Edit: Halee Az
Beta: Quanh
Thời điểm hiện tại vẫn còn sớm nên các học sinh đều đang ở tiền viện, vừa rồi Chử Thanh Huy đã kêu người hầu hạ lui ra bên ngoài, bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nàng vừa mới nói ra câu kia thì tựa hồ như Diêm Mặc cũng có lời muốn nói.
Nhưng cũng chỉ là “tựa hồ” mà thôi, ngoại trừ âm thanh bên ngoài thì không còn âm thanh gì nữa, Diêm Mặc cũng không nói một lời.
Chử Thanh Huy gắt gao nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu, hốc mắt dần ửng hồng, xoang mũi chua xót, khóe miệng run rẩy: “Ngài......”
Người trước mặt dường như đang thở dài, nàng không có nghe rõ, ngay sau đó trên đỉnh đầu liền có một bàn tay to rộng phủ lên.
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống: “Có phải ngài không muốn hay không?”
Nếu không phải nàng không cam lòng nên một hai phải hỏi ra kết quả, thì vừa rồi khi hắn trầm mặc nàng đã chịu không nổi mà chạy ra ngoài.
Diêm Mặc lại nói: “Ta nếu không muốn thì nàng muốn đi tìm ai?”
Chử Thanh Huy chép miệng: “Ai cũng được, thiên hạ còn có người không muốn làm phò mã sao?”
Lời này nghe thật bá đạo, nhưng nàng lại vừa khóc nức nở vừa nói nên bất giác còn mang theo ba phần mềm mại, ba phần quật cường.
“Hồ nháo.” Diêm Mặc khẽ quát, nhưng cũng không nói thêm gì khác, thu hồi tay đặt ở đỉnh đầu nàng về, đến nửa đường thì dừng một chút, lại duỗi ngón tay trỏ ra lau nước mắt trên mặt nàng.
Chử Thanh Huy nghẹn ngào khóc lên, ôm chặt cánh tay hắn, hàm hồ nói: “Chàng phải đáp ứng, không cho phép từ chối.”
“Được.” Một lát sau, Diêm Mặc chậm rãi nói.
Chử Thanh Huy nuốt lại vài tiếng nức nở, khi nghe rõ ràng lời hắn nói, tiếng khóc cũng đột nhiên im bặt, ngây ngốc dùng một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, cũng không dám tin tưởng, “Chàng... chàng nói cái gì?”
Lúc này Diêm Mặc không làm mặt lạnh nữa, lại nói thêm một lần: “Được.”
Chử Thanh Huy ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cúi đầu áp mặt mình vào ống tay áo của hắn lau lau cọ cọ, ngẩng đầu lên hít hít cái mũi, ánh mắt dao động không dám nhìn hắn, vành tai hơi hơi đỏ lên: “Này, đây là tự chàng đồng ý nha, ta không có ép buộc chàng.”
Ống tay áo dính một mảng nước mắt nước mũi của nàng, Diêm Mặc mặt không đổi sắc: “Là ta tự nguyện.”
Chử Thanh Huy vội vàng ôm chặt cánh tay hắn, vui mừnglắc lắc, cất giọng mềm mại: “Tiên sinh thật tốt.”
Diêm Mặc không nói chuyện, nhưng nếu người quen thuộc với hắn là có thể phát hiện lúc này cả người hắn đnag cứng đờ, cơ bắp trên người cũng căng cứng đến phát đau.
Chử Thanh Huy ôm một lúc thì phát hiện điều này, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiên sinh cứng quá, so với mẫu hậu thì cứng hơn nhiều.”
