Triệu Văn gật đầu, “Cha nói là mười lăm tháng sau.”
“Đó không phải là lúc trời đông giá rét sao?” Hùng Bá nói.
“Đúng vậy, bởi vì nguyên nhân tiệm vải nên đã kéo rất lâu, hôn sự này dù sao cũng phải làm cho xong trước khi ăn tết.”
Triệu Văn cười nói.
Hùng Bá gật đầu, trong lòng suy nghĩ nên đưa chút quà gì.
Triệu Hợp An dắt Triệu Hợp Tâm ngồi chung một bàn cùng một đám trẻ con, hài tử lớn nhất trên bàn này là chín tuổi, nhỏ nhất cũng chính là Triệu Hợp Tâm.
“Vẫn là đưa Hợp Tâm tới để ta trông đi.”
Triệu Văn thấy Triệu Hợp An chăm sóc Triệu Hợp Tâm ăn cơm có chút tốn sức, vì vậy nói một tiếng với Hùng Bá, bảo đưa Triệu Hợp Tâm lại đây.
“Ca ca làm dơ quần áo mới của con rồi.”
Triệu Hợp Tâm có chút oan ức chỉ chỉ quần áo trên người nói.
“Đúng là làm dơ, nhưng ca ca không cố ý, Hợp Tâm ngoan nha.”
Triệu Văn cười an ủi Triệu Hợp Tâm, sau đó sửa soạn lại quần áo giúp Triệu Hợp Tâm một phen.
“Triệu Hợp An, ta nghe nương ta kể ngươi sắp có nương mới phải không?”
Ngồi ở đối diện Triệu Hợp An là một tiểu bàn tử, nhìn Triệu Hợp An đang dùng cơm hỏi.
Những hài tử khác cũng đều nhìn về Triệu Hợp An.
Triệu Hợp An chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Là a phụ.”
“Nương ta còn nói sau này ngươi và muội muội ngươi sẽ sống không dễ chịu, bởi vì các ngươi không phải hài tử của người kia, thật đáng thương.”
Cha của tiểu bàn tử cùng Triệu Võ là người quen, cũng coi như là từ nhỏ đã nhận thức Triệu Hợp An, cũng không biết làm sao, tiểu bàn tử không thích Triệu Hợp An, chỉ cần có thể làm cho Triệu Hợp An không cao hứng, nó sẽ nguyện ý làm.
Triệu Hợp An không trả lời tiểu bàn tử, tiếp tục vùi đầu ăn cơm của mình, còn hai miếng cuối cùng là ăn xong rồi.
Tiểu bàn tử thấy Triệu Hợp An không để ý tới nó, nhất thời nổi giận, “Phu tử nói làm người quan trọng nhất chính là hiếu đạo! Cha ngươi có người mới, ngươi cũng đừng quên mẹ ruột của mình! Nếu không đó chính là bất hiếu!”
Triệu Hợp An đẩy bát đã ăn hết sang một bên, sau đó mặt không hề cảm xúc nhìn tiểu bàn tử dương dương tự đắc nói: “Vậy Phu tử của ngươi có từng dạy ngươi là ăn không nói không?”
Tiểu bàn tử sững sờ.
Triệu Hợp An tiếp tục nói: “Cha ngươi có từng dạy ngươi rằng một hán tử tốt thì sẽ không là thứ vô tri, ngu xuẩn, giống phụ nhân ở hậu viên đi đoán lung tung việc nhà của người khác không?”
Tiểu bàn tử càng sửng sốt.
Triệu Hợp An thấy vậy lắc đầu: “Xem ra là không dạy, chẳng trách..”
Nói xong, Triệu Hợp An liền bước trầm ổn đi tới bên cạnh Triệu Võ đang vẫy tay với nó.
Triệu Võ dắt tay Triệu Hợp An, “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi ạ.”
“Theo ta đi chào hỏi mấy vị thúc bá.”
“Vâng.”
Triệu Văn dắt Triệu Hợp Tâm đi ra, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ này.
“Hợp An quả thực là giống đại ca.”
Hùng Bá nhìn tiểu tử ưỡn sống lưng thẳng tắp nói với Triệu Văn.
“Đại ca ta làm sao vậy?”
Hùng Bá lập tức cười đến híp cả mắt: “Hán tử như đại ca, ngoại trừ ta, sợ là không có ai so được.”
Không biết xấu hổ.
Triệu Văn trừng Hùng Bá một cái, mang theo Triệu Hợp Tâm muốn nhìn hài tử đi đến bên Triệu Trù Đoạn.
Toàn bộ tiệc đầy tháng làm rất thành công, ngày hôm sau Triệu Văn cùng Hùng Bá liền chuẩn bị cùng Triệu Võ đi trước.
“Vạn sự đều không thể quá gấp, mùa đông càng nên cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”
“Ta biết rồi nhị tỷ.”
Triệu Văn cười cười, cùng Triệu Hồng cáo biệt rồi tiến vào xe ngựa.
“Nhị tỷ! Nhị tỷ phu! Bọn đệ cáo từ trước!”
