Kiêu Sủng

Chương 71: Chương 71: NHANH TAY




Con ngoan, nếu như lần này, mẹ không bảo vệ được con, xin con đừng trách mẹ. Bây giờ đang trong thời thực dân u tối, ba và mẹ phải vì hạnh phúc của tất cả mọi người, chỉ có thể hy sinh nhiều hơn.

Tô Di đè nén nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng, cầm con dao chém sắt như chém bùn trong tay, cẩn thận tỉ mỉ dựa sát chân tường.

Có lẽ bởi vì xung quanh bệnh viện có rất nhiều người máy đang cầm súng canh giữ, cho nên phòng này không có ai. Cửa phòng bị khóa trái, Tô Di lấy dao nhẹ nhàng khoét một vòng tròn lên vách cửa, lấy khóa cửa ra. Cô yên lặng mở cửa đi ra ngoài không gây ra một tiếng động.

Cô không hề tin tưởng lời của tên thiếu tá. Nếu như lần này, mục đích bọn họ là giết chết tất cả phụ nữ có thai, tuyệt nhiên sẽ không để cho bất cứ ai còn sống. E rằng vừa rồi chỉ là kế hoãn binh của hắn, một khi xác định Hình Kỳ Lân không hề biết việc hành động lần này, sợ rằng hắn sẽ trở lại giết cô ngay lập tức. Cô phải trốn thôi.

Từ lúc bị chiếm đóng cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tàn nhẫn vô tình của bọn người máy. Bọn chúng chưa từng tàn sát vô duyên vô cớ, điều này làm cho loài người cũng chấp nhận với hiện trạng, phục tùng với kẻ thống trị hùng mạnh lại hiền lành. Nhưng mới vừa rồi nghe được giọng điệu kia của tên người máy kia, chỉ vì không để lãng phí tài nguyên, họ sẽ tiêu diệt không để cho con nít ra đời -- Không biết chuyện này, có phải bọn họ đã từng làm rất nhiều ở các tinh cầu khác hay không?

Thậm chí, việc này đại biểu cho họ tuyệt nhiên không hề dự tính chung sống hòa bình lâu dài và ổn định với con người. Nếu như không có thế hệ tiếp theo, chẳng phải loài người sẽ diệt tộc ư?

Nghĩ đến đây, cô vô cùng sợ hãi. Thấy phía trước có bóng dáng của người máy đang đi, cô lách mình đi vào dãy khám bệnh.

Có lẽ tất cả phụ nữ có thai cũng bị nhốt trong khu nằm viện, tầng này là phòng khám bệnh, nên không có bất cứ ai. Tô Di lén lút đi được mười mấy phút, nhưng càng ngày càng tuyệt vọng -- xung quanh cũng toàn là người máy, cô không thể nào trốn thoát được.

Cô quyết định thử thời vận.

Giết chết tên người máy đầu tiên, có thể nói là nhờ vào may mắn -- Đó là phía bắc dãy khám Đông Y, một tên người máy đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn những tủ thuốc đông y đầy cả mặt tường, ngay cả Tô Di nhích đền gần cũng không phát hiện được. Tô Di dùng dao cắm vào cổ hắn. Còn còn chém đứt cả cánh tay súng của hắn xuống, đáng tiếc là không dùng được.

Đoạt súng đã thất bại. Chạy nãy giờ làm Tô Di thở hỗn hễn, vừa định kéo hắn vào trong phòng, ngẩng đầu lại thấy cuối dãy hành lang, có hai tên người máy canh phòng giơ súng lao nhanh đến.

Tô Di bỏ chạy. Song, vì bụng bầu đã to nên không thể chạy nhanh được. Bước chân đuổi theo phía sau ngày càng gần, cô sợ chết, sợ bọn họ nổ súng. Ngẩng đầu chợt thấy phòng chụp X-Quang, cô ôm lấy hi vọng người máy sợ tia X - Quang, có thể sẽ may mắn trốn được sự đuổi bắt của bọn chúng. Cô kéo cánh cửa nặng nề ra, chạy vọt vào trong.

