Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 70: Chương 70: Mang thai




Edit: CNY

Beta: Ahkung

Mưa nhỏ rơi tí tách trong đêm, gần đến bình minh thì trở nên nặng hạt, rơi ầm ầm xuống mái ngói tựa như pháo tết.

Sáng sớm mở cửa sổ, mùi đất tanh nồng cùng nước mưa tạt vào mặt, những mái nhà màu xanh đen mờ ảo trong làn mưa bụi, hành lang gấp khúc làm bằng đá xanh bị những giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống tạo thành những vũng nhỏ đầy nước.

Thời tiết thế này không nên ra ngoài, tốt nhất là lăn lộn trên giường nệm ấm áp, đắp chăn lông mỏng rồi nằm đọc sách giải trí, thưởng thức tiếng mưa rơi bên tai. Chử Thanh Huy lại không có suy nghĩ như thế, hôm qua nàng nói muốn vào cung kéo Thái tử đến để thẩm vấn, nhưng hiện tại xem ra không thể rồi, nàng nhíu mày nhìn những giọt mưa rơi xuống đất rồi bắn ngược lên.

Năm nay mưa nhiều, mùa hạ một tháng thì có nửa tháng làm bạn với nước mưa. Nếu cứ mưa mãi thế này, e là chỉ mấy ngày nữa phía nam lại có lũ lụt, không biết sắp có bao nhiêu bá tánh gặp nạn.

Nàng dự đoán không sai, chạng vạng khi Diêm Mặc trở về cũng mang theo tin Giang Nam vỡ đê.

Giang Nam mưa lũ liên miên, hàng năm chi ngân sách tu bổ đê nhưng năm nào đê cũng vỡ, dường như đã trở thành nỗi lo của triều đình, thật ra cũng đều do quan viên cứu tế lén ăn bớt tiền và nguyên liệu xây dựng đê, xem tính mạng mấy chục vạn dân như trò đùa.

Năm ngoái đã phái đại thần điều tra nhưng quan trên quan dưới ở địa phương đều cùng một giuộc, một tay che trời, người của triều đình gặp phải muôn ngàn trở ngại, chỉ bắt được mấy người chịu tội thay, khó mà chạm được tới gốc rễ.

Hôm nay trên triều đình, tất cả bá quan đều trầm mặc, chỉ có Thái Tử chủ động xin đi trừ giặc, cứu tế Giang Nam. Hoàng đế tuy chưa đáp ứng nhưng cũng không phản đối, người thông minh đều nghĩ bệ hạ hẳn là muốn một lần giải quyết gọn Giang Nam.

Quả nhiên, sau hai ngày Thái Tử vẫn luôn chờ lệnh đã được Hoàng đế chuẩn tấu, nhưng lại phân quan Hộ bộ làm khâm sai đại thần, Thái Tử chỉ làm phó thủ, hai người hợp tác cùng làm việc.

Nếu đã đi tuần, đương nhiên quan trọng là an toàn, Diêm Mặc nhận được ý chỉ dẫn đầu cấm vệ quân hộ tống Thái Tử, hôm sau khởi hành. Trước khi khởi hành một ngày, Chử Thanh Huy vào cung tạm biệt Thái Tử, trở về phủ lại giúp Diêm Mặc chuẩn bị hành lý.

Diêm Mặc trước giờ ra ngoài luôn vô cùng đơn giản, hơn nữa hiện giờ tuân theo hoàng mệnh càng phải giảm được cái gì thì giảm cái đó. Chử Thanh Huy chuẩn bị cho hắn ba bộ quần áo, một ít thuốc bột, thuốc mỡ thường dùng, ngân phiếu bạc vụn, lương khô và hai túi nước. Nàng biết chỉ có thể lấy những thứ thật cần thiết, cuối cùng kết quả vẫn là một tay nải thật lớn.

Tay nải nằm trên bàn, to to tròn tròn như cái bánh bao thịt khổng lồ. Diêm Mặc trở về vừa thấy, mở ra, giảm ba bộ quần áo thành một bộ, hai túi nước chỉ lấy một túi, lương khô cũng để lại hơn một nửa, giảm một lúc, bánh bao thịt to sụ ban đầu biến thành sủi cảo bẹp bẹp.

Chử Thanh Huy nhíu mày, “Chỉ mang một bộ quần áo sao đủ? Bao nhiêu đó lương khô cũng không đủ ăn một ngày, còn có ít thuốc, tốt xấu gì cũng mang mấy bình đi.”

Diêm Mặc không để nàng lải nhải, kéo tay nàng ôm vào trong ngực.

Chử Thanh Huy dần dần im lặng, kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng phải chú ý an toàn, nếu có lũ, không được lại gần đê. Ta nghe nói khi hết lũ thường có bệnh sốt rét, chàng phải chú ý một chút.”

“Được, ta nhớ rồi.” Diêm Mặc xoa đầu nàng, gật đầu.

Thật ra khó khăn lớn nhất của chuyến này không phải lũ, cũng không phải bệnh sốt rét, mà là lòng người. Những quan viên thế tộc Giang Nam an nhàn đã lâu, thế lực một tay che trời cũng đã lâu, sao có thể chấp nhận để người khác đánh vỡ mộng đẹp vinh hoa phú quý? ‘Chó cùng rứt giậu’, huống chi đó lại là một đám rắn độc nấp bên bờ ruộng. Nếu không phải lo lắng mấy chuyện này thì Hoàng đế cũng sẽ không lệnh hắn bảo vệ Thái Tử.

Nhưng những điều này hắn sẽ không nói với Chử Thanh Huy, hắn chỉ hôn trán nàng, nói: “Nếu ở nhà thấy chán thì vào cung nói chuyện với mẫu hậu, hoặc tìm biểu muội mà chơi. Một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, hạn chế ăn điểm tâm đồ ngọt, ta trở về mà thấy nàng gầy thì phạt đấy.”

Chử Thanh Huy còn đang phiền muộn sắp phải xa nhau, nghe hắn nói câu nào cũng gật đầu, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng nghe đến ba chữ cuối cùng, lập tức phản ứng, giậm chân, ngẩng đầu trừng hắn: “Chàng còn chưa đi đã đòi về phạt ta, hừ.”

“Ngoan.” Diêm Mặc cúi đầu hôn môi nàng một cái.

Chử Thanh Huy tức giận hắn một cái, rốt cuộc không cãi hắn nữa, chỉ không tình nguyện nói: “Biết rồi, chàng nói nhiều quá.”

Lần đầu tiên bị người khác chê nói nhiều, Diêm Mặc giật giật khóe miệng, bế người vào nội thất. Nếu không muốn nghe hắn nói thì hắn làm vậy.

-----

Hắn đi rồi, trong phủ càng thêm quạnh quẽ. Chử Thanh Huy cũng không biết mình lại thích náo nhiệt đến thế, chịu không nổi thanh tĩnh, hai ngày cô đơn nằm trong phủ, đến ngày thứ ba thì thu xếp ít quần áo vào cung ở với phụ hoàng mẫu hậu.

Ngày thứ năm đoàn người gửi thư về cung, Chử Thanh Huy và Hoàng Hậu dựa vào nhau, cùng đọc thư.

Là thư Thái Tử báo bình an. Tuy triều đình cũng nhận được tấu chương báo bình an của họ, biết không ai có việc gì, nhưng thư gửi gia đình vẫn khác tấu chương đầy quy củ.

Hoàng Hậu đọc xong, sai người lấy bút giấy, muốn hồi âm.

“Con có gì muốn nói với Thái Tử ca ca không?”

Chử Thanh Huy cúi đầu nhìn Hoàng Hậu viết, lắc đầu nói: “Những gì mẫu hậu nói với ca ca đều là lời con muốn nói.”

Hoàng Hậu nâng mi hỏi: “Vậy có gì muốn nói với Phò mã không? Viết ra rồi đưa người chuyển tới.”

“Chàng chẳng viết gì cho con, con cũng không thèm viết cho chàng.” Chử Thanh Huy bĩu môi.

