Edit: Boo
Beta: Quanh
Khi Hoàng Đế hạ triều tới Tê Phượng Cung, Chử Thanh Huy và Diêm Mặc cùng nhau khấu đầu với phụ hoàng.
Hoàng Đế đã một ngày không được thấy nữ nhi, lúc gặp lại nàng biểu tình trên mặt hiếm khi lại nhẹ nhàng đến vậy, hỏi nàng ở phủ công chúa có quen không, lại nói Vĩnh Nhạc cung vẫn bày trí như cũ, nàng có thể tùy lúc trở về ở lại.
Nhìn thấy Diêm Mặc, Hoàng Đế có chút không vừa mắt, trên đời này người làm cha thấy một nam nhân khác đoạt mất nữ nhi của mình, đều là một gương mặt ghen tỵ xen lẫn không cam lòng.
Cũng may có Hoàng Hậu ở giữa chu toàn, lại có Chử Thanh Huy cùng Chử Tuân làm hòa hoãn bầu không khí, ba người Hoàng Đế Thái Tử cùng Diêm Mặc trầm mặc, cũng không làm thay đổi gì.
Hai người ở lại trong cung dùng ngọ thiện, lại ngây người nửa buổi chiều, đến gần chạng vạng mới rời cung.
Hoàng Đế hận không thể giữ nữ nhi ở lại trong cung, bảo Phò mã một mình về phủ, Hoàng Hậu lại không để cho hắn làm loạn, lúc này mới tân hôn, nếu bảo công chúa cùng Phò mã tách ra, không biết người ngoài sẽ nói thế nào.
Tuy nói lấy đại cục làm trọng, trên mặt cũng không biểu hiện rõ nhưng Hoàng Hậu so với Hoàng Đế còn không nỡ hơn, Chử Thanh Huy vừa đi, nụ cười của bà cũng nhạt đi rất nhiều.
Ban đêm Hoàng Đế tới Tê Phượng Cung nghỉ ngơi, Hoàng Hậu ngồi dưới đèn, tay cầm một chiếc khăn, đó là của Chử Thanh Huy thêu cho bà trước khi xuất giá.
Hoàng Đế chậm rãi tiến lên, ôm lấy bả vai Hoàng Hậu: “Mạn Mạn làm sao vậy?”
Hoàng Hậu khẽ thở dài: “Năm tháng không đợi người, bệ hạ còn nhỡ rõ không, mười lăm năm trước, thời điểm mới sinh ra Noãn Noãn chỉ to bằng bàn tay, nháy mắt nữ nhi đã xuất giá.”
“Biết nàng luyến tiếc như vậy, ban ngày muốn nữ nhi ở lại, nhưng nàng lại không đồng ý.”
Hoàng Hậu lắc đầu: “Bây giờ mới là tân hôn, bảo con ở lại như thế nào được? Cùng Phò mã ân ái là chuyện cả đời, không thể vì chúng ta mà bắt nữ nhi và Phò Mã tách ra, không phải khiến con khó xử sao? Hiện tại chỉ là chưa quen thôi, qua một thời gian thì tốt rồi.”
Hoàng Đế ôm bà dựa vào mép giường, để Hoàng Hậu dựa vào lồng ngực của mình. Hai ngày nay, Hoàng Hậu sa sút Hoàng Đế đều nhìn thấy, Hoàng Hậu không chỉ luyến tiếc nữ nhi, càng là vì bà cảm thấy cô đơn.
Hoàng cung quá lớn, người có thể làm bạn thì lại quá ít.
Hoàng Đế cùng Thái Tử luôn bận rộn, tiểu nhi tử Chử Tuân lại ngây thơ đơn thuần, không biết bầu bạn như thế nào.
Khi còn trẻ, Hoàng Đế luyến tiếc Hoàng Hậu chịu nỗi đau sinh nở, lúc đầu tính toán tốt nhất chỉ sinh một hài tử, vừa lúc lại sinh một đôi long phượng, sau này ngoài ý muốn lại có thêm Nhị hoàng tử, từ đó Hoàng Đế càng cẩn thận, không để cá lọt lưới.
