Kiêu Sủng

Chương 15: Chương 15: Ngày tận thế




Đêm đã khuya, đám đàn ông đều đã tản đi, ngay cả Phó hạm Trương cũng ôm một người phụ nữ xinh đẹp đi khách sạn.

Sau khi ở trước mặt mọi người gây náo loạn, tranh giành phụ nữ với cục trưởng cục an ninh, Lăng Tranh cũng cùng con gái bộ trưởng nào đó cùng nhau rời đi, từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn Tô Di một lần.

Tô Di ngồi trên xe do một quân cảnh cầm lái, trầm mặc ngắm đường phố yên bình và tráng lệ về đêm. Bão tuyết phủ kín các dãy núi vùng ngoại ô thành phố, ánh đèn trên lưng chừng núi cô độc và lạnh lẽo. Ngồi trong xe nhìn xuyên qua cửa kính, mơ hồ có thể thấy được dòng sông băng dưới chân núi như một dải ngọc uốn lượn trong đêm.

Xa cách nơi này đã nửa năm, cuối cùng cô lại một lần nữa trở về biệt thự của Thương Chủy.

Cô đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân nụ hôn tối nay của anh.

Có lẽ là tức giận, anh ta là người cao ngạo, sao có thể chấp nhận để cho Lăng Tranh cùng phó hạm Trương khiêu khích. Hoặc có lẽ anh ta đã thay đổi so với nửa năm trước, bây giờ anh ta có phần phô trương hơn.

Gần vua như gần cọp, hiện tại cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Biệt thự vẫn vắng vẻ như trước. Căn phòng trước kia cô từng ở hầu như vẫn nguyên vẹn, quần áo, đồ dùng vẫn không thay đổi khiến cô cảm thấy dường như mình là người của hai thế giới.

Rời khỏi Thương Chủy, cô được hít thở không khí tự do tự tại, thực hiện được điều mà mình mong muốn mà trước kia cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng tất cả những thứ đó đều là do Thương Chủy cho cô, thậm chí ngay cả chút tài năng của cô cũng là do anh ta khám phá.

Đồng hồ đã điểm, báo hiệu đã là thời điểm nửa đêm, nhưng cô không thấy bóng dáng Thương Chủy và Mộ Tây Đình. Chẳng lẽ tối nay anh ta sẽ không về? Suy đoán này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Đêm trước do say rượu cô đã ngủ không ngon, cho nên giờ này cô muốn đi ngủ trước.

Cô ngủ liền một mạch đến khi trời tờ mờ sáng, không khí rét mướt lạnh lẽo khiến cô thức giấc. Cô đứng lên, đến bên cửa sổ, phát hiện ngoài trời những bông tuyết trắng muốt đang bay lơ lửng, đất trời bừng sáng một màu trắng tinh.

Thương Chủy đêm qua không về.

Nguyên nhân gì khiến cho con người như anh lại thất hẹn?

Mặc xong áo khoác, cô không từ biệt bất kỳ ai mà nhanh chóng gọi taxi rời khỏi Thương phủ.

Còn lâu nữa mới đến thời gian tập hợp. Tô Di đứng ở đầu đường trung tâm thành phố, cô phát giác đây là lần đầu tiên cô có tâm trạng thưởng thức phong cảnh phồn hoa đô thị của Thành phố Hi Vọng, đồng thời lại cũng phát hiện ngoài Thương phủ, cô không có chỗ nào để đi. Cô càng nhớ cha mẹ và bạn bè, trong lòng dâng lên một nỗi sầu khổ.

Tô Di không biết rằng, thành phố yên bình này, chỉ trong một đêm đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.

Sau khi cô rời khỏi Thương phủ một giờ, quân cảnh lại bao vây Thương phủ, lục soát căn phòng cô ở, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu. Bọn họ lập tức gọi điện báo cáo Thương Chủy.

Bên trong phòng làm việc của cục trưởng cục an ninh, Thương Chủy suốt một đêm không ngủ, giờ này đang trầm mặc gác điện thoại. Nhìn quân cảnh ở trước mặt ra lệnh.

“Truy lùng khắp thành phố”

Quân cảnh do dự một chút: “Trong tay cô ấy có vũ khí, nếu chống cự…..”

Trong mắt Thương Chủy lạnh như băng xẹt qua, làm quân cảnh kia khiếp sợ, cảm thấy vừa rồi mình không nên hỏi vấn đề đó.