“Vậy sao?” Hoàng Hậu cười cười, “Thế thì không viết cho Phò mã. Ta sai người đi hỏi phụ hoàng con và Tuân Nhi, xem hai người có gì muốn nói với Hằng nhi. Aizzz... tuy ca ca con đi chưa lâu, nhưng ta thật sự nhớ rồi, có lẽ trong lòng nó cũng rất nhớ thương chúng ta, nếu nhận được hồi âm, nhất định sẽ rất vui. Phò mã đành chịu ấm ức vậy, dù sao nó cũng không nghĩ đến bảo bối của ta, đúng không?”

“Mẫu hậu lại trêu con.” Chử Thanh Huy làm nũng, trong lòng lại ngẫm nghĩ những lời Hoàng Hậu nói.

Cả đoàn cùng đi, nếu những người khác đều nhận được thư nhà, chỉ mình hắn không có, liệu hắn có thấy cô đơn? Tuy rằng hắn không gửi thư cho mình, nhưng mình thật ra cũng không viết cho hắn. Lần này chủ động gửi thư cho hắn vậy, nếu hắn không hồi âm, đợi hắn về rồi trách cũng không muộn.

Nghĩ thế, Chử Thanh Huy tự thuyết phục mình mấy câu, nhấc bút, viết một lá thư thật dài.

-----

Thời tiết ngày càng nóng, Chử Thanh Huy ở trong cung mấy ngày, lại trở về phủ công chúa. Hiện giờ nàng đã xuất cung khai phủ, thỉnh thoảng về cung vài ngày thì được, ở quá lâu sẽ không hợp quy củ.

Chiều nay, nàng đang ngồi trong đình thủy tạ, bỗng nhiên nhớ từ lúc Lâm Chỉ Lan có thai, đã một thời gian nàng chưa đến thăm vị biểu muội này, vừa lúc đang buồn chán, Chử Thanh Huy lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa tới Trương phủ.

Vừa thấy Lâm Chỉ Lan, Chử Thanh Huy liền hoảng sợ, vội tiến vài bước, đỡ tay nàng hỏi dồn dập: “Sao lại gầy thế này? Hạ nhân chăm sóc không tốt sao?”

Thông thường khi có thai người sẽ dần dần trở nên đẫy đà. Nhưng so với hơn một tháng trước, Lâm Chỉ Lan ngược lại có vẻ gầy đi một chút. Cũng may tuy gầy nhưng tinh thần nàng lại rất tốt, vỗ vỗ bàn tay Chử Thanh Huy, trấn an: “Tháng này thai nghén, đợi qua được là không sao, biểu tỷ không cần lo lắng.”

“Thai nghén cũng không đến mức này.” Chử Thanh Huy nhớ lúc Hoàng Hậu có mang Nhị hoàng tử, tuy cũng bị nghén nhưng vẫn có vẻ đầy đặn.

“Đã gọi đại phu tới khám chưa?”

“Khám rồi, thấy muội gầy xuống, người trong phủ cũng lo lắng, cứ hai ngày đại phu lại tới một lần, nói muội do lần đầu mang thai, triệu chứng ốm nghén hơi nặng, đây là bình thường thôi.”

Chử Thanh Huy thở dài: “Vất vả cho muội rồi.” Nghĩ một chút lại hừ nhẹ một tiếng, “Muội hiện giờ vất vả như vậy, người Trương gia nếu dám làm chuyện gì trái ý muội thì muội phải tới nói với ta, đặc biệt là Trương Chí Châu, nếu hắn dám chọc muội giận, ta sẽ cho hắn một bài học.”

Lâm Chỉ Lan mím môi cười, “Có biểu tỷ chống lưng, ai dám coi thường muội?”

Nha hoàn bên người nàng cũng nói: “Công chúa yên tâm, nô tỳ luôn ở bên quan sát. Người không biết đâu, gần đây tiểu thư chịu khổ, cô gia cũng gầy đi không ít, hai đùi chỉ còn da bọc xương.”

“Sao lại thế?” Chử Thanh Huy đỡ Lâm Chỉ Lan ngồi xuống, thắc mắc.

Lâm Chỉ Lan hơi ngượng ngùng, “Nói ra sợ biểu tỷ chê cười. Muội dạo này đổi tính, giống như con nít, lúc thích ăn cái này, sau đó lại muốn ăn cái kia, thường chờ đến lúc chàng mua về thì muội không còn muốn ăn nữa, quay sang thèm thứ khác. Chàng cũng bị muội hành hạ mà gầy đi rất nhiều, bảo chàng giao cho hạ nhân đi mua mà chàng lại không chịu.”

Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên có giọng nói khàn khàn truyền vào: “Nương tử nương tử…… Ta mua mơ chua ướp lạnh về rồi!”

Mấy người quay đầu nhìn, thấy Trương Chí Châu cầm một hộp đồ ăn, chạy như bay vào. Trời nóng, hắn chạy mà mồ hôi đầy đầu, tóc tai bù xù, hắn cũng không quan tâm, nâng niu hộp mơ chua ướp lạnh như vật trân quý.

“Nàng xem, còn chưa tan nè, ăn nhanh đi.” Hắn vừa nói vừa lấy một miếng đút Lâm Chỉ Lan.

Lâm Chỉ Lan xấu hổ đẩy nhẹ hắn: “Biểu tỷ đang ở đây.”

Trương Chí Châu lúc này mới nhìn thấy Chử Thanh Huy, luống cuống hành lễ.

Chử Thanh Huy xua tay, “Mau đứng lên đi, ta không phải người ngoài.”

Nàng nhìn Trương Chí Châu thật cẩn thận, so với trước, đúng là đen và gầy đi nhiều. Người tuy hành lễ với nàng nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhìn Lâm Chỉ Lan. Nàng không thấy vô lễ, ngược lại thêm an tâm. Nữ tử có thai vốn luôn khổ cực, nếu người thân còn không săn sóc, lại càng khổ gấp mấy lần, cũng may biểu muội không gặp phải chuyện như vậy.

Lâm Chỉ Lan nhận lấy mơ chua, nói với Trương Chí Châu: “Ta nói chuyện với biểu tỷ, chàng đi nghỉ một lát đi.”

“Nếu nàng lại thèm ăn gì, nhớ sai người nói với ta.”

“Ta biết rồi, chàng đi đi.” Lâm Chỉ Lan đẩy hắn.

Trương Chí Châu quay đầu lại nói mấy câu, cuối cùng lưu luyến rời đi.

Lâm Chỉ Lan nhìn hắn đi, đến lúc quay đầu, thấy Chử Thanh Huy mỉm cười nhìn mình, nàng đỏ mặt: “Khiến biểu tỷ chê cười rồi.”

“Có gì mà ngại.” Chử Thanh Huy nói: “Ta chỉ thấy vui thay muội.”

Lâm Chỉ Lan trong lòng ngọt ngào, hỏi nàng: “Tỷ phu đã gửi cho tỷ lá thư nào chưa?”

Chử Thanh Huy bĩu môi, “Rồi, chàng chỉ biết bảo ta ăn cơm đúng bữa, đi ngủ đúng giờ, không được ra gió.”

Nàng gửi thư chưa được mấy ngày đã nhận được hồi âm của Diêm Mặc. Lúc mới nhận được hồi âm, nàng có chút háo hức, kết quả đọc xong không bảo nàng làm cái này thì là yêu cầu nàng làm cái kia, rồi lại không được làm thứ này không được làm thứ kia. Nàng không biết Diêm Mặc nhìn vậy mà lại là một kẻ thích lắm lời, vốn cho rằng hắn trầm mặc ít nói, không ngờ lúc viết thư thì dài một đống như mẫu tử lâu ngày không gặp.

Lâm Chỉ Lan che miệng cười khẽ: “Tỷ phu cũng là quan tâm biểu tỷ.”

Chử Thanh Huy đương nhiên biết, tuy trong lòng không hẳn là không vui nhưng vẫn thích tỏ vẻ ghét bỏ: “Ta thấy tiên sinh nghiện dạy dỗ người khác rồi, thật sự xem ta như học sinh của chàng.”

“Cũng chưa chắc, tỷ xem học sinh của tỷ phu nhiều không đếm xuể, nhưng làm gì có ai được quan tâm dặn dò như thế? Muội nghĩ, tỷ không phải được xem là học sinh mà là hài tử của người ta đó nha.”