Hiện giờ năm tháng chậm rãi trôi đi, nhìn tình cảnh này có thể thấy hoàng cung quạnh quẽ, đêm đến nhìn thân ảnh Hoàng Hậu cô đơn, Hoàng Đế liền nghĩ quyết định lúc trước có phải đã sai?
Nhẹ nhàng vuốt vẻ bả vai mảnh khảnh của Hoàng Hậu, trong lòng Hoàng Đế bỗng nhiên xúc động: “Mạn Mạn, nàng có muốn sinh thêm một hài tử nữa không?”
Nhưng lời vừa nói ra, Hoàng Đế liền hối hận, cánh tay ôm Hoàng Hậu siết chặt lại. Hoàng Đế luyến tiếc Hoàng Hậu phải chịu khổ sở, hiện giờ một ít đau đớn cũng không muốn bà phải chịu đựng.
Nhưng nếu lúc này Hoàng Hậu đồng ý, Hoàng Đế có thể cự tuyệt sao.
Hoàng Đế không tin tưởng chính bản thân mình.
Cũng may Hoàng Hậu không có quyết định này, bà tựa như bị Hoàng Đế dọa sợ, một hồi lâu sau dở khóc dở cười nói: “Bệ hạ đang nói gì vậy? Ngài đã quên rồi à, mấy ngày trước nữ nhi của chúng ta vừa mới xuất giá, không lâu nữa bệ hạ có thể bế cháu ngoại. Nếu lúc này lại sinh thêm một đệ đệ hoặc muội muội, chẳng lẽ đến lúc đó bệ hạ muốn tay trái ôm con trai, tay phải ôm tôn tử sao?”
Hoàng Đế liền nghĩ đến cảnh tượng kia cũng không thấy thẹn, ngược lại cảm thấy cũng không tồi. Ngài liền thu lại suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng.
Hoàng Hậu chọc chọc vào ngực của Hoàng Đế: “Mấy ngày nữa tới trung thu, thiếp tính tổ chức yến tiệc ngắm hoa ở trong cung, nhìn xem những cô nương khuê các ở trong kinh. Hằng Nhi cũng đã đến tuổi, bệ hạ có thời gian nghĩ linh tinh, không bằng nghĩ đến việc chung thân đại sự của nhi tử.”
Hoàng Đế cầm ngón tay của Hoàng Hậu nhéo nhéo. Tuy trong lòng đã nhớ kỹ lời Hoàng Hậu, nhưng miệng lại nói: “Thế nào lại linh tinh?”
Hoàng Hậu liền ngẩng đầu lên, nâng mí mắt nhìn Hoàng Đế một cái: “Chẳng lẽ lúc nãy bệ hạ không phải là nói đùa? Chớ quên năm nay ngài đã qua bốn mươi, cũng không phải là thiếu niên mười bốn tuổi.”
Hoàng Đế lập tức làm vẻ mặt đáng thương: “Mạn Mạn chê ta già rồi sao?”
Nhiều năm như vậy, Hoàng Hậu đã sớm đã hiểu rõ, đem ngón tay được Hoàng Đế giữ rút ra, che miệng ngáp một cái: “Già hay không già, trong lòng bệ hạ tự hiểu rõ.”
Hoàng Đế lộn xộn làm xua tan đi rất nhiều cảm xúc sa sút của Hoàng Hậu, buổi sáng Hoàng Hậu đã phải thức dậy sớm, hiện giờ liền cảm thấy mệt nhọc, nằm xuống trong chốc lát liền ngủ say.
Hoàng đế nhìn Hoàng Hậu mà lòng thê lương, thầm nghĩ: có phải Mạn Mạn chê mình già rồi?