“Giết ngay tại chỗ” Thương Chủy lạnh lùng đáp.

Tại dãy núi Đồ Phi ở cửa ngõ phía Tây Thành phố Hi Vọng.

Ở tinh cầu Hi Vọng, chỉ có một diện tích nhỏ lục địa có tài nguyên phong phú, giúp con người có thể sinh sống tại đó. Những khu vực khác hoặc là băng tuyết bao phủ, hoặc là mênh mông đại dương không có bờ.

Dãy núi Đồ Phi là nơi tiếp giáp giữa lục địa thành phố Hi Vọng và đại dương bao la.

Tô Di mặc áo ấm, đi dọc theo con đường đầy tuyết trên núi một cách khó nhọc. Đi được khoảng hai giờ đồng hồ, cô mệt mỏi liền nghỉ ngơi tại một thân cây khô to lớn ở bên đường.

Không tìm được hang động có chiếc quan tài, nơi cô tỉnh dậy ở thành phố này.

Nơi này là chỗ sâu nhất của dãy núi, dấu chân người cũng rất ít. Tô Di không hiểu, hình ảnh cô tham gia buổi lễ tốt nghiệp vẫn còn rất sống động trong trí nhớ của cô. Nhưng khi cô tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong một cỗ quan tài mục nát sâu trong một hang động.

Rút cục là ai đã mang cô tới nơi này?

Đang mải suy nghĩ, Tô Di lại nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên – đó là tiếng bước chân người đạp trên băng tuyết. Cô ngẩng đầu nhìn thấy một đội quân cảnh.

Cô liền đứng lên, đội quân cảnh vững vàng bước đến trước mặt cô.

“Thiếu Úy Tô Di phải không?” Một quân cảnh hỏi như xác nhận.

“Phải”

Bọn họ lập tức rút súng ra, lạnh lùng bao vây cô.

“Tại sao lại thế?” Cô tiến lên từng bước, đội quân cảnh lại lùi một bước nhưng vẫn giữ đội hình bao vây cô.

“Giao vũ khí ra” quân cảnh cầm đầu quát lên, “Không được tiến lên, hãy nằm xuống tại chỗ”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô nghe theo lời ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nói “Tôi muốn gặp cục trưởng”

Đội quân cảnh không trả lời cô. Hai quân cảnh đẹo mặt nạ, bao tay tránh độc, sau đó còng hai tay, hai chân cô lại.

Trên người cô có độc sao?

Tô Di bị bọn họ dùng gậy sắt dài đẩy từ phía sau, khiến cô lảo đảo bước về phía trước. Cô chỉ cảm thấy nặng trĩu trong lòng, mù mờ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cục an ninh thành phố HI vọng.

Phòng sinh hóa dưới lòng đất, đèn điện sáng chưng, bảy thi thể được đặt trên bàn giải phẫu.

Thương Chủy chắp tay sau lưng trầm mặc không nói, đứng bên ngoài phòng cách ly. Du Mặc Niên từ trong thang máy bước ra nói với anh ta: “Nữ vương Trùng tộc đã gửi lời thanh minh, xin lỗi, cũng bày tỏ sẽ bồi thường rất lớn cho thiệt hại này.”

Thương Chủy cười khẽ một tiếng, không nói gì. Thái độ này khiến cho Du Mặc Niên cảm thấy khó chịu.

“Tôi cũng cảm thấy lần này, những phi công kia bị nhiễm virus không đơn giản là ngoài ý muốn” Du Mặc Niên nhìn về phía các thi thể, “Không có chứng cứ xác thực nên cũng không dám khẳng định đằng sau có âm mưu gì? Có lẽ bởi thế mà hiệp ước hai mươi năm hòa bình sắp không còn hiệu lực nữa.”

Thương Chủy liếc nhìn anh ta rồi nói “Không phải virus mà là kí sinh.”

Du Mặc Niên lặng người trong giây lát: “Toàn thể thành viên của Hạm đội Chiến Hoàng đã được kiểm tra, không bị nhiễm bệnh.”

Ngừng một chút lại nói tiếp “Hôm đó chỉ có bốn phi công trực tiếp chiến đấu với Trùng tộc thì hai trong số đó đã nằm đây, cùng với những người phụ nữ đi theo bọn họ và những người dân bị họ cắn. Còn lại Tô Di và Lăng Tranh. Nghe nói hôm đó Tô Di bị thương nhẹ nhất còn Lăng Tranh bị thương nặng nhất.”