Chử Thanh Huy liếc nàng, dỗi nói: “Là do muội có thai, mở miệng ra là con với cái, ai muội cũng cho là hài tử hết.”

Lâm Chỉ Lan cười, cúi đầu sờ sờ bụng nhỏ của mình.

Bụng nàng mới ba tháng, nhìn sơ qua không thấy rõ, vì dạo này gầy đi nên nhìn bụng có vẻ hơi hơi nhô lên.

Chử Thanh Huy nhìn theo tay nàng, thấy nàng ôn nhu sờ bụng, có chút tò mò muốn thử: “Ta cũng muốn sờ.”

“Biểu tỷ cứ thử đi.” Lâm Chỉ Lan cười nói.

Chử Thanh Huy cẩn thận vươn tay, sờ tới sờ lui cái bụng nhỏ mới tròn được một chút, cảm khái: “Bây giờ nó nhỏ thế này, dần dần sẽ lớn như chúng ta, thậm chí có thể lớn bằng phụ thân nó, thật kỳ diệu.”

Lâm Chỉ Lan nhìn nàng, thấy vẻ mặt tò mò và ánh mắt có chút chờ mong của nàng, tính ra nàng thành thân sớm hơn mình nhưng hiện giờ vẫn chưa có tin vui, không biết là tạm thời chưa muốn có, hay là cơ thể chưa đủ trưởng thành. Nàng muốn hỏi, nhưng lại thấy quá đường đột nên im lặng.

Chử Thanh Huy sờ soạng một lúc lâu mới vừa lòng rút tay: “Đúng rồi, gần đây Hàm Quân có tới thăm muội không?”

“Không đích thân tới, nhưng mấy hôm trước có gửi cho muội một phương thuốc, nghe nói khi Tần phu nhân nghén nặng, một lão đại phu Tây Bắc đã cho bà phương thuốc ấy. Muội lấy cho đại phu xem, đại phu khen hay, bây giờ muội đang dùng.”

“Muội ấy thật chu đáo.” Chử Thanh Huy nói rồi thở dài: “Nói cho cùng là ta hại muội ấy. Nếu ta không tự ý làm càn đòi thay nàng tặng lễ cho Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca cũng sẽ không ban hạ lễ vào lễ cài trâm của nàng. Hiện giờ ca ca đi cứu tế phía nam, ta vẫn chưa có lời giải thích với muội ấy. Hàm Quân là người cẩn thận như vậy, hẳn là bị dọa sợ rồi, gần đây thậm chí còn không ra khỏi cửa.”

Lâm Chỉ Lan lắc đầu nói: “Muội thấy chuyện này chưa chắc không tốt. Thái Tử ban lễ, ít nhất có thể đe dọa vài người, không thể để mấy con chó con mèo cũng dám tới cửa cầu hôn, quấy nhiễu Tần phủ.”

“Nói là nói thế, khiến những kẻ đó sợ, nhưng cũng dọa luôn người tốt rồi. Nếu bọn họ nghĩ nhiều, sau này sẽ không ai thèm kết thân với Tần phủ thì chẳng phải là ta hại Hàm Quân sao?”

Lâm Chỉ Lan cúi đầu uống trà, nói: “Biểu ca làm gì, muội không dám đoán bừa, nhưng biểu tỷ và biểu ca thân thiết, không biết tỷ có nhìn ra vài phần ý đồ của Thái tử?”

Chử Thanh Huy im lặng một lúc, thật ra nàng cũng hiểu rõ, người như ca ca nếu thật sự một chút ý tứ cũng không có với Hàm Quân, sao có thể hành động như vậy? Nhưng vấn đề là, hắn bước trước không có gì mà bước sau đã chấn động mọi người, sau đó lại không làm gì nữa khiến nàng thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì. Là muốn rước Hàm Quân về Đông Cung, hay chỉ đơn giản là có ấn tượng tốt, không có tính toán gì?

Nàng muốn hỏi rõ, nhưng hiện giờ Thái Tử ca ca gánh vác trọng trách lo cho an nguy bá tánh, nàng không thể khiến hắn thêm phiền não chuyện nữ nhi tình trường.

Lâm Chỉ Lan nghe nàng nói xong, lại cười nói: “Biểu tỷ nói vậy, muội an tâm rồi.”

“Tại sao?”

“Biểu tỷ phải biết rằng, tình yêu nam nữ không phải chỉ từ một chút vừa lòng nhau, một tiếng sét đánh ngang tai làm sao mà có được? Biểu ca mấy năm nay chưa từng thân cận với một cung nữ, càng đừng nói đến hồng nhan tri kỷ. Hiện giờ nếu hắn thật sự nhìn trúng Hàm Quân, vậy Hàm Quân nhất định là người đặc biệt, có chỗ không giống người khác đã là quá đủ rồi.”

Chử Thanh Huy nhướng mày, “Thật sao?”

“Nếu biểu tỷ không tin thì cứ chờ xem. Thật ra những người trong kinh thành đều vô cùng nhạy bén. Tỷ xem lúc trước đều bàn tán về Chu cô nương, Thẩm cô nương, còn tưởng hai người này sẽ có kết quả với biểu ca, cuối cùng không có gì, lời đồn cũng từ từ biến mất. Hiện giờ biểu ca quang minh chính đại tặng quà cho Hàm Quân, tuy không ai nói gì nhưng trong lòng chẳng lẽ không nghi ngờ?”

Nghe nàng nhắc tới hai cô nương kia, Chử Thanh Huy hiếu kỳ nói: “Các nàng sau đó thế nào? Ta không nghe gì về Thẩm cô nương, ít ra Chu gia biểu muội vẫn còn biết sơ sơ.”

Lâm Chỉ Lan cười nói: “Mùa thu năm ngoái, Chu cô nương về nhà ngoại, nói là bà ngoại không khoẻ, bảo cháu gái sang chăm sóc. Nhưng ai cũng biết, Chu gia đưa người đi là để mọi chuyện lắng xuống, chắc phải đến một hai năm mới có thể trở về. Đúng rồi, mấy ngày trước muội có nghe chuyện về một người, không biết biểu tỷ còn nhớ hắn không.”

“Ai?”

“Tiểu công tử Cố gia.” Lâm Chỉ Lan chậm rãi cắn một miếng mơ chua.

Chử Thanh Huy ngạc nhiên nói: “Chẳng phải là Cố Hành Vân sao? Ta còn chưa già đến mức không nhớ rõ hắn. Nhưng mà…… Năm ngoái ta nghe Thái Tử ca ca nói, thị nữ bên người hắn có thai, có lẽ cũng sinh rồi, muội muốn nói chẳng lẽ là chuyện này?”

“Phải, nhưng cũng không phải.” Lâm Chỉ Lan chậm rãi nói đến, “Lúc trước Cố Hành Vân cũng được xem là một nhân vật tầm cỡ, không biết vì sao tinh thần đột nhiên sa sút, lại đi làm trò với thị nữ, hôn nhân chưa có đã vội có con. Hắn như vậy các tiểu thư môn đăng hộ đối nào có ai muốn gả cho hắn? Chỉ có thể chọn những gia đình thấp hơn, nghe nói mấy tháng trước người Cố gia tới cửa cầu hôn con gái tả thị lang Lễ Bộ. Nếu là lúc trước, Cố phủ mắt cao hơn đầu sao có thể nhắm tới con gái của một thị lang nho nhỏ? Nhưng bây giờ hạ mình tới cửa, bên đó người ta còn muốn ra điều kiện, nói phải đợi thị nữ kia sinh đứa bé, xem là nam hay nữ rồi mới quyết định hai nhà có kết thân hay không.”

Nếu nữ nhi thứ xuất, sau này cùng lắm là tốn một ít của hồi môn. Nhưng nếu chính thê còn chưa vào cửa đã có thứ trưởng tử, có khác gì giết chết nữ nhi người ta? Đã là gia đình đứng đắn thì chẳng ai muốn gả con gái vào nhà đó.

“Vậy thị nữ kia sinh ra là?” Chử Thanh Huy vội hỏi.

“Là nữ.” Lâm Chỉ Lan cảm thán: “Cũng may là nữ, nếu là nam, chỉ sợ sau này Cố phủ không cho mẹ con nàng bình yên. Sinh được hai tháng, Cố phủ và nhà tả thị lang định hôn. Sau đó Cố Hành Vân được đón về phủ.”