Lại âm thầm nhớ kĩ câu “không phải thiếu niên mười bốn tuổi”, chờ Hoàng Đế ghi hận xong, liền muốn làm cái gì đó thực tế để chứng minh mình không hề già. Đáng tiếc Hoàng Hậu đã sớm ngủ say, cũng không để cho hắn phát huy sức lực.
-----
Ở một nơi khác, phủ công chúa.
Khi xuất giá, Chử Thanh Huy mang theo những pho tượng Diêm Mặc khắc cho nàng, lúc này nàng đang ngồi trong lồng ngực của Diêm Mặc, trong tay cầm một pho tượng chạm ngọc, xem Diêm Mặc khắc một pho tượng khác.
Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy Diêm Mặc điêu khắc, thủ pháp của hắn vô cùng thuần thục, một khối ngọc bình thường trong tay hắn chậm rãi khắc thành một hình dáng xinh đẹp.
Pho tượng mới này không giống những cái cũ, không còn là một thiếu nữ ngây thơ mà là một phụ nhân trẻ tuổi.
Dùng dao điêu khắc sơ qua hình dạng, hắn cầm lấy khăn vải thấm nước lau đi những mảnh dăm nhỏ, lại dùng viên bi thật nhỏ mài dũa bột, dùng lòng bàn tay cẩn thận sờ soạng, những ngón tay bao lại thành một cái kén, sờ không ra chỗ nào thô ráp.
Vì thế Chử Thanh Huy liền nhìn thấy Diêm Mặc sau khi kiểm tra xong, đem pho tượng lại gần miệng mà liếm.
Nàng trừng lớn đôi mắt, miệng khẽ há ra vì ngạc nhiên, đã quên nói chuyện. Diêm Mặc cử động môi lưỡi, dùng đầu lưỡi liếm qua pho tượng một lần, rốt cuộc phát giác một chỗ vẫn còn thô ráp, liền dùng bột mài tiếp tục mài giũa. -_-
Mài giũa xong, lau qua bằng nước, lại đưa vào trong miệng liếm tiếp.
Chử Thanh Huy rốt cục cũng lắp bắp: “Chàng......chàng......chàng đang làm cái gì?”
Kì thật không cần Diêm Mặc trả lời, trong lòng nàng đã có đáp án. Rũ mắt thấy vật trong tay hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút phỏng tay, vành tai lại vô duyên vô cớ nóng lên.
Quay đầu nhìn những pho tượng khác ở trên giá, Chử Thanh Huy mặt đỏ tai hồng nghĩ, chẳng lễ mấy cái này đều bị hắn liếm qua?
Hắn làm sao có thể....làm sao có thể làm vậy? Mà những pho tượng này đều giống bộ dáng của nàng, hắn liếm như vậy, không phải giống liếm ở......trên người nàng sao?
Thật ra, hắn cũng không phải chưa liếm trên người nàng, buổi tối hôm trước không phải.....
Phát hiện suy nghĩ của mình đang dần lệch lạc, cả người Chử Thanh Huy liền giống như bùng cháy, rốt cuộc ngồi không được, nàng nhảy từ đùi Diêm Mặc nhảy xuống, vọt tới giường vùi đầu vào chăn, chôn mình vào bên trong.
Diêm Mặc không rõ nguyên nhân, lấy pho tượng ngọc trong miệng ra, lấy nước rửa sạch sẽ, lại dùng khăn vải lau khô, cầm trong tay đi tới mép giường nhẹ nàng vỗ lên cái bọc nhỏ.
“Mau ra đây, chớ có để bị ngộp.”
Bọc nhỏ kia giật giật, tựa hồ ở bên trong Chử Thanh Huy xoay người quay lưng lại với hắn.
Diêm Mặc nhìn một hồi, lại giơ tay vỗ một cái.
Không rõ là hắn cố ý hay vô tình, cái vỗ kia lại vỗ đúng vào mông của Chử Thanh Huy, cái tay nắm mông nàng thật chặt, rồi lại còn xoa nhẹ một chút?