Cô đứng dựa sát góc tường, nếu như người máy xông vào, biện pháp dùng bia đỡ đạn là trung tướng Kỳ Lân còn hiệu nghiệm hay không? Cô có nắm chắc được sẽ giết chết được hai bọn chúng ngay phút đầu tiên chúng xông vào hay không? Nếu như cuối cùng mất đi đứa con này, cô phải làm sao đây?

Đầu cô hỗn loạn cả lên, nắm chặt dao, nước mắt chảy xuống. Cô thầm tự khinh bỉ mình -- Trải qua biết bao nhiêu cuộc đại chiến, giờ chỉ có hai tên người máy trước mặt, thế mà lại khóc ư? Mang thai đến giờ này, tâm tình cô xúc động của cô đã khóc đủ rồi, chẳng lẽ thật sự tâm tình của phụ nữ có thai thật yếu ớt bất an sao?

Đang suy nghĩ, cô lại phát hiện tiếng bước chân người máy không có đến gần đây. Trong lòng cô vui mừng, có lẽ bọn chúng không phát hiện cô đang núp ở trong này.

Cô thở phào nhẹ nhõm, xoay người theo bản năng, bỗng cô sững người lại.

Một người, một người đàn ông, mặc áo sơ mi màu đen của Lính Đánh Thuê, ngồi ở trên bàn chụp X Quang đang nhìn mình.

Thân hình của hắn cao lớn, không được xem là rất đẹp trai, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn lãng sâu sắc, toát lên vẻ lạnh lùng cứng rắn. Hai nút trên cùng của áo sơ mi không cài lại, lộ ra một ít cơ ngực cường tráng màu đồng.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Di rất bình tĩnh.

Tô Di chỉ cảm thấy hắn hơi quen quen, nhưng trong nhất thời không nhớ nỗi trong lính đánh thuê có nhân vật như thế hay không. Nhưng người có loại khí chất xuất chúng như thế, chắc chắn cô gặp một lần sẽ có ấn tượng.

Nhưng dù sao cũng gặp được một con người, ít nhiều gì cũng có trợ thủ. Huống chi là một quân nhân. Tô Di thấy bên cạnh hắn cũng không có vũ khí, tay che ở bụng, bước lên phía trước một bước "Anh là ai? Sao lại ở đây?"

Vấn đề bình thường này lại khiến người đàn ông nhíu máy suy nghĩ một lát, sau đó chân mày mới giãn ra, nói "Tôi là thượng úy Lâm Tề. Mấy ngày trước bị thương trong lúc luyện tập phi hành."

Lòng Tô Di thả lõng, nhỏ giọng nói "Ở ngoài có rất nhiều thai phụ bị người máy bắt, anh có thể giúp tôi không?"

Lâm Tề hơi sững sờ "Cô muốn làm thế nào?"

Tô Di nản lòng trong nhất thời "... Tôi còn chưa nghĩ ra cách. Tôi không có mang theo vũ khí."

Lâm Tề nhìn cô, tựa như không có gì để nói.

Đương lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tô Di kinh hãi, nói với Lâm Tề: "Núp đi". Sau đó vọt tới máy chụp X Quang cao cao ở bên trái. Nơi này không gian khá hẹp, nếu như người máy xông vào, có lẽ cô nắm chắc sẽ giết được một tên...

Chờ một chút. Lâm Tề! Sao hắn không trốn?

Tô Di cắng răng vừa lò đầu ra, chỉ thấy Lâm Tề vẫn ngồi ở chổ đó, lại giơ hai tay nhìn ngơ ngác, bộ dạng như đang nằm mơ.

Người này... Trong chiến đấu bị thương ở đầu sao?

Ngay cả bản thân mình, Tô Di còn lo không xong, thôi đành mặc hắn vậy.