Chử Thanh Huy gật đầu, nghĩ lại thấy không đúng: “Chỉ có Cố Hành Vân trở về, thị nữ và đứa bé thì sao?”

Lâm Chỉ Lan cười cười: “Đây là chuyện hạ nhục gia đình, Cố gia giấu còn không kịp, sao có thể mời chứng cứ gièm pha quay về? Hai mẫu tử kia, nếu quãng đời còn lại an ổn mà sống ở thôn trang nào đó thì tốt. Sau này chủ mẫu vào phủ, nếu khoan dung, có thể nhắm mắt mặc kệ các nàng. Nếu lòng dạ hẹp hòi mà xem đó là cái gai trong mắt thì không nói trước được việc gì.”

Chử Thanh Huy rét run: “Chuyện này từ đầu đến cuối đều là Cố Hành Vân sai, thị nữ kia không biết uất ức đến mức nào nhưng nàng chỉ là hạ nhân, chủ nhân muốn làm gì cũng không đến lượt nàng phản đối. Kết quả đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không sao, còn có thể bình thản cưới vợ sinh con. Cho dù là đối với thê tử hắn thì chuyện này cũng thật bất công.”

Lâm Chỉ Lan chậm rãi thở dài: “Biểu tỷ nghĩ thế, nhưng người khác thì không. Cuộc đời luôn bất công với nữ tử. Người đời chỉ biết chỉ trích thị nữ kia, nói nàng dụ dỗ Cố tiểu công tử, phá hỏng tương lai xán lạn của hắn.”

Chử Thanh Huy cười lạnh: “Lúc trước ta nhìn lầm người, hiện giờ nhìn lại, kẻ như Cố Hành Vân thì đào đâu ra tương lai, cái gì mà tốt đẹp với xán lạn, ai cho hắn tương lai chứ.”

“Thôi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa. Hiếm thấy hôm nay biểu tỷ tới thăm muội, cần gì lãng phí thời gian với mấy chuyện của người ngoài.”

“Đúng vậy.” Chử Thanh Huy nói: “Lúc ta tới thấy phủ của muội có hoa sen nở, đi thôi, chúng ta dạo một vòng nào.”

Ở Trương phủ nửa ngày, đến khi mặt trời lặn, Chử Thanh Huy mới về phủ.

Chưa bao lâu đã ăn xong, thời tiết oi bức nên không muốn ăn gì, Chử Thanh Huy húp xong một chén cháo nhỏ rồi buông đũa.

Tía Tô khuyên: “Công chúa ăn còn ít hơn hôm qua, ăn thêm chút nữa đi.”

Chử Thanh Huy nhìn thức ăn đầy trên bàn, lắc đầu: “Không muốn ăn.”

“Công chúa ăn ít như vậy, Phò mã gia biết sẽ rất đau lòng.”

Nghe Tía Tô nhắc đến Diêm Mặc, Chử Thanh Huy chống cằm thở dài: “Không biết ca ca cùng tiên sinh đi đến đâu rồi? Dọc đường ăn ngủ ngoài trời, có lẽ hai người bọn họ gầy đi rồi.”

“Công chúa lo lắng cho Thái Tử điện hạ cùng Phò mã gia, vậy họ cũng lo cho công chúa. Công chúa ăn đủ thì họ mới yên tâm.”

Chử Thanh Huy bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi. Tía Tô và tiên sinh đều lắm lời như nhau, ta ăn thêm là được chứ gì.”

Tía Tô cười gắp cho nàng hai miếng sủi cảo.

-----

Lúc này cách xa hàng ngàn dặm, đoàn người Thái Tử cũng đang cắm trại nhóm lửa nấu cơm.

Diêm Mặc ngồi dưới gốc cây, đọc một lá thư, là thư mà Chử Thanh Huy viết cho hắn, phần lớn là bất mãn chuyện hắn bắt nàng ăn uống đầy đủ này nọ.

Hắn tựa hồ có thể từ lá thư này mà nhìn ra nàng đang bĩu môi, giậm chân tức giận. Khóe miệng vô ý cong lên. Cách đó không xa, vài thị vệ đang dọn đá nhóm lửa, vô tình ngẩng đầu thấy Diêm Vương Phó thống lĩnh của bọn họ đang cười, sợ tới mức run tay, đá lớn đá nhỏ rớt xuống chân. Một tiếng tru thảm thiết từ doanh trại vang lên.

-----

Mùa hè năm nay dường như dài bất thường, giai đoạn nóng nhất Chử Thanh Huy theo Đế hậu đi tránh nóng, nhưng vẫn luôn thấy cô đơn buồn chán.

Cũng may khi trời dần chuyển lạnh, Giang Nam báo về tin tốt. Lúc Đế hậu khởi hành hồi kinh, đoàn người Thái Tử cũng trên đường trở về.

Hôm đó, Chử Thanh Huy chờ từ sớm trong cung Hoàng Hậu. Thái Tử và Diêm Mặc ở trên triều gặp Hoàng đế, rồi mới đến hậu cung thỉnh an Hoàng Hậu.

Hai người hành lễ, mới vừa nghe Hoàng Hậu kêu đứng lên, Chử Thanh Huy đã nhào tới.

Thái Tử nhìn muội muội đích thân nghênh đón, đang muốn dang hai tay, thì thấy nàng nhào vào ngực người đứng bên cạnh hắn. Hắn bình tĩnh ho nhẹ, thu tay làm bộ như không có việc gì.

“Thái Tử ca ca!” Ngay sau đó, một người nhào vào lòng hắn.

Thái Tử lui hai bước mới tiếp được tiểu đệ béo ú của mình. Hắn cúi đầu nhìn, giơ tay nhéo khuôn mặt búng ra sữa của Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nước mắt lưng tròng, lại không dám tránh bàn tay độc ác của huynh trưởng.

Hoàng Hậu che miệng cười, vẫy tay, bảo Thái Tử tới gần để nhìn kỹ.

Bên kia, Diêm Mặc hành lễ xong, còn chưa đứng thẳng, trong ngực đã xuất hiện thân thể mềm mại quen thuộc. Hắn ôm chặt nàng.

Chử Thanh Huy úp mặt vào ngực hắn, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, ngó trái ngó phải, nhíu mày, đau lòng nói: “Tiên sinh lại đen, còn gầy thật nhiều.”

Diêm Mặc cũng cúi đầu nhìn nàng, nhìn kỹ mặt nàng từ mắt đến miệng.

Cảm nhận hắn chăm chú nhìn mình, Chử Thanh Huy đỏ mặt: “Nhìn cái gì, ta cũng không ốm.”

Thái Tử ở một bên nói: “Đúng thật không ốm, còn mập lên nữa là khác.”

Chử Thanh Huy lập tức quay đầu trừng hắn, “Ca ca nói bậy, muội thon thả nha! Hứ…… Ca ca cũng đen rồi, đen không thua gì tiên sinh.”

Thái Tử bất đắc dĩ nói: “Hiếm thấy công chúa điện hạ chịu liếc mắt nhìn ta.”

Chử Thanh Huy lúc này mới nhận ra mình hành động thất lễ, không để ý ai, vội thanh minh, rời khỏi vòng tay Diêm Mặc, giấu đầu lòi đuôi tựa đi quanh Thái Tử một vòng, ra vẻ đánh giá. Gọi là đánh giá nhưng thật ra chỉ là tìm mấy chỗ khác lúc trước thôi.

Thái Tử cũng đen, nhưng không gầy, ngược lại còn thêm vẻ cường tráng. Nếu lúc trước hắn giống thư sinh văn nhã thì giờ lại như tướng quân chinh chiến sa trường.

Không chỉ có thế, Chử Thanh Huy cảm thấy phong thái Thái Tử ca ca cũng khác trước, nhưng lại không biết khác chỗ nào, nói chung nàng nhận ra sau hơn hai tháng xa nhà, Thái Tử ca ca càng ngày càng giống phụ hoàng.

Tuy có nhiều điều muốn nói, nhưng Hoàng Hậu lo mọi người đi xa mệt nhọc, cho lui về nghỉ ngơi, hôm sau trong cung mở gia yến lại nói tiếp.

