Edit: Tử Lam.
Beta: Quanh.
Nhất thời Chử Thanh Huy nhìn đến ngây người.
Xưa nay nàng biết Diêm Mặc không giống những người khác, lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác như vậy. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh nàng chưa bao giờ xuất hiện người như hắn.
Hắn trầm mặc ít nói, xa cách với mọi người, phảng phất như không hòa hợp với bọn họ, nhưng lại làm cho người ta không thể không chú ý, không tự giác mà đặt ánh mắt lên người hắn.
Mà hôm nay, cảm giác ấy lại mãnh liệt hơn trước.
Chử Thanh Huy bỗng nhiên biết được nguyên nhân. Vì hắn là một con chim ưng dũng mãnh, chim ưng thì sao có thể làm bạn với đà điểu?
Hắn không thuộc về nơi này, không thuộc về hoàng cung uy nghiêm, không thuộc về kinh thành ồn ào hoa lệ, càng không buồn vui sân si của thế tục. Người này, hắn có một vùng trời của riêng mình, không cho người khác tự tiện xông vào, mang đến sự ồn ào náo nhiệt.
Chử Thanh Huy do dự, trong lúc nhất thời không biết có nên xuất hiện hay không.
Chân nàng khẽ động, định rời đi, nhưng vào lúc này Diêm Mặc chậm rãi thu thế, khẽ liếc về phía này.
Chử Thanh Huy cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán, không biết những người khác có suy nghĩ giống nàng hay không. Đều cho rằng hắn sống độc lập, hắn thích cô đơn quạnh quẽ như vậy, cho nên đến hiện tại cũng chưa có ai xâm phạm vào “lãnh thổ” của hắn, không có ai đến quấy rầy hắn. Vì thế, hắn càng thêm quạnh quẽ cô tịch.
Hiện tại giống như nhớ lại cảnh tượng lúc nãy hắn đứng trong tuyết, tà áo tung bay, Chử Thanh Huy lại cất bước, lúc này đây, nàng kiên định đi về phía võ trường.
Nàng nghĩ, không biết tiên sinh cuối cùng là nghĩ gì, rốt cuộc có cần người náo nhiệt hay không, nếu nàng đã quấy rầy hắn, đã vậy thì quấy rầy cho đến cùng đi.
Diêm Mặc đánh xong một bộ thương pháp, tay tùy ý giương về phía sau, vài giây sau, vốn dĩ cây thương đang ở trong tay hắn, hiện tại đã vững vàng đâm vào góc tường.
Chử Thanh Huy vừa đi về phía hắn, vừa nghe Tía Tô nói.
Thì ra hôm nay Thái Tử không cần đến Hàm Chương điện, nên huynh ấy không tới. Thư đồng của Thái Tử đương nhiên cũng không cần tới, trong Hàm Chương điện chỉ còn lại một đám nhóc không đến mười tuổi. Công khóa của bọn họ nhẹ hơn so với Thái Tử rất nhiều, tiết học võ đầu tiên cũng đã kết thúc, lúc này Nhị Hoàng tử đang ở Đông Cung của Thái tử ôn tập công khóa, chờ một lát cùng với Thái tử trở về Tê Phượng cung dùng bữa tối.
Tía Tô nói xong bèn lui đến một bên, Chử Thanh Huy tiếp nhận hộp đồ ăn đặt ở trên bàn đá, chớp chớp mắt, nói: “Hôm nay đến hơi trễ, chắc tiên sinh đói bụng rồi? Ta có mang theo bánh Vân Đoàn này!”
Vừa nghe nói mấy chữ bánh Vân Đoàn, Diêm Mặc đã cảm thấy đầu lưỡi có cảm giác ngọt ngọt. Hắn chưa từng sợ khổ, lúc còn nhỏ tập võ bị thương, một chén thuốc lớn vừa đắng vừa đen như mực hắn cũng uống hết, ngay cả nhíu mày hắn cũng chưa từng. Nhưng lúc này lại khẽ nhíu mày xúc động, trong lòng lại đặt biệt nổi lên ý nghĩ lùi bước. Cho dù là đối mặt với kẻ thù mạnh hắn cũng chưa bao giờ có nghĩ sẽ lùi bước, hiện tại lại bị đĩa bánh Vân đoàn trước mắt đánh bại.
Chử Thanh Huy lại không hề phát hiện, vui vẻ mà mang bánh Vân đoàn đến mời hắn: “Hôm nay đi nhanh hơn bình thường, tiên sinh mau xem, vẫn còn nóng đó.”
Nàng nói xong, tựa hồ nhớ tới gì đó, vì Diêm Mặc vừa luyện võ xong nên trên mặt mồ hôi ướt đẫm, che miệng cười nói: “Hôm nay tiên sinh còn muốn nóng hơn cả bánh Vân đoàn nữa.”
Diêm Mặc im lặng như khúc gỗ, kể từ ngày hôm trước hắn chủ động ăn khối bánh Vân đoàn, giống như đã mở ra một cánh cửa, nàng ở trước mặt mình càng ngày càng hoạt bát, hiện tại đã dám công khai giễu cợt hắn.
Không chỉ hắn, ngay cả Tía Tô cũng cảm thấy kỳ quái. Theo nàng thấy Công chúa và sư phó dạy võ đã có chuyển biến tốt, nhưng cũng không nghĩ kĩ, ngay từ đầu rõ ràng Công chúa và nàng đều sợ hãi giống nhau, tại sao hiện giờ người lại không sợ chút nào vậy?