Chử Thanh Huy như bị kim đâm, lập tức từ trên giường nhảy xuống, sắc mặt không biết là bị nghẹn hay xấu hổ, mặt đỏ bừng, mắt hạnh long lanh ánh nước, không hề có uy lực trừng hắn: “Đồ lưu manh, chàng nắm ở đâu vậy?”
“Chỗ nào? Ta không nhìn thấy.” Diêm Mặc hỏi lại.
Chử Thanh Huy không có mặt mũi nói ra, hồ nghi quan sát biểu tình trên mặt hắn, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, thoạt nhìn thực sự không biết tay của mình vỗ vào chỗ nào, chỉ ấp úng nói: “Dù sao, dù sao chàng cũng không thể sờ loạn, chạm loạn vào.”
Diêm Mặc gật đầu, đưa pho tượng mới làm trong tay cho nàng. Chử Thanh Huy đỏ mặt nhận lấy, nghẹn nửa ngày, lại hừ hừ nói: “Cũng.... cũng không được liếm lọan.”
“Được.” Diêm Mặc rất dứt khoát.
Một lúc lâu sau, Chử Thanh Huy thút tha thút thít: “Đồ lưu manh, chàng gạt người....”
Diêm Mặc ngẩng đầu nói: “Không có lừa nàng.”
Hắn không sờ loạn chạm loạn, càng không liếm loạn, mà thực cẩn thận sờ, thực nghiêm túc chạm, liếm rất chuyên tâm.
-----
Ba ngày tân hôn qua đi, Diêm Mặc phải vào cung, chưa tới giờ mẹo [1] đã tỉnh dậy.
[1] Giờ mẹo: Khoảng từ 5 tới 7 giờ sáng.
Chử Thanh Huy buổi tối ngủ muộn, lúc này tuy nghe thấy động tĩnh của hắn nhưng vẫn mơ mơ màng màng không mở được mắt.
Diêm Mặc thay nàng chỉnh lại góc chăn, nhẹ giọng nói: “Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.”
Chử Thanh Huy nhắm mắt lại lơ mơ dặn dò: “Chàng phải đi à....nhớ phải ăn sáng.”
“Được.” Diêm Mặc cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, lại nói: “Chờ ta trở lại.”
Chử Thanh Huy không trả lời, nàng thực sự mệt mỏi cực kỳ, lại nặng nề ngủ tiếp.
Diêm Mặc đứng ở đầu giường trong chốc lác rồi mới lưu loát mặc quần áo, đến phòng cách vách rửa mặt.
Chờ khi Chử Thanh Huy tỉnh lại đã đến giờ tỵ [2], ngoài của sổ nắng đã lên cao. Nàng duỗi cái eo, lập tức phát hiện eo đau chân mỏi.
[2] Giờ tỵ: Từ 9 đến 11 giờ sáng.
Tía Tô ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền mang theo cung nữ đi vào hầu hạ.
“Chàng đi khi nào vậy?” Chử Thanh Huy ngồi trước bàn trang điểm, Tía Tô ở phía sau chải đầu cho nàng.
“Phò mã chưa tới giờ mẹo đã dậy, giờ mẹo một khắc đã ra cửa, ngài ấy còn dặn nô tì không cần đánh thức công chúa.”
Chử Thanh Huy đỏ mặt lầm bầm vài câu rồi lại hỏi: “Chàng có dùng đồ ăn sáng không?”
“Đã dùng, đồ ăn sáng của công chúa vẫn luôn được hâm nóng trong phòng bếp.”
Chử Thanh Huy ăn xong mang theo vài cung nữ chậm rì rì đi tới tiền viện. Cũng không phải nàng không muốn đi nhanh một chút, mà là thân thể không cho phép.
Nàng một mặt cố gắng quên những mệt mỏi trên người, một mặt lại vừa thẹn vừa bực mà mắng vài câu đồ lưu manh.