Chử Thanh Huy ngồi kiệu, Diêm Mặc cưỡi ngựa, khi về tới cổng phủ công chúa Chử Thanh Huy còn chưa xuống kiệu thì Diêm Mặc đã tiến lên bế nàng xuống.

Người hầu cúi đầu lui đi, Chử Thanh Huy chọt chọt ngực Diêm Mặc, nhẹ giọng nói thầm: “Làm gì thế? Ta đã cho người nấu nước nóng, tiên sinh đi tắm đi.”

“Chúng ta cùng tắm.” Diêm Mặc cúi đầu ngửi ngửi cổ nàng.

Chử Thanh Huy đẩy hắn, muốn nói hắn tự đi, nhưng thấy khuôn mặt nài nỉ của hắn, lòng mềm nhũn, nàng đành đồng ý.

Đến tận tối, hạ nhân phủ công chúa vẫn chưa thấy hai vị chủ tử tắm xong.

Trăng lên giữa trời, cả người Chử Thanh Huy dựa vào ngực Diêm Mặc, để hắn đút ăn.

“Không ăn nữa.” Chử Thanh Huy đẩy chiếc thìa trên tay Diêm Mặc.

“Một thìa nữa thôi.”

Chử Thanh Huy trừng hắn một cái: “Tiên sinh nói một thìa, rồi lại nói một thìa nữa, ăn mấy thìa rồi, ta đã rất no.”

Diêm Mặc sờ bụng nàng, lúc này mới tin, rồi tự mình ăn thìa cuối cùng.

Chử Thanh Huy dựa vào ngực hắn. Mới tắm xong, hắn chỉ khoác áo ngoài, vải băng trước ngực lộ ra. Nàng cẩn thận vươn tay sờ, vô cùng đau lòng: “Rất đau phải không?”

“Không đau.” Chỉ là vết thương những kẻ sắp chết kia cố đâm, lúc đó hắn vội vã hồi kinh nên chỉ băng bó qua loa cho xong, dọc đường nứt ra rồi lại khép lại, khép lại lại vỡ ra.

Vừa rồi trong phòng tắm lại nứt ra một lần khiến Chử Thanh Huy hoảng sợ, vội gọi người vào băng lại. Nghĩ đến hắn không biết yêu quý bản thân, nàng đột nhiên tức giận: “Tiên sinh chỉ biết dạy ta, bản thân chàng thì sao? Lớn đến thế rồi mà không biết để ý vết thương, vừa rồi còn làm bậy.”

Lúc thái y băng xong có dặn trước khi khỏi hẳn không được làm chuyện phòng the, tránh miệng vết thương lại nứt ra.

Chử Thanh Huy nghe thái y dặn dò mà mặt đỏ bừng, ngượng đến mức muốn đào hố mà trốn.

Nhớ lại lúc đó, nàng vừa thẹn vừa bực nhéo hông Diêm Mặc.

“Đừng quậy, ăn xong ta sẽ chơi với nàng.” Diêm Mặc nói.

“Chơi cái gì mà chơi!” Chử Thanh Huy tức giận: “Nhìn mặt mũi đứng đắn mà trong đầu suy nghĩ toàn mấy chuyện gì đâu. Tối nay ngủ thư phòng!”

Diêm Mặc nhìn nàng một cái, an phận ăn cơm, không nói chuyện nữa.

Hắn vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, lại bị thương, có thể tĩnh dưỡng một thời gian, hai người giận dỗi một ngày, hôm sau vào cung dự gia yến.

Chử Thanh Huy rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, bắt lấy Thái Tử.

“Chuyện gì mà lại muốn nói riêng với ca ca?”

Chử Thanh Huy nghiêm túc nhìn hắn: “Ca ca có bị thương không?”

Thái Tử lắc đầu: “Phò mã võ công lợi hại, hắn luôn bảo vệ ta rất tốt.”

Chử Thanh Huy thở phào, trong lòng lại có chút tự hào: “Tiên sinh đương nhiên giỏi võ.”

Thái Tử gõ trán nàng: “Cũng không phải khen muội, vui cái gì.”

“Hứ,” Chử Thanh Huy chun mũi, nói: “Còn một chuyện nữa, Thái Tử ca ca phải trả lời thành thật.”

“Chuyện gì?”

“Ca ca còn hỏi chuyện gì? Bản thân làm gì trước khi rời kinh chẳng lẽ lại không biết?”

Thái Tử lắc lắc quạt xếp, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Phiền công chúa điện hạ cho hay.”

“Ca ca còn giả nai. Ngoài chuyện của Hàm Quân ra thì còn gì nữa? Ca ca tặng quà cho người ta rồi phất tay áo rời đi, huynh không biết lúc đó mọi người khó xử thế nào đâu. Hôm nay ca ca phải nói rõ với muội, ca rốt cuộc có tâm tư gì với Hàm Quân? Dù là không có tình cảm gì cũng phải nói rõ.”

Thái Tử lại lắc lắc quạt xếp, vừa muốn mở miệng, Chử Thanh Huy đột nhiên giành trước: “Ca ca nghĩ kỹ rồi nói, nếu thật sự không để ý Hàm Quân thì muội tìm người khác cho nàng, dù sao muội và Chỉ Lan cũng biết nhiều người không tệ.”

Thái Tử xòe quạt, rồi khép lại chát một tiếng, gõ đầu Chử Thanh Huy: “Đừng có quậy nữa.”

“Gì chứ, ca ca không chịu nói mới là quậy.” Nàng ôm trán. Bỗng nhiên mắt nàng sáng lên: “Muội biết rồi, ca ca không nói là thừa nhận đúng không?”

Thái Tử lại gõ đầu nàng: “Ta tự biết phải làm gì.”

Chử Thanh Huy tức giận đấm hắn: “Lại gõ đầu muội, muội mà bị gì là phải đền đó.”

Thái Tử lui một bước, mỉm cười: “Không gõ cũng ngốc, có sao đâu?”

Chử Thanh Huy thật sự tức giận, nhấc váy chạy tới đánh hắn.

Thái Tử nhẹ nhành tránh, huynh muội hai người như biến thành hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, ầm ĩ một hồi.

Lần này điều tra Giang Nam, đoàn người Thái Tử thế như chẻ tre, chém đầu không ít người, dọa mấy đại gia tộc sợ run, ít nhất có thể khiến chúng chịu an phận mấy năm.

Ngoài ra còn có một chuyện ngoài ý muốn, lần này lại tra được dấu vết Nam Man Miêu Cương chống lưng cho những quan viên đó.

Miêu Cương mấy năm nay vẫn luôn gây rối thỉnh thoảng náo loạn ở biên giới. Hoàng đế không phải muốn nhắm mắt cho qua, nhưng lo ngại xuất chinh đánh giặc, lại làm khổ lê dân bá tánh, vẫn luôn án binh bất động. Ai ngờ tạm thời nhường nhịn lại biến thành dung túng, đám dị tộc đó ngày càng quá đáng, ngày càng không coi ai ra gì. Hôm nay dám nhúng tay vào Giang Nam, ngày mai có lẽ cũng động được đến kinh thành.

Nhường nhịn cũng có mức độ, nếu đã tới giới hạn thì không cần nhịn nữa. Trong lòng Hoàng đế đã có tính toán. Ngầm điều binh an bài cho những võ tướng nhạy bén đều hiểu rõ, chiến tranh với Miêu Cương chỉ là chuyện sớm muộn.

Kinh thành vẫn phồn hoa cẩm tú, ca vũ yên bình.

Thu qua đông tới, đến cuối năm Lâm Chỉ Lan thuận lợi sinh hạ một bé gái.

Thời gian nàng mang thai, Chử Thanh Huy thường xuyên đến thăm, gần như là thấy bụng nàng lớn lên từng ngày, chứng kiến đứa bé từ một điểm nhỏ chậm rãi lớn lên, chậm rãi cựa quậy trong bụng mẫu thân, đến khi sinh nở. Lâm Chỉ Lan sinh được hai ngày, nàng liền không chờ nổi, vội tới thăm. Đứa bé mới sinh nặng sáu cân năm lượng, được bọc kín, nằm trong vòng tay Lâm Chỉ Lan, khuôn mặt chưa bằng nửa bàn tay to, mặt còn đỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng chúm chím, lông mày thanh tú, nhìn là biết lớn lên sẽ thành mỹ nhân.