Lời này lọt vào tai Diêm Mặc, hắn càng cảm thấy nàng thật trẻ con. Xem ra vừa rồi Bánh bao nhỏ khóc lóc muốn hắn làm Phò mã, thật ra cũng giống như chơi đùa với tiểu hài tử, có lẽ bản thân nàng cũng chưa hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong việc này, nhưng nếu hắn đáp ứng nàng thì cho dù nó là trò đùa đi nữa, hắn cũng sẽ biến nó thành sự thật.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của Chử Thanh Huy, vươn một cái tay khác ra lau nước mắt còn sót lại. Làn da nàng mềm đến kinh người, Diêm Mặc sống hai mươi mấy năm nay cũng chưa bao giờ gặp được người nào mềm mại non mịn đến thế, cảm xúc khác thường làm hắn hoài nghi liệu bàn tay thô ráp của mình có thể làm nàng bị thương hay không.
Nghĩ đến đây, ngón tay hơi cong lại chuẩn bị rút về, Chử Thanh Huy vội giữ tay hắn lại, ngẩng khuôn mặt lên nhìn hắn, dịu dàng nói: “Còn có một bên mặt chưa lau mà.”
Diêm Mặc không nói một lời, lại lau khô luôn bên mặt còn lại của nàng.
Chử Thanh Huy vừa lòng, híp mắt lại giống như một con mèo lười.
Diêm Mặc nhìn bộ dáng khờ khạo của nàng thì nhớ tới việc nàng đem túi tiền tặng cho người khác, trong lòng cũng sinh ra một chút tức giận.
Xưa nay hắn đều không sợ đối thủ mạnh, khi giao chiến với kẻ khác cũng như thế, mà lúc xử lý sự vụ cũng là giống vậy. Nếu đã là của hắn thì ai cũng không thể vọng tưởng cướp đi, mà nàng cũng vậy.
-----
Chử Thanh Huy lưu luyến ôm cánh tay Diêm Mặc, khóe mắt thoáng nhìn qua giá treo vũ khí, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt tràn đầy kính nể: “Vừa rồi tiên sinh múa một bộ côn pháp thật đẹp, trước kia luyện kiếm cũng cũng thật tuyệt. Ta nghe Tiểu Tuân nói quyền pháp của chàng cũng rất uy phong, chàng còn có thể bay......”
Nàng thuộc như lòng bàn tay nói từng chuyện, cuối cùng thật lòng cảm thán: “Tiên sinh thật sự rất là lợi hại!” Không đợi Diêm Mặc tiếp lời, nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn: “Ta thật sự không thể bay sao?”
Lời này trước kia nàng đã hỏi một lần, hiện tại đáp án trong lòng Diêm Mặc vẫn giống khi đó, nhưng mà.... nhìn hai mắt lấp lánh của người trước mặt, hắn yên lặng đem lời phủ định nuốt vào trong bụng, chỉ nói: “Ta mang nàng bay.”
Chử Thanh Huy hai mắt sáng ngời, lại nói: “Tiên sinh, chàng thật tốt!”
Thấy nàng nóng lòng muốn thử, tựa hồ lúc này lập tức muốn Diêm Mặc mang nàng bay, nhưng cuối cùng vẫn nhớ tới hiện tại không phải lúc, đã sắp sửa tới giờ học rồi.
Bên tai nghe được một chút thanh âm, có lẽ là mọi người ở tiền viện tới đây, Chử Thanh Huy lại luyến tiếc buông tay ra, nàng vừa mới tìm được Phò mã nên không muốn tách ra chút nào.
Nàng áp gương mặt vào cánh tay Diêm Mặc, nhướn mắt nhìn hắn, ngữ điệu mềm mại, còn kéo thật dài âm cuối: “Tiên sinh......”
Diêm Mặc rũ mắt đối diện với nàng, nhìn trong chốc lát mới duỗi tay xoa xoa mặt nàng.
Chử Thanh Huy bỗng nhiên cảm thấy mỹ mãn, ở trên tay hắn lại cọ một chút mới chịu rồi buông ra, cười khanh khách nói: “Tiên sinh đi dạy đi, buổi chiều ta lại đến.”
Thân ảnh nàng rời đi không giấu nổi vẻ hân hoan vui mừng.
Nhưng thật ra trên tay Diêm Mặc đột nhiên thiếu đi cảm giác mềm mại, cũng không khỏi cảm thấy mất mát, chậm rãi giấu cánh tay ra phía sau