Hùng Bá nhảy lên ngựa cất cao giọng nói.
“Đi đường cẩn thận.”
“Biết rồi!”
Đến huyện, Triệu Võ kéo phu phu Triệu Văn về nhà ăn cơm trưa rồi mới để người đưa bọn họ trở về trấn.
“Ngón này là bị nẻ do lạnh, nếu lại không chú ý thì khi cầm đũa sẽ khó chịu.”
Trên xe ngựa, Triệu Văn vừa xức thuốc cho Hùng Bá, vừa nói.
“Không có chuyện gì, ta da dày thịt béo, không có cảm giác gì.”
Hùng Bá cười hì hì tiến đến bên cổ Triệu Văn, một bên thổi khí, một bên cười nói.
“Đứng đắn chút.”
Triệu Văn dùng sức ở tay, liền thấy mặt Hùng Bá vặn vẹo.
“Được được được, đứng đắn! Đứng đắn!”
“Nói chính sự, mấy ngày nữa trà lâu có thể mở, ta phải đi tìm tiên sinh kể chuyện mới được.”
Bôi thuốc xong, Triệu Văn giấu tay vào trong ngực sưởi ấm.
“Trên trấn sợ là khó tìm.”
Hùng Bá suy nghĩ một chút rồi nói, “Tuổi trẻ sợ là sẽ mất bình tĩnh, tuổi già thì tính tình quá cao, mời không được.”
Triệu Văn gật đầu, cuối cùng nói: “Dương Tuấn Tài thế nào?”
Hùng Bá vừa nghe tên này lập tức ngồi thẳng tắp, hắn dùng sức lắc đầu: “Không có chuyện được hay không!”
Tiểu tử kia chính là một tên nhóc khốn nạn! Cùng cái tên Lý bộ đầu kia quả thực chính là cá mè một lứa!
Triệu Văn mở mắt ra tỉ mỉ nhìn Hùng Bá một phen, hắn nhíu mày hỏi: “Tại sao địch ý của huynh đối với hắn lớn như vậy chứ?”
Hùng Bá khó chịu, “Hắn là một con sói con.”
“Có ý gì?” Triệu Văn nghe không hiểu.
Hắn chẳng qua là cảm thấy từ lúc Dương Tuấn Tài ngồi xe bò nhà bọn họ, Hùng Bá liền đề phòng hắn từ đầu tới chân, nhưng chuyện này vốn là do bản thân hắn tự gật đầu đồng ý, thật không biết Hùng Bá ghét người ta ở chỗ nào.
Đều là chung một thôn, Triệu Văn tất nhiên không muốn để cho người khác hiểu lầm Hùng Bá cái gì.
Hùng Bá nín nửa ngày, rốt cục nói, “Tiểu tử kia giống Lý bộ đầu ở chỗ có tâm tư với đệ, lão tử đương nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt!”
Triệu Văn Văn dở khóc dở cười, “Sao ta lại không biết vậy?”
Số câu mà hắn và Dương Tuấn Tài nói với nhau đếm chưa hết mười đầu ngón tay.
“Tiểu tử kia tâm tư nặng, giấu rất sâu, may là lão tử thông minh, bỏ việc này qua một bên không nói, hắn cũng rất thanh cao, mời hắn đi quán trà kể chuyện cho người ta hắn cũng không muốn đâu! Không chừng còn nói lão Hùng ta bắt nạt người khác.”
Thấy Hùng Bá nói mạch lạc rõ ràng, Triệu Văn lập tức không nhắc lại nữa, miễn cho hán tử kia nghĩ hoài.
Chờ lúc về đến nhà, tuyết vẫn không có ngừng, ở nhà đốt sẵn than, ngồi ở bên cạnh bếp không bao lâu, tay chân Triệu Văn liền ấm áp lên.
“Uống nhanh canh xương dê, Tôn thúc hầm từ sáng sớm đến bây giờ, vừa nóng hổi vừa ngon.”
Hùng Bá bưng ra một bình canh xương dê nóng hổi từ phòng bếp cười nói với Triệu Văn.
Ánh mắt Triệu Văn sáng lên, tiếp nhận chén nhỏ uống một hớp, “Thơm!”
Hùng Bá vừa nghe, lập tức nói: “Còn rất nhiều đấy, muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Triệu Văn gật đầu, sau đó lại nói: “Đưa qua cho Trịnh Uy cùng Tĩnh Nhã một chút đi, mùa đông uống canh xương dê, thân thể ấm áp.”
Bởi vì khí trời càng ngày càng lạnh, cho nên mọi người chỉ mở cửa hàng vào buổi sáng, qua buổi trưa liền đóng, buổi chiều Hùng Phong cùng Hùng Vân đều ở nhà.
“Ta biết, đệ uống nhanh đi.”
Hùng Bá cũng uống hai bát canh dê, sau đó xuất môn đưa canh, bởi vì hai nhà một cái ở đối diện, một cái ở bên cạnh, gần vô cùng, cho nên Hùng Bá trở về cũng nhanh.