Chử Thanh Huy chỉ im lặng nhìn cũng thấy thích vô cùng, nhịn không được nói đùa: “Ta muốn đem nó về nuôi.”

Lâm Chỉ Lan dựa vào đầu giường, mặt hơi tái nhợt, cũng cười cười, “Biểu tỷ nếu không chê, đem nó đi là phúc của nó.”

Chử Thanh Huy nghe xong, giận nàng liếc mắt một cái, “Làm gì có người mẹ nào như muội? Không thương con chút nào. Con ơi…… A di nè, còn nhớ a di không? Lúc con còn trong bụng mẹ, ngày nào ta cũng đến thăm con, con phải lớn nhanh nha, lớn nhanh rồi chơi với a di, a di dẫn con đi ăn món ngon……”

Đứa bé ngủ say để mặc nàng tự biên tự diễn, nhưng Chử Thanh Huy lại thấy rất thú vị, nói một tràng thật lâu. Nàng quay sang nói với Lâm Chỉ Lan đang ngồi: “Có mệt không? Ta đỡ muội nằm?”

Lâm Chỉ Lan lắc đầu: “Không mệt, muội ngồi được.”

“Nếu muội mệt thì cứ tự nhiên ngủ, không cần để ý ta, ta nói chuyện với cháu gái thân yêu là được.”

Lâm Chỉ Lan cười nói: “Biểu tỷ thương nó như vậy, sao không ——”

“Sao? Cái gì?”

Lâm Chỉ Lan bỗng nhiên ngậm miệng, lắc đầu.

Chử Thanh Huy mở tay nải nàng mang đến, lấy ra một bộ rồi một bộ y phục, cẩn thận như đồ trân quý. So so với đứa bé, mừng rỡ nói: “Lúc muội còn mang thai, ta đã cho thợ may trong phủ may mấy bộ y phục cho em bé, cả kiểu nam và nữ đều làm. Ừm, cái này chắc vừa …… Cái này rộng quá…… A, cái này đẹp, chờ ta hồi phủ lại sai người làm mấy bộ nữa.”

“Y phục em bé phủ muội cũng làm rất nhiều, biểu tỷ không cần nhọc lòng đâu.”

“Phủ muội làm liên quan gì đến phủ ta? Ngoan ngoãn nhận là được, ta có gì mà nhọc lòng, chỉ mở miệng sai bảo hạ nhân thôi. Ta nghe mẫu hậu nói ở cữ vô cùng quan trọng với nữ nhân, sinh xong có thể khôi phục hay không đều là từ ở cữ có tốt không mà ra. Thời gian sắp tới, muội đừng nghĩ gì nhiều, lo điều dưỡng thân thể là đủ, đừng lo đông lo tây.”

Lâm Chỉ Lan nghe xong, bất đắc dĩ cười nói: “Vâng, nghe theo biểu tỷ.”

Chử Thanh Huy lúc này mới vừa lòng, lấy y phục ra so tiếp, rồi mở một hộp gấm nhỏ, bên trong là khóa trường mệnh bằng vàng ròng: “Cái này màu vàng rực rỡ, tuy nhìn không được thanh nhã, nhưng rất ý nghĩa, chúng ta cũng không nên nghĩ nó tầm thường.”

Lâm Chỉ Lan nhìn nàng lấy ra từng thứ từng thứ một, xem ra thật sự yêu quý đứa cháu một ngày tuổi này, nhịn không được nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Biểu tỷ, có chuyện muội muốn hỏi tỷ từ lâu, chỉ là sợ tỷ không vui, hôm nay thật sự nhịn không được, nếu tỷ giận muội thì muội cũng không dám trách.”

“Sao? Chuyện gì mà trịnh trọng thế?” Chử Thanh Huy cười nói: “Yên tâm, nể mặt cháu gái ta, muội nói gì ta cũng không giận.”

Lâm Chỉ Lan nhẹ hít một hơi, nói: “Tỷ và Phò mã thành thân cũng đã hơn một năm, muội vốn cho rằng tỷ không thích con nít, nhưng hôm nay xem ra cũng không phải, vậy vì sao đến giờ vẫn…… Có phải có ẩn tình gì? Nếu có chuyện gì, đừng ngại nói với muội, thêm một người giúp đỡ càng tốt, ngàn vạn lần không được ấm ức một mình.”

Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, hiểu ra ý nàng, dở khóc dở cười búng trán nàng, “Ta còn tưởng chuyện gì, nhìn muội đau khổ muốn chết này, có phải to gan cho rằng biểu tỷ này vô sinh?”

“Đừng nói bậy.” Lâm Chỉ Lan vội bịt miệng nàng.

“Được rồi, ta biết rồi.” Chử Thanh Huy nắm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Thật ra ý nghĩ lúc đầu của muội cũng không sai. Lúc mới thành thân, ta vẫn chưa muốn có con, cũng không biết có thể yêu thương hài tử mình sinh ra hay không, đến khi chứng kiến muội mang thai sinh con từng ngày từng ngày, ta có nghĩ lại, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?” Lâm Chỉ Lan vội hỏi.

Chử Thanh Huy buồn rầu nói: “Chỉ là tiên sinh giống như chưa muốn. Muội không biết đâu, mẫu thân tiên sinh qua đời là vì khó sinh, chàng vẫn luôn bị tảng đá này đè nặng.”

“A……” Lâm Chỉ Lan thở nhẹ, một lúc sau cau mày, “Vậy có chút khó, nhưng không sao, cũng chỉ là khúc mắc, sớm muộn gì cũng qua, nếu biểu tỷ muốn có con, không bằng từ từ suy tính với tỷ phu, hai người cùng vượt qua khó khăn này.”

“Chỉ có thể từ từ.” Chử Thanh Huy than nhẹ một hơi, lại cúi đầu ngắm đứa bé.

Vừa lúc nó tỉnh dậy, đôi mắt to đen mở ra nhìn nàng, không khóc cũng không quậy, bộ dáng ngoan ngoãn an tĩnh, nhìn nó liền thấy thương, khiến Chử Thanh Huy càng cúi sát người nhìn nó.

Một đứa con. Một đứa con của nàng và tiên sinh. Thật đáng mong đợi!

Chử Thanh Huy chơi một lúc rồi rời đi, lúc về phủ, nói ba câu là một câu dính đến hài tử, suốt đêm nằm trên giường, còn tha thiết nói với Diêm Mặc đứa cháu mới sinh của mình ngoan thế nào.

“Tiên sinh, tiên sinh……”

“Ừ?” Diêm Mặc cúi đầu nhìn nàng.

“Chàng rốt cuộc có nghe ta nói không?” Chử Thanh Huy không cao hứng nói.

“Nghe mà.”

Chử Thanh Huy hỏi hắn, “Vậy chàng nói xem, ta vừa nói đến đâu?”

“Nó thức dậy.” Diêm Mặc nói, tuy hắn hơi mất tập trung nhưng vẫn nghe.

Chử Thanh Huy vừa lòng gật gật đầu, lại hứng thú bừng bừng tiếp tục: “Nó mở mắt nha, đôi mắt đen láy nhìn ta, ta còn tưởng đang nhìn ta, không ngờ Chỉ Lan nói em bé mới sinh nhìn không rõ, phải mấy tháng mới thấy được.”

Diêm Mặc từ đầu đến cuối chỉ lo gật đầu.

Chử Thanh Huy nói nhiều hơi khát nước, dừng lại, quay đầu nhìn Diêm Mặc.

Nằm trong màn ánh nến mờ mờ, không nhìn rõ vẻ mặt nhau, nhưng hắn thấy hai mắt nàng ướt.

“Sao thế?”

Chử Thanh Huy chậm rãi tới gần hắn, cọ mặt vào ngực hắn, “Tiên sinh, chúng ta cũng sinh hài tử đi?”

Diêm Mặc không nói gì, Chử Thanh Huy lại cảm giác được, cánh tay đang ôm eo nàng siết chặt.