"Đùng, đùng, đùng" Mấy tiếng súng vang lên, ánh lửa nhanh như tia chớp bắn mạnh từ phía cửa. Trong nháy mắt, Lâm Tề kia như mãnh hổ đang ngủ say bỗng thức giấc, hắn tung mình núp đằng sau bàn, tránh thoát được làn đạn như mưa gió ập tới.

Hai người máy lập tức bước vào, con mắt đỏ ngầu tỏa sáng lấp lánh. Song, Lâm Tề hành động nhanh như điện, xông thẳng lên phía trước, hai cánh tay như gọng kiềm, kiềm chặt hai cánh tay súng của hai tên người máy. Sau đó, hắn thừa cơ xông lên bắt hai cái đầu của người máy, đập mạnh vào nhau. Một tiếng kim loại tan vỡ vang lên, hai người máy ngã thẳng xuống đất.

Bọn chúng bị Lâm Tề giết chết ư?

Tô Di kinh ngạc nói không ra lời --- Tên này, thật lợi hại quá! E rằng còn liều mạng hơn cả Mạnh Hi Tông.

Không đợi Tô Di bước ra, Lâm Tề kia bỗng nhiên giơ tay lên chụp lên đầu mình, thân thể trong thoáng chốc lại té lăn trên đất.

Tô Di vội vàng xông ra, thấy thân hình cao lớn của hắn, giống như con thú mới sinh, run rầy co rúc trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, đôi mắt đen đau đớn nhắm chặt lại. Tô Di nắm chặt bàn tay lạnh như băng của hắn, dịu giọng nói "Anh sao vậy? Ráng chịu chút."

Nhận thấy được bàn tay của Tô Di, tay Lâm Tề gần như cố gắng nắm chặt lại tay cô, sức lực quá mạnh, làm Tô Di đau đến mức thiếu chút thét lên. Đau quá, tay người này dường như làm bằng thép vậy. Cánh tay Tô Di lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt hắn, dường như hắn bị kích thích bởi cảm giác mềm mại của cánh tay cô, run lên, há mồm cắn vào cánh tay Tô Di.

Tô Di đau đớn thét lên, luôn cuống tay chân vớ được cái đầu người máy bên cạnh chân mình, hung hăng đánh vào đầu Lâm Tề. Cô đập một cái rất nặng, máu tươi từ đầu Lâm Tề chậm rãi chảy xuống, hắn cũng run lên mạnh mẽ, tay và miệng của Tô Di rốt cuộc cũng được buông ra.

Cái tay kia của Tô Di đã bị bầm tím, cánh tay vẫn còn dấu răng cắn sâu vào trong thịt đến chảy máu, đau đến mức thở hỗn hễn. Mà Lâm Tề lại an tĩnh đến kì dị, hai mắt cũng trong veo sáng láng.

Hắn nhìn gương mặt cô đang nhăn nhó, bỗng nhiên bật cười.

Nụ cười cũng thật quá quái dị, Tô Di đứng lên, cảnh giác lùi về sau hai bước. Hắn cũng đứng lên, không hề do dự bước từng bước đến gần Tô Di.

"Ngọt" Hắn quan sát cô "Tại sao ngọt như vậy?"

"Cái gì ngọt?" Cô hỏi trong hoảng sợ.

"Máu của cô" Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cánh tay nhuốm máu của cô "Rốt cuộc cô là ai?"

Tô Di là người nên hỏi câu đó mới đúng! Cô nói cả giận "Anh có bệnh à! Là đàn ông thì giúp tôi cùng nhau cứu người, đừng lên cơn điên."

Lâm Tề im lặng trong giây lát, rồi lại đáp "Được. Xảy ra chuyện gì?"