Ngoại viện, Nghiêm lão đang ở võ trường, ngón tay chỉ đạo đám đồ tôn. Lứa đệ tử này của Thượng Thanh Tông phần lớn là nuôi thả. Mấy người Diêm Mặc đều theo sư phụ học bộ công pháp thích hợp, sau này luyện như thế nào, lăn lộn như thế nào, chính là do bản thân họ.
Sư phụ bọn họ mỗi tuần chỉ ở lại một ngày kiểm tra thân thủ của đồ đệ, cái gọi là kiểm tra chính là đồ đệ cùng sư phụ so chiêu.
Đương nhiên ông cũng không hề hạ thủ lưu tình, đồ đệ thân thủ kém cỏi nhất bị phạt đi giặt quần áo bẩn.
Vì thế các đệ tử của ông không muốn bị sư phụ đánh đến thảm, càng không muốn đến mức lưu lạc thành một đại nương giặt quần áo, không thể không chăm chỉ luyện công.
Lúc đầu Nghiêm lão thấy đồ đệ dạy hư đồ tôn, tức đến thổi râu trừng mắt, sau này lại thấy phương pháp chăn dê này dường như lại là phương pháp truyền dạy có hiệu quả, dạy ra đồ tôn ngày càng xuất sắc, ông cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Mỗi khi ngao du xong quay trở về sư môn, thời điểm rảnh rỗi ông vẫn đem đồ tôn gọi vào một chỗ, cẩn thận chỉ dạy mấy ngày, đỡ cho mấy đứa đáng thương cho rằng trên đời này đệ tử đều bị sư phụ đánh mà thành.
Bọn họ luyện công, Chử Thanh Huy cũng không quấy rầy, thỉnh an sư tổ xong liền đứng một bên yên lặng nhìn.
Trước đây nàng chỉ xem Diêm Mặc dạy dỗ học sinh, lúc này lại xem sư tổ chỉ đạo đồ tôn, phát hiện hai người này không giống nhau.
Sư tổ thực sự khoan dung, dạy dỗ người cũng vô cùng kiên nhẫn, từng tý một chỉ ra chỗ không ổn, từ một sai lầm dẫn ra rất nhiều loại vấn đề, lại nói rõ đạo lý, khiến cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Mà Diêm Mặc không phân tích đạo lý đó cho mọi người nghe, chỉ trực tiếp chỉ ra lỗi lầm, kêu đám sư đệ tự cân nhắc lĩnh hội. Đại khái lúc trước chính là học từ sư phụ, hiện giờ hắn cũng làm như vậy.
Đương nhiên cũng có khả năng do hắn lười không muốn nhiều lời.
-----
Chử Thanh Huy tuy không hiểu võ đạo lại xem đến nhập tâm, dùng xong cơm trưa vẫn muốn đi xem náo nhiệt ở đằng trước, nhưng có hạ nhân tới báo, tiểu thư phủ Lâm thượng thư cùng với đại tiểu thư phủ Trấn Tây tướng quân tới cửa bái phỏng.
Hai người Lâm Chỉ Lan cùng Tần Hàm Quân khi ở hành cung nhờ có Chử Thanh Huy mới quen biết nhau, hiện giờ hai người cùng tới chơi, nàng vội gọi người nghênh đón đến phòng khách.
“Hai người các muội thế mà cùng tới gặp ta, thật kỳ lạ.” Chử Thanh Huy cười trêu ghẹo.
Lâm Chỉ Lan cười nói: “Nếu biểu tỷ biết là Hàm Quân chủ động tới cửa tìm muội đi cùng, có phải càng thêm ngạc nhiên?”
“Vậy sao?” Chủ Thanh Huy cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày không gặp, có phải Hàm Quân nhớ tỷ tỷ không?”
Trên mặt Tần Hàm Quân mang theo nụ cười nhạt, thế nhưng không phản bác.