“Cho nên chắc chắn Lăng Tranh đã phát bệnh còn Tô Di chưa chắc” Thương Chủy nhìn về phía thị trưởng “Có phải ngài định nói như thế?”

“Cô ấy là người phụ nữ của anh”. Du Mặc Niên không đành lòng nói tiếp “Anh định giết cô ấy sao?”

Thương Chủy chưa kịp trả lời, thì máy truyền tin đeo trên tay phát tín hiệu.

“Thưa ngài, đã bắt được Tô Di. Một giờ sau sẽ đưa về cục.”

“Cô ấy sao rồi?” Du Mặc Niên hỏi.

Quân cảnh bên đầu kia trả lời: “Cô ấy vẫn bình thường và cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Du Mặc Niên vui mừng, như thế có phải là trong người Tô Di không có kí sinh, anh ta nhìn về phía Thương Chủy, nhưng gương mặt Thương Chủy lúc này lặng yên như nước, không phân biệt được cảm xúc.

Tô Di không nghĩ lại gặp lại Thương Chủy và Du Mặc Niên nhanh như vậy. Và cũng không nghĩ tới lại gặp dưới tình cảnh như thế này.

Hai tay cô nắm chặt chấn song lồng sắt, nhìn mấy thi thể cách đó không xa, trong lòng sợ hãi hoang mang.

Rõ ràng ngày hôm qua bọn họ còn cùng cô nhận huy chương khen thưởng, tại sao chỉ sau một đêm thân thể lại cùng nhau được xếp ở đây? Trên đầu, trên thân thể, tay chân chi chít những lỗ thủng to bằng nắm tay, quần áo loang lổ máu khô, trên những vết thương còn có những con ấu trùng rất to. Nét mặt nhăn nhúm, hai con mắt mở to hết sức dữ tợn, chứng tỏ trước khi chết đã phải chịu đau đớn đến tột cùng……..

“Đã có kết quả kiểm tra” Du Mặc Niên đứng ở bên ngoài cửa kính, nói vào trong máy truyền tin “Tô Di…Trong cơ thể cô có 15 trứng ấu trùng đang bắt đầu ấp trứng”.

Tô Di cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúng túng nói “Sao lại thế được? trước khi trở về Hạm đội, chúng tôi đều đã qua kiểm tra và không hề phát hiện vấn đề…….”

“Đây là trứng ấu trùng siêu nhỏ, khi chưa ấp trứng thì không có cách nào phát hiện ra được.” Du Mặc Niên chậm rãi nói.

“Cái đó….” Âm thanh của Tô Di bình tĩnh nhưng mang một vẻ quái dị “Tiếp theo tôi phải phối hợp thế nào? Bác sĩ làm thế nào để lấy ấu trùng ra khỏi cơ thể tôi?”

Du Mặc Niên bình tĩnh nhìn cô một lát, ánh mắt kia để lộ nỗi niềm thương xót. Sau đó anh ta quay đầu nhìn Thương Chủy: “Theo đề nghị của anh, tôi đã tiến hành cho kiểm tra từng người dân trong thành phố.”

Nhìn bóng dáng Du Mặc Niên biến mất trong thang máy. Tô Di cảm giác như sức lực toàn thân đều tan biến, hai tay vô thức nắm chặt lồng sắt, ngơ ngác nhìn Thương Chủy đang trầm mặc.

“Cục trưởng….” giọng của cô rất yếu ớt.

Thương Chủy nhìn cô, vẫn là cái nhìn lạnh lùng hờ hững, có chăng là mang theo vài phần châm chọc. Anh ta không nói năng gì, chỉ mở cửa đi vào, vẻ mặt lại trở nên hớn hở.

Nhìn anh ta bước tới gần lồng sắt, Tô Di vô thức nhẹ nhàng lùi lại phía sau nửa bước.

“Lăng Tranh ở đâu?” Âm thanh của anh ta lạnh lẽo như băng tựa như đang nói chuyện với một xác chết.

“Tôi không biết…….”

“Thi thể đầu tiên bên ngoài kia là con gái của bộ trưởng bộ tài chính.” Anh ta hờ hững nói, “Tối hôm qua có người nhìn thấy cô ta đi cùng Lăng Tranh. Cô ta chết là do bị cắn.”

