệ đã gả cho Hùng Bá thì cũng phải trải qua đống khói bụi này cả đời.”
Triệu Văn không thèm để ý nói.
Doãn Thành thấy hắn nói chuyện hào phóng, không giống như là làm ra vẻ, liền cười nói: “Sao có thể cùng khói bụi sống hết đời, tiền đồ Tam đệ lớn đấy.”
Triệu Văn cười khẽ, “Ta nhận lời tán dương của Nhị ca phu, vậy thì miễn cưỡng đổi thành một trận đi, còn đến cùng là dài bao nhiêu, phải xem bản lãnh của Hùng Bá.”
Thoải mái vài câu liền khiến cho bầu không khí giữa ba người càng thêm hài hòa.
Khi Triệu Văn chết sống đốt hoài không ra lửa còn khiến cho mặt mình bị lem nhem, Chu Lực liền mạnh mẽ nhét cho hắn một cái chậu gỗ, bảo hắn rời khỏi bếp đi rửa rau.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Văn nhìn lá rau bị vò nát trong tay, nhớ lại câu “Kiều ca nhi” hôm qua nghe thấy, đúng thật là bị nói trúng rồi.
Hùng Thụy nhìn thấy Triệu Văn bất ngờ nghe lời, biến thành đuôi nhỏ của Triệu Văn, khiến cho ba hán tử trong sân trợn mắt ngoác mồm.
“Tam đệ phu thật là lợi hại.”
Trải qua sự tàn phá sâu sắc của Hùng Thụy, Hùng Phong bội phục nói.
Hùng Bá nghe vậy thu hồi kinh ngạc trên mặt, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, không nhìn xem là phu lang của ai!”
Hai tiếng Bốp! Hùng Bá bị hai người Hùng Phong cùng Hùng Vân đánh một cái vào đầu.
Nói tóm lại bữa cơm chiều này mọi người đều rất thoải mái, không có không dễ chịu cùng lúng túng như trong suy nghĩ, Triệu Văn cũng bị lượng ăn của ba huynh đệ Hùng gia làm cho kinh sợ lần thứ hai.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở trong sân cười cười nói nói một hồi lâu, Hùng Bá cùng Triệu Văn mới trở về nhà.
“Sinh hoạt ở nơi như thế này, cũng khó trách huynh sẽ không tim không phổ như vậy.”
Trên đường, Triệu Văn đột nhiên nói với Hùng Bá.
“Cái gì?”
Hùng Bá không rõ gãi gãi đầu.
“Khen huynh đây.”
“Khà khà.”
Người nhà nông cho dù có chút tâm cơ cũng không sánh được nửa điểm người trong huyện.
Sau khi về đến nhà, Hùng Bá chuẩn bị đun một nồi nước nóng, để cho hai người có thể tắm rửa súc miệng.
Lúc hắn đang ngồi trước bếp lò, Triệu Văn cũng lại đây ngồi.
Hùng Bá kéo Triệu Văn qua, thân mật hôn một cái trên mặt Triệu Văn, “Nếu đệ buồn ngủ thì về phòng ngủ trước đi, chờ ta nấu nước nóng xong sẽ gọi đệ.”
Triệu Văn bất động, hắn thấy đá đánh lửa trong tay Hùng Bá, “Dạy ta nhóm lửa.”
Hùng Bá sững sờ, “A?”
“Ta nói, dạy ta nhóm lửa.”
Hùng Bá đem đá đánh lửa để qua một bên, đưa tay ra nhẹ nhàng vòng lấy vai Triệu Văn, Triệu Văn chưa từng thấy Hùng Bá như vậy, sắc mặt hờ hững, nơi sâu nhất trong đôi mắt tất cả đều là nghiêm túc, “Đệ không cần học những thứ này.”
“Huynh nguyện ý thú một kiều ca nhi cái gì cũng không biết sao?”
“Đương nhiên, so với việc đệ chăm sóc ta, ta càng thích chăm sóc đệ hơn.”
Triệu Văn nhíu mày nhìn Hùng Bá nửa ngày, cuối cùng nói: “Vậy được, vậy ta liền yên tâm thoải mái nhận sự chăm sóc của huynh.”
“Đương nhiên phải yên tâm thoải mái! Đệ là phu lang của lão tử, lão tử không chăm sóc đệ thì ai chăm sóc!”
Triệu Văn bất đắc dĩ cười cười, trở về phòng.