Nàng vội nói: “Sẽ không có ngoài ý muốn, chàng xem ta hiện tại vô cùng khỏe mạnh, còn có bao nhiêu thái y bên cạnh, trên đời này nhất định không có ai sinh hài tử an toàn hơn ta.”

Diêm Mặc trầm mặc, mắt nhìn xa xăm: Tiếng thét như muốn xé phổi không ngừng vang lên, giường đỏ sậm màu máu, mùi tanh đáng sợ xộc lên, một quyển chiếu dài lộn xộn, mộ phần hiu quạnh cô tịch.

Toàn bộ sự việc xảy ra lúc hắn mới ba tuổi, không khác gì đột ngột rơi xuống địa ngục.

Qua một lúc, hắn mới nói: “Chờ một thời gian, được không?”

Chử Thanh Huy cũng không hi vọng hắn lập tức đồng ý, có thể buông lỏng là đủ rồi, vội gật đầu nói: “Được.”

Năm ngoái, một đạo thánh chỉ giáng xuống gây đầy thị phi, Hoàng đế và Hoàng Hậu chọn trưởng nữ Trấn Tây Tần tướng quân làm Thái tử phi, chọn ngày thành hôn.

Ý chỉ ban xuống, mọi người đều choáng váng. Con gái Tần tướng quân sinh giờ Thìn từng được Thái Tử điện hạ ban cho hạ lễ, lúc ấy mọi người nghị luận sôi nổi, tâm tư lung lay. Nhưng sau này, trong cung lại không động tĩnh, Tần phủ cũng vẫn luôn đóng cửa không tiếp khách. Mọi người liền nghi hoặc, chẳng lẽ là hiểu sai ý? Hiện giờ đã lâu, việc này sắp bị quên lãng, lại đùng một cái thánh chỉ rơi xuống. Chử Thanh Huy không hề bất ngờ, lúc trước nói chuyện với Thái Tử, đã đoán được tám chín phần tâm tư hắn, nàng chỉ cảm thấy khó chịu, Thái Tử ca ca không làm thì thôi, vừa ra tay đã dọa người như vậy, không ai theo kịp suy nghĩ của hắn.

Nếu nói người trong kinh thành trở tay không kịp thì Tần phủ lại càng hoảng sợ run người. Tần phu nhân hoàn toàn không có phản ứng, cô cô ma ma dạy quy củ trong cung phái tới đã sớm vào ở Tần phủ, dạy dỗ Thái tử phi tương lai. Tần Hàm Quân thấy mình như đang mơ, nhất cử nhất động như rối gỗ bị giật dây.

Năm này cứ thế mà qua trong khung cảnh thiên hạ mờ mịt không biết làm sao.

Đầu xuân năm sau, Lâm Chỉ Lan ở cữ, đầu tiên là về nhà mẹ đẻ, sau đó là đến phủ thăm Chử Thanh Huy.

Đứa bé đã lớn hơn một chút, được bà vú bế, thân mang tã màu hồng làm nổi bật khuôn mặt trắng múp, đôi mắt đen như mực tò mò nhìn khắp nơi, nghe được nơi nào có động tĩnh là lập tức đưa mắt qua.

Chử Thanh Huy cầm cái trống bỏi, lắc hai cái bên trái, rồi lắc hai cái bên phải, hứng thú bừng bừng nhìn nó quay đầu qua lại theo tiếng trống. Đùa đến khi đứa bé mệt mỏi nhắm mắt ngủ, nàng còn thấy chưa đủ.

Lâm Chỉ Lan vừa buồn cười vừa tức giận: “Biểu tỷ còn không biết xấu hổ nói muốn nuôi nó, bản thân tỷ vẫn còn chưa lớn.”

Chử Thanh Huy thè lưỡi: “Ai bảo đùa con muội vui như thế? Ta thật tiếc không thể mang về nuôi.”

“Vậy muội sau này phải chú ý, nếu tới phủ của tỷ, nhất định không được mang con theo.”

Chử Thanh Huy xoa eo giả vờ tức giận nói: “Muội cho rằng không có nó vẫn có thể vào phủ à? Ta nể mặt cháu ta mới cho muội vào đấy.”

“Muội sợ quá,” Lâm Chỉ Lan vỗ ngực, vừa nói vừa cười: “Bộ dáng hiện giờ của biểu tỷ thật không khác gì một ác bà.”

Chử Thanh Huy nghe được, cũng cười theo.

Lâm Chỉ Lan cáo từ, Chử Thanh Huy tiễn nàng một đoạn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, thấy mấy cung nhân gần đó cầm gậy trúc chọc gì đó, ngạc nhiên hỏi: “Họ đang làm gì thế? Chẳng lẽ là chọc tổ ong?”

Tía Tô bảo một cung nữ đi hỏi, không lâu sau nàng quay về, “Là chọc tổ chim én ạ, mấy ngày trước có một đôi chim én làm tổ trong góc dưới hiên, nếu không chọc cho rớt, mấy tháng nữa chúng sinh én con sẽ ríu rít ồn ào.”

Chử Thanh Huy vội nói: “Ồn thì ồn, phá làm gì, chọc tổ én rồi én mẹ đẻ trứng ở đâu? Mau bảo bọn họ dừng tay.”

Cung nữ nọ vội chạy đi can ngăn. Chử Thanh Huy đích thân qua nhìn, thấy tổ chim én chỉ hỏng một nữa, mới hơi yên tâm, lại mắng bọn hạ nhân, sau này không được quấy rầy đôi chim én này.

Hôm nay trời trong nắng ấm khiến tinh thần sảng khoái, Chử Thanh Huy lại được gặp cháu yêu, càng hân hoan vui sướng, thật muốn mình cũng có hài tử, ôm nó vào lòng thật chặt mà hôn.

Buổi tối Diêm Mặc về phủ, lại bị nàng làm phiền.

“Tiên sinh chưa thấy đứa bé đó đâu, thật sự rất đáng yêu, chúng ta cũng sinh một đứa đi, được không được không?”

Ngực Diêm Mặc bị nàng cọ đến nóng lên, nhưng tay chân lại lạnh. Hắn ôm chặt nàng, không dám tưởng tượng thân thể ấm áp này lại có thể sẽ biến thành một thi thể lạnh băng, hắn không cách nào chấp nhận được chuyện ấy. Chỉ cần tưởng tượng một chút là thấy khó thở, ngực như bị đóng băng. Dù chỉ có một phần vạn nguy hiểm, hắn cũng không muốn nàng trải qua.

Nhưng thanh âm mềm mại dịu dàng bên tai lại khiến hắn không thể cự tuyệt.

Không muốn mất nàng, nhưng cũng không muốn nàng thất vọng.

Chử Thanh Huy mè nheo nửa ngày, không nghe hắn đáp lại, tuy đã sớm đoán được kết quả, nhưng vẫn có chút mất mát, dần dần im lặng.

“Được.” Giữa bốn bề tĩnh lặng, đột nhiên một tiếng nói vang lên.

Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tiên sinh chàng nói gì? Chàng đồng ý phải không?”

Diêm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm hơi khàn, “Ừ.”

“Thật tốt quá!” Chử Thanh Huy vui sướng, hôn hắn một cái.

Thấy nàng vui mừng như vậy, Diêm Mặc cũng hơi cong khóe miệng.

Hôm sau, Chử Thanh Huy mời thái y đến. Tuy rằng nói thân thể nàng hiện tại càng ngày càng tốt, nhưng sắp thụ thai, vẫn hy vọng thái y có thể điều trị cho nàng tốt hơn chút nữa.

Không chỉ có tích cực điều dưỡng thân thể, nàng hiện giờ vô cùng chủ động chuyện phòng the, lúc trước ngượng ngùng tránh né, hiện giờ tuy vẫn ngượng ngùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hài tử là nàng liền cắn môi đỏ mặt đón nhận yêu thương.

Nhất thời, hai người còn mặn nồng hơn cả lúc tân hôn.

Có vẻ là phương thuốc của thái y rất hữu hiệu, nàng ngày càng hồng hào, thân thể xem như khỏe nhất từ trước đến giờ.

Đêm nay, hai người triền miên xong, Chử Thanh Huy lười biếng dựa vào ngực Diêm Mặc, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên lấy tay che mặt, trốn trong ngực hắn.