Những người khác thấy thần sắc nàng nhàn nhạt không nói chuyện liền cho rằng tính tình nàng lạnh nhạt, trên thực tế, Chử Thanh Huy cùng Lâm Chi Lan quen biết nàng không lâu đã biết tính nết của nàng. Nàng lớn lên ở Tây Bắc, bên cạnh không có bạn cùng lứa tuổi, lại tự kiềm chế nghiêm ngặt nên mới nhìn lãnh đạm như vậy.
Khi ở hành cung, Chử Thanh Huy muốn nàng thường xuyên vào cung tâm sự với mình, nếu là người khác chắc chắn sẽ trở nên khách sáo hoặc là có tâm nịnh hót, thậm chí vì để không bị gọi là bám víu cành cao sẽ cẩn thận lảng tránh, chỉ có nàng nghiêm túc, cứ hai ba ngày tiến cung một lần, đem lời mời của Chử Thanh Huy nghiêm túc coi như lời hứa hẹn.
Ba người ngồi ổn định, Lâm Chỉ Lan đánh giá sắc mặt của Chử Thanh Huy, thấy huyết sắc hồng hào, tinh thần vui vẻ của biểu tỷ, nàng liền yên tâm, lúc sau không khỏi khen ngợi: “Nơi này của biểu tỷ thật xinh đẹp, khiến muội hoa cả mắt.”
Cung nữ bưng trà cùng điểm tâm lên, Chử Thanh Huy đẩy hai đĩa điểm tâm tinh xảo đến trước mặt hai người, nói: “Nếu muội thích hoa cỏ thì qua mấy ngày nữa sẽ được nhìn. Mẫu hậu đang tính sau trung thu sẽ làm một yến hội ngắm hoa trong cung, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
“Có rất nhiều hoa sao?” Tần Hàm Quân nhịn không được hỏi một câu. Tây Bắc lạnh khủng khiếp, đừng nói đến hoa, cỏ cây cũng không có nhiều, nàng cũng là vì lần này trở về kinh mới biết trên đời này có nhiều sinh vật mĩ lệ như vậy.
“Nhiều lắm, nếu muội thích đến lúc đó tỷ tỷ đưa một ít cho muội.”
Tần Hầm Quân vội nói: “Muội sẽ không trồng, nhìn thấy là tốt rồi.”
Lâm Chi Lan ở trong kinh đã lâu, đối với phương diện này tâm tư nàng nhạy cảm hơn rất nhiều, nghe nói dì vô cớ tổ chức yến hội ngắm hoa lại nhớ đến chuyện mẫu thân có nhắc đến, trong lòng liền có một suy nghĩ, chần chừ nói: “Biểu tỷ, yến hội ngắm hoa này có phải là vì.....”
Việc này cũng không tính là bí mật, Hoàng Hậu phát thiệp mời đi, người trong kinh có chút đầu óc đều sẽ biết, Chử Thanh Huy thoải mái hào phóng nói: “Đúng vậy, mẫu hậu cố ý tuyển phi cho Thái tử ca ca.”
“Thì ra là thế, lại nói quả thật tuổi của biểu ca cũng không còn nhỏ.”
Chử Thanh Huy uống ngụm trà, chống cằm nói: “Không biết bộ dáng tương lai của Thái tử phi như thế nào, có dễ sống chung không?”
Lâm Chỉ Lan cười nói: “Mặc kệ Thái tử phi như thế nào, ở trong lòng biểu ca thì biểu tỷ luôn xếp trước.”
Chử Thanh Huy lắc đầu: “Tỷ là muội muội của Thái Tử, ca ca thương tỷ, Thái tử phi là thê tử của Thái Tử ca ca, ca ca càng nên thương tẩu tẩu nhiều, bằng không tẩu tẩu sẽ buồn.”
Lâm Chỉ Lan ngoài ý muốn nhìn nàng, rũ mắt nghĩ, gật đầu nói: “Biểu tỷ nói có lý.”