Việc nhà nông Triệu Văn không am hiểu, nhưng bàn về làm ăn, vậy thì thuận buồm xuôi gió.
Kịch liệt liền triền miên thân thiết qua đi, Triệu Văn lẳng lặng vùi ở trong lồng ngực Hùng Bá.
“Tại sao huynh không xây phòng ở gần đại ca cùng nhị ca?”
“Lúc chúng ta ở riêng a phụ của ta quyết định.”
“A phụ?”
Hùng Bá gật đầu, “Ta cũng hỏi qua người, người chỉ nói là quá gần rồi, có lúc không phải là việc tốt.”
Tròng mắt Triệu Văn chuyển động, “Khi đó đại ca cùng nhị ca kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi.”
Nghe thấy Hùng Bá nói như vậy, Triệu Văn nhất thời hiểu ra.
A phụ của Hùng Bá vẫn luôn nhớ kỹ việc hôn nhân năm đó, vì để cho ca nhi trong huyện gả tới cùng phu lang của Hùng Phong, Hùng Vân không sản sinh ngăn cách, Hùng Bá ở bên trong rừng trúc nhỏ này không thể tốt hơn.
“Ngày mai huynh muốn lên núi sao?”
“Muốn đi một chuyến, thịt trong nhà không nhiều lắm.” Hùng Bá bĩu môi nói, Triệu Văn nghe được lắc đầu, một cái thùng cơm, xem ra chính mình phải nên làm việc sớm một chút, nếu không thì thùng cơm sẽ khổ, một mình trôi qua đã căng thẳng, hơn nữa lại thêm mình, vậy thì càng khó khăn hơn.
Trời hơi sáng lên, Hùng Bá liền rón rén rời giường, Triệu Văn vốn nên ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra.
“A, con chuột lớn, ngươi muốn làm gì đó?”
“Con chuột lớn?”
Hùng Bá khiếp sợ dùng ngón tay chỉ chính mình.
Triệu Văn ngồi dậy cười nói, “Đùa huynh thôi.”
Hùng Bá nghe vậy hí ha hí hửng tiến đến bên người Triệu Văn chán ngấy một lúc, hai người mới rời giường.
Ăn xong điểm tâm đơn giản, Hùng Bá cùng Triệu Văn mỗi người một cây cung lên núi.
Mặt trời còn chưa xuất hiện, trên cỏ dại còn đọng hơi sương, Hùng Bá cầm trong tay một cái gậy dài đi cả một đường gạt cỏ dại, khiến cho Triệu Văn đi theo phía sau hắn nhận được sự gột rửa của đám sương.
“Trường Cước Dương chỉ có nơi núi sâu vừa phải mới có, lúc trước ta gặp qua một đám, cái đầu rất lớn, nhưng số lượng có chút nhiều, một mình ta ứng phó hơi khó nên không hề động thủ, nhưng đáng tiếc chính là sau này rốt cuộc không còn may mắn tình cờ gặp một đám như vậy nữa.”
Hùng Bá cảm khái nói.
“Cũng may là huynh không kích động lên.”
“Đương nhiên, ta phải dùng đầu tỉ mỉ nghĩ một lúc mới làm ra quyết định.”
Triệu Văn buồn cười nhìn Hùng Bá dương dương tự đắc, người nọ ít khi được khen, cho chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm.
“Có động tĩnh.”
Triệu Văn đột nhiên kéo Hùng Bá nói.
Hùng Bá lắc lắc đầu, “Đều là chút vật nhỏ, mục tiêu lần này của ta là hai con lợn rừng.”
“Huynh biết chúng nó ở đâu sao?”
“Đương nhiên, ta vẫn luôn lưu ý mà.”
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Hùng Bá kéo Triệu Văn trốn ở trong bụi cỏ cao nửa người.
Hắn rút ra một mũi tên từ trong hộp trên lưng.
Triệu Văn thấy vậy, cũng rút ra một mũi tên từ trong hộp trên lưng cảnh giác nhìn về phía xa.
“Nhìn thấy con mồi không nên gấp gáp bắn nó, ” Hùng Bá thấp giọng nói, “Phải quan sát hướng đi của nó, hô hấp theo nó, sau đó tại khoảnh khắc nó thả lỏng cảnh giác, nhắm vào vị trí trí mạng, bắn ra nhanh, tàn nhẫn, chuẩn.”
Tác giả có lời muốn nói: Nhanh, tàn nhẫn, chuẩn.