Vì vậy Lăng Tranh đã phát bệnh? Tô Di trong lòng thất vọng, nghĩ đến Lăng Tranh hoạt bát vui vẻ mọi ngày sắp biến thành một thi thể dữ tợn, trong lòng hết sức đau khổ.

Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian mà đau khổ thay người khác? Trong cơ thể cô còn có 15 trứng ấu trùng.

Nghĩ tới đây, cô chỉ cảm thấy toàn thân nơi nào cũng dâng lên một cảm giác khó chịu khác thường, dường như trong mạch máu, trong bắp thịt thực sự có cái gì đó đang chậm chạp chuyển động.

“Tôi không biết anh ta đi đâu.” Cảm giác khó chịu tột độ xông lên đầu, âm thanh của cô cũng thay đổi, không còn nhẹ nhàng trầm tĩnh nữa. Nhưng vẫn chưa phải âm thanh của người chết, cô mở to mắt nhìn Thương Chủy, “Cục trưởng, thật sự không còn biện pháp nào sao?”

“Liên minh loài người không có biện pháp tiêu diệt trứng ấu trùng trong cơ thể cô, cho nên cô chắc chắn phải chết.”

Nước mắt đầm đìa che mờ tầm nhìn của Tô Di, hình ảnh Thương Chủy trước mắt lay động, mơ hồ.

Mặc dù Tô Di luôn nói không sợ chết, nhưng chân thân của cô lại lạc đến thế giới này, nếu bị ấu trùng ăn sạch thì sẽ vĩnh viễn không thể quay về.

Hơn nữa, chết kiểu này thật quá kinh khủng.

Cô nhớ lại từ những ngày đầu, vô duyên vô cớ lưu lạc đến đây, sống dưới đáy xã hội, chịu bao đau đớn khổ cực. Chỉ vì giữ mạng sống đã phải mất đi trinh tiết và tự do. Khó khăn lắm mới trở thành Thiếu Úy không quân của quân đội liên minh. Trong một đêm bỗng bị nhiễm kí sinh, từ thiên đường rơi xuống địa ngục – kết cục của cô lại bị ấu trùng ăn sạch thành một khúc xương, trở thành một vật ô nhiễm cần được tiêu diệt để làm sạch sẽ thế giới.

Cô từ từ ngồi xổm xuống, bắt đầu cười, cười từ nhẹ nhàng đến lớn tiếng, khiến nước mắt càng chảy mạnh.

Không biết bao lâu sau, từ đình đầu truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Thế nào? Phát điên rồi sao?”

Cô đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Bởi vì ngược sáng nên cô không thấy rõ nét mặt anh ta. Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

“Cám ơn ngài, cục trưởng” Âm thanh của cô rất bình tĩnh: “Mặc dù tôi đã từng hận ngài, hơn nữa cho đến tận ngày hôm qua, tôi vẫn còn một mực muốn chạy trốn, trong lòng tôi vẫn không muốn thừa nhận, thật ra ngài là ân nhân lớn nhất của tôi. Nhưng tôi cũng không có cách nào báo đáp ngài. Thật xin lỗi ngài, xin lỗi vì đã phụ công ngài hết lòng đào tạo, bồi dưỡng”.

Thương Chủy “Ừ” một tiếng rất nhỏ.

Cô lại nói tiếp: “Tôi tên là Tô Di, đến từ Trái Đất, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại đến được hành tinh xa lạ này. Cục trưởng, nếu tương lại ngài tìm thấy Trái Đất, xin ngài hãy nói cho tôi biết. Nếu tro cốt của tôi còn được lưu lại, hoặc đồng đội tôi ở Chiến Hoàng có lẽ sẽ dựng cho tôi một linh vị. Xin ngài nhất định hãy đến và nói cho tôi biết, Trái Đất thực sự tồn tại.”

Cô đứng lên, sắc mặt ửng hồng, âm thanh bình tĩnh “Cục trưởng, xin ngài hãy giết tôi ngay lập tức…tôi không muốn chết khó coi như thế kia.”

Thương Chủy không chớp mắt, tiến đến bàn cầm ngay một khẩu súng nhắm vào mi tâm cô.

“Câm miệng” Không có chút gì thương tiếc, giọng nói lạnh như băng biểu lộ anh ta đã hết kiên nhẫn.

“Pằng” một tiếng vang lên. Tô Di cảm thấy đau đớn, trong nháy mắt trời rung đất chuyển, cặp mắt không tài nào mở ra, chìm vào bóng tối nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.