Trong đầu Chử Thanh Huy còn đang ảo tưởng về hình dáng của chị dâu tương lai, nghiêng đầu thấy Tần Hàm Quân một bên an tĩnh ăn điểm tâm, bỗng nhiên trong đầu nhảy ra một ý, hưng phấn nói: “Không phải Hàm Quân muội muội còn chưa có hôn phối sao? Vừa lúc Thái Tử ca ca cũng phải tìm người thành thân, không bằng muội làm Thái tử phi đi!”
Tần Hàm Quân không phòng bị, bị nàng dọa một câu nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ thanh lãnh nghẹn đến mức đỏ bừng.
Lâm Chỉ Lan vội đưa chén trà cho nàng, Chử Thanh Huy giúp nàng vỗ vỗ, thật vất vả mới giúp nàng hít thở thông.
Chử Thanh Huy lại hưng phấn nói: “Tỷ nói thật, Hàm Quân muội muội suy nghĩ đi? Thái tử ca ca rất tốt, vừa anh tuấn lại có tài năng, Chỉ Lan muội muội nói có phải hay không?”
Lâm Chỉ Lan tiếp nhận ánh mắt xúi giục của nàng, cũng cho là đúng mỉm cười gật đầu. Các nàng đều biết Tần Hàm Quân hồi kinh là vì làm mai, nếu vừa lúc cùng biểu ca thúc đẩy một đôi, có thể tạo thành mối nhân duyên tốt đẹp.
Tần Hàm Quân bị hai người các nàng trêu đến mức đỏ mặt, nàng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Muội và Thái Tử khác nhau một trời một vực, làm sao xứng đôi? Huống hồ thân thể mẫu thân muội không khỏe, muội muốn chăm sóc mẫu thân.”
Chử Thanh Huy nghe nàng đem trưởng bối ra nói thì đành phải thôi, ai cũng biết nếu gả vào hoàng cung nhất định là không thể bên cạnh hầu hạ bên gối cha mẹ.
Lâm Chỉ Lan cũng không nhiều lời, thấy trên mặt Chử Thanh Huy có chút mất mát, liền trêu chọc nói: “Muội thấy biểu tỷ cùng tỷ phu tu thành chín quả, cầm sắt hài hòa [3], cho nên không thể nhìn nam nữ độc thân trên đời, muốn làm Nguyệt Lão mới cảm thấy mỹ mãn.”
[3] Cầm sắt hài hòa: ý chỉ hôn nhân hạnh phúc, vợ chồng hài hòa, yêu thương nhau.
Chử Thanh Huy đã quên việc kia, quay đầu nhìn nàng, giả vờ tức giận nói: “Được lắm, muội dám cười nhạo tỷ! Hàm Quân, muội nói người nào đó có phải đã quên thời điểm ở hành cung đã mỏi mắt trông mong nhị công tử Trương gia, liền trông cậy vào tỷ tỷ đưa tín vật cho hắn!”
Vừa nghe nàng nhắc tới việc này, Lâm Chỉ Lan lập tức đỏ mặt xin tha: “Muội sai rồi, cầu biểu tỷ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho muội lần này.”
Tần Hàm Quân chỉ ngồi ở một bên mỉm cười nhìn hai người họ.
Đang nói, Tía Tô từ bên ngoài tiến vào, trong mắt mang theo ý cười: “Nô tỳ nghe công chúa nhắc đến nhị công tử Trương gia đúng không? Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến, mới vừa rồi ở tiền viện có người tới báo, ngay sau khi Lâm tiểu thư cùng Tần tiểu thư vào phủ thì Trương công tử nói là tới tìm Trọng Thanh thiếu gia, chỉ không biết có phải thực sự như thế hay không.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Chử Thanh Huy, ý cười trên mặt Tần Hàm Quân càng thêm vài phần chế nhạo.
Chử Thanh Huy lập tức đứng lên, muốn lôi kéo hai người ra đằng trước xem náo nhiệt.
Lâm Chỉ Lan dùng khăn che mặt, sống chết không chịu đi nhưng vẫn bị túm kéo đi.