Chử Thanh Huy đẩy đẩy cái đĩa: “Nhân lúc còn nóng, tiên sinh mau ăn đi.”
Diêm Mặc không thích ăn, nếu hắn không muốn ăn đương nhiên ai cũng không thể ép buộc được hắn. Nhưng hiện tại, mặt hắn không cảm xúc mà cầm một khối bánh bỏ vào trong miệng, sau đó không đợi Chử Thanh Huy mở miệng đã đẩy cái đĩa về phía nàng: “Ngươi ăn đi.”
Trong lòng Chử Thanh Huy đấu tranh một lúc, sau đó lập tức vô cùng cao hứng mà cầm một khối bánh Vân đoàn lên cắn một miếng, hạnh phúc mà nheo hai mắt lại.
Mấy ngày gần đây vì lễ cập kê, nữ quan Tư lễ vì để đề phòng thân thể nàng quá mức đẫy đà, bộ mặt quá “tròn”, nên đã hạn chế đưa điểm tâm đến Vĩnh Nhạc cung, chỉ cho phép nàng ăn một ít điểm tâm thanh đạm. Ví dụ như là loại bánh Vân đoàn này, đã lâu không xuất hiện ở Vĩnh Nhạc cung rồi.
Dáng người của nàng đương nhiên là không mập chút nào, nhưng dù sao thì lễ cập kê cũng là một chuyện trọng đại, lại có rất nhiều người đến tham dự nên nàng không muốn thất thố. Vì vậy mà mọi chuyện đều nghe theo lời của nữ quan tư lễ, đồ ngọt mà nàng thích nhất cũng không chạm vào dù chỉ một chút, nhịn được đến hôm nay đã hay lắm rlòi.
Cái miệng nhỏ của nàng ăn hết nửa cái bánh Vân đoàn, đang muốn kêu Diêm Mặc ăn tiếp, lại thấy hắn rút một thanh chuỷ thủ và một miếng vải đen, cúi đầu toàn tâm toàn ý chà lau.
Thanh chủy thủ kia Chử Thanh Huy đã gặp qua nhiều lần, hầu như mỗi lần gặp Diêm Mặc òa hắn đều chà lau thanh chủy thủ này, giống như là đối đãi với vật quý giá gì đó. Nhưng thực tế chủy thủ kia toàn thân đen như mực, cực kỳ bình thường, ngay cả một họa tiết trang trí cũng không có, thật sự không nhìn ra có chỗ nào đáng giá.
Nhưng Chử Thanh Huy cũng không cho rằng đồ vật không đáng giá là không có giá trị. Giống như nàng thích nhất là món kẹo hoa hồng, nếu xuất cung mua, một lượng bạc có thể mua một mớ, nhưng lúc nàng đem ra bạc ra mua cũng không cảm thấy nó rẻ mạt chút nào, bởi vì đó là thứ nàng yêu thích nhất.
Nàng nuốt điểm tâm trong miệng xuống, chậm rãi mở miệng: “Thanh chủy thủ này là vật mà người quan trọng tặng cho tiên sinh à?”
Diêm Mặc trầm mặc trong chốc lát, lúc Chử Thanh Huy cho rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn lại gật đầu.
Chử Thanh Huy thấy thế cũng không truy vấn là ai, sợ mạo muội đường đột, mà khiến cho hắn không vui, ngược lại nói: “Lúc nãy nhìn tiên sinh luyện võ, thoạt nhìn rất lợi hại, không giống với Thái Tử ca ca luyện. Tiên sinh, người sẽ bay hả?”
“Không.” Diêm Mặc lắc đầu.
“Hả?” Chử Thanh Huy nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Nhưng ta thấy thị vệ bên cạnh phụ hoàng thường hay bay tới bay lui bay qua tường, thoạt nhìn tiên sinh bay lợi hại hơn bọn họ nhiều, tại sao lại không chịu bay?”
Diêm Mặc nghiêm mặt nói: “Đó là khinh công, cần phải dùng lực, không phải bay.”
“Cũng giống nhau thôi. Nói như vậy, tiên sinh biết khinh công hả?”
“Biết một chút.”
Tuy rằng hắn nói biết một chút, nhưng không hiểu vì sao Chử Thanh Huy lại cảm thấy khinh công của hắn nhất định lợi hại hơn đám thị vệ kia, lập tức hưng phấn nói: “Tiên sinh, người nhìn ta xem. Ta có thể học khinh công được không?”
Diêm Mặc buông chủy thủ xuống, trên dưới mà đánh giá nàng.
Chử Thanh Huy lập tức ngồi thẳng người, thẳng sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khóe môi bị dính đường ngọt mà không tự phát giác nhếch lên.
“Ngươi không được.”
Chử Thanh Huy lập tức buồn tủi, suy sụp hỏi: “Tại sao?”
“Không đủ uyển chuyển nhẹ nhàng.”
Chử Thanh Huy cúi đầu, rầu rĩ không vui mà chọc chọc cái đĩa bánh Vân đoàn, sau một lúc lâu đột nhiên tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của hắn, gương mặt phồng lên trợn tròn hai mắt, hỏi lại: “Tiên sinh chê ta béo?!”