Diêm Mặc hôn nhẹ cái trán ướt mồ hôi của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Chử Thanh Huy mặt càng đỏ, cọ cọ ngực hắn, ấp úng: “Ta, ta nói ra, tiên sinh không được cười ta.”

“Ta sẽ không cười.”

Nghe hắn đảm bảo, Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đỏ hồng mà hé miệng, khiến ai nhìn cũng yêu thương. Nàng nhấp miệng, tựa như cảm thấy không dễ mở lời, hốc mắt đã hơi ướt, “Dạo này sau khi chúng ta…… ta thấy trong người ấm nóng lạ thường, tay chân linh động, không giống như trước eo đau chân mỏi. Ta nghe một vài cụ già từng nói, có một loại hồ yêu, giả dạng thành mỹ nữ hòng dụ dỗ nam nhân ân ái, rồi hút dương khí của hắn, ta, ta không phải là––– ”

Nói còn chưa dứt lời, nàng đã nghe tiếng Diêm Mặc cười khẽ. Chử Thanh Huy thẹn quá thành giận trừng hắn: “Chàng mới nói sẽ không cười ta!”

“Không cười.” Diêm Mặc che miệng.

“Ta nghe thấy rồi! Tiên sinh là đồ đáng ghét, ta nói nhiều với chàng làm gì chứ!”

Diêm Mặc gõ trán nàng trấn an: “Là mấy lời vô căn cứ thôi, sao mà có yêu quái được?”

“Thật sao? Vậy tại sao ta……”

“Có thể là do thuốc của thái y, cũng có thể gần đây tâm trạng tốt, cơ thể cũng thêm khỏe mạnh, hoặc là ——”

Hắn thừa nước đục thả câu, mờ mờ ám ám bỏ dở câu đang nói.

Chử Thanh Huy vội hỏi: “Hoặc là cái gì?”

Diêm Mặc chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng thầm thì vào tai nàng nửa câu còn lại.

“Ưm ——” Chử Thanh Huy thở dốc, xấu hổ đấm hắn: “Lưu manh, càng ngày càng xấu!”

Diêm Mặc ôm nàng, cười ra tiếng.

Mùa xuân mấy năm trước, Chử Thanh Huy đi khắp nơi tìm vui, năm nay lại ngoan ngoãn ngồi trong phủ, ngoại trừ hai ngày đi thỉnh an Hoàng hậu một lần, còn lại không đi đâu.

Thấy nàng tịch mịch như thế, không nói người khác, ngay cả Hoàng Hậu cũng ngạc nhiên, thật sự tin nàng đã quyết tâm chuẩn bị làm một mẫu thân.

-----

Lúc én con trong tổ chim bên hành lang bắt đầu ríu rít cũng là lúc phủ công chúa có tin vui.

Chạng vạng, Chử Thanh Huy đang xem thực đơn bữa tối, thấy món cá chẽm hấp, đột nhiên cảm giác ghê tởm dâng lên, che miệng nôn khan.

Hiện giờ vì nàng chờ mang thai, lực chú ý ở phủ công chúa toàn bộ đều dồn lên người nàng, vừa thấy nàng như thế, không cần ai nhắc, Tía Tô lập tức kêu người đi mời thái y.

Hai thái y tới, đều xác nhận là hỉ mạch, Tía Tô và mọi người cùng lên tiếng chúc mừng Chử Thanh Huy.

Mong hài tử lâu như vậy, cuối cùng cũng có, Chử Thanh Huy nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác vuốt bụng.

Một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm nàng từ phía sau, Chử Thanh Huy quay đầu nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Tiên sinh, chúng ta thật sự có hài tử rồi.”

“Ta biết.” Diêm Mặc ôm nàng: “Ăn tối nào.”Ăn xong, Chử Thanh Huy rửa mặt rồi nghỉ ngơi, nàng quay đầu nhìn Diêm Mặc, đột nhiên ôm chặt hắn, giọng mũi dịu dàng nói: “Ta muốn đứa đầu giống tiên sinh, đứa sau giống ta. Ừm…… Nếu còn sinh nữa, vậy sẽ cho nó giống phụ hoàng và mẫu hậu.”

“Tham lam.” Diêm Mặc hôn trán nàng.

Chử Thanh Huy vốn thấy bình thường, nghe hắn nói đột nhiên xấu hổ, úp mặt vào ngực hắn dỗi: “Đồ xấu xa, không được cười ta.”

Diêm Mặc khóe mắt cong cong, may mà nàng không thấy, nếu không lại có người thẹn quá thành giận.

Tin Chử Thanh Huy mang thai truyền vào trong cung, ngay hôm sau Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Thái Tử liên tục ban lễ. Đứa nhỏ trong bụng nàng là đứa cháu đầu tiên của hoàng thất, dù là nam hay nữ cũng sẽ được sủng ái hết mực.

Diêm Mặc đưa Chử Thanh Huy vào cung tạ ơn.

Hoàng Hậu nắm tay con gái, cẩn thận dò hỏi sức khỏe nàng, còn mời thái y đến bắt mạch, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt.

Hoàng đế ngồi nghe bên cạnh, quay đầu thấy con trai và con rể, lập tức mang đi dạy bảo một lúc.

Mọi người đều lui ra, Hoàng Hậu mới sờ sờ bụng Chử Thanh Huy, cười thở dài: “Nhanh thật, bảo bối của ta cũng sắp thành mẫu thân rồi.”

Chử Thanh Huy nói: “Mẫu hậu, con hơi lo.”

“Ngốc, mới vừa vui vẻ, giờ lại lo lắng? Có gì mà lo, có phụ hoàng mẫu hậu, có Phò mã có thái y, còn có nhiều người bên cạnh, con nên an tâm tĩnh dưỡng mới phải. Huống hồ mang thai đến tận mười tháng mới sinh, bây giờ đã lo, vậy đến lúc sinh phải làm thế nào?”

“Con cũng tự nhủ như thế, nhưng vẫn không thể không lo. Mẫu hậu, người nói xem đứa bé có chịu ngoan ngoãn nằm trong bụng con không?”

Hoàng Hậu ấn nhẹ mũi nàng, “Hỏi vớ vẩn, nó không nằm trong bụng còn có thể chạy đi đâu? Phụ hoàng con đã nói với ta, nếu sinh con trai thì phong làm quận vương, nếu là con gái thì phong quận chúa.”

“Nếu quan lại bọn họ……” Chử Thanh Huy do dự.

Quận vương, quận chúa là phẩm giai chỉ có con vợ cả của thân vương mới được nhận, công chúa tuy nói rằng ngang với thân vương, nhưng vẫn không phải thân vương, con của công chúa lại mang họ người ngoài, triều thần chỉ sợ sẽ không dễ dàng đồng ý.

Hoàng Hậu cười nói: “Mấy năm nay, những chuyện phụ hoàng con làm, có cái nào không thành không? Hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn lao, bọn họ cùng lắm ồn ào một hai ngày là xong.”

Chử Thanh Huy dựa vào lòng Hoàng Hậu, nhẹ giọng nói: “Chờ con sinh nó ra, nhất định phải dạy nó hiếu thuận phụ hoàng mẫu hậu.”

“Chờ cháu ta lớn lên có thể hiếu thuận ta và phụ hoàng con, bọn ta bảy tám chục tuổi là ít.”

“Sao có thể?” Chử Thanh Huy vội nói, “Mẫu hậu và phụ hoàng còn trẻ mà, sau này chẳng những phải làm bà, còn phải làm bà cố, bà cố cố……”

“Vậy ta là lão yêu quái rồi.” Hoàng Hậu bị nàng chọc cười.

“Mẫu hậu không phải.” Tuy trong bụng đã mang một sinh mệnh nhưng trước mặt Hoàng hậu, Chử Thanh Huy vẫn còn trẻ con.

Hoàng Hậu vuốt má nàng, trong lòng ngọt ngào, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vốn đang nhẹ nhàng đột nhiên nghiêm túc. Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, bà nhìn khuôn mặt tươi cười của Chử Thanh Huy, chậm rãi nói: “Bảo bối, Đại Diễn và Nam Man sắp có chiến, Phò mã phải lĩnh binh xuất chinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.