Tô Di nói ngắn gọn tình hình bên ngoài, xong rồi lại nói "Hành động này của người máy thật ngu xuẩn. Chỉ cần tin tức kia được truyền ra thì còn con người nào dám bán mạng vì người máy nữa chứ? Chỉ sợ dù có chết cũng phải phản kháng mà thôi. Người máy là người không có người thân và bạn bè, làm sao có thể hiểu được đau khổ khi cốt nhục chia lìa của loài người."

Lâm Tề gật đầu "Hành động này đúng là không cần thiết. Chẳng qua nếu như không còn người sống, thì làm sao tin tức có thể truyền đi?"

Tô Di quan sát hắn "Có lẽ chúng ta cứu không được những người khác, nhưng hai chúng ta là nhân chứng, ít nhất phải truyền tin tức này ra ngoài. Lâm Tề, bản lĩnh của anh tốt hơn tôi, chắc là tôi sẽ không trốn được. Tôi sẽ cố hết sức giúp anh chạy ra ngoài, nếu như tôi chết, xin anh nói cho những loài người ở bên ngoài, việc bạo hành của người máy."

Ngược lại Lâm Tề nhìn cô "Cô không sợ chết?"

Tô Di hỏi ngược lại "Anh sợ sao?"

Lâm Tề cười "Không sợ"

"Chúng ta đi thôi." Tô Di nói "Tiếng súng nổ vừa rồi, e rằng sẽ nhanh chóng có người máy đến đây."

Kỳ quái, sao người máy không chạy đến đây chứ?

Lâm Tề gật đầu, kéo cánh cửa nặng nề, đi ra ngoài. Tô Di đi theo phía sau hắn.

Mới vừa đi ra cửa. Tô Di sững sờ --

Có ít nhất hơn hai mươi người máy, đồng loạt đứng ở lối đi. Bọn họ giơ cao tay súng, nhắm thẳng vào hai người. Vào lúc này, tên thiếu tá chịu trách nhiệm hành động lần này, đứng ngay chính giữa, đôi mắt đỏ lóe lên, im lặng không nói.

"Nổ súng" Thiếu tá lạnh lùng ra lệnh.

"Nếu các người nổ súng..." Tô Di cất tiếng nói hơi run run, thiếu tá vung tay lên, ngăn cản bọn thuộc hạ nổ súng.

Mảnh dao Tô Di đã yên lặng kề vào cổ Lâm Tề, cô nói chậm rãi "Tôi sẽ giết hắn ngay lập tức."

Thiếu tá chần chờ rõ ràng, không nhìn Tô Di, chỉ nhìn Lâm Tề.

Bỗng nhiên Lâm Tề bật cười "Thiếu tá, cho quân lính rời khỏi đây."

Thiếu tá nhanh chóng chào theo nghi thức quân đội, bọn người máy chậm chạp rời đi. Chỉ còn lại ba người là Lâm Tề, Tô Di và thiếu tá.

Trong lòng Tô Di đã rối loạn từ lâu, nhưng vẫn cố gắng trấn tịnh để tay mình không run rẩy, kề sát cổ Lâm Tề. Dường như Lâm Tề không hề màng đến tình cảnh của mình, nghiêng đầu nhìn Tô Di, đôi mắt đen trở nên sâu thăm thẳm "Thưa cô, sao cô biết tôi là người máy?"

Tô Di không thèm đáp, ngược lại nói "Thả tất cả thai phụ, nếu không tôi giết anh."

Lâm Tề gật đầu, trực tiếp nói với thiếu tá "Giết hết tất cả. Lập tức thi hành."

Tô Di quá sợ hãi, mảnh dao cứa một đường, máu trên chiếc cổ màu đồng của hắn từ từ rỉ ra "Anh cho rằng tôi không dám giết anh ư?"

Lâm Tề quay đầu nhìn về phía thiếu tá còn đứng yên tại chỗ "Muốn tôi nói lần thứ hai à?"

Cơ thể kim loại của thiếu tá căng thẳng "Vâng, ngài sỹ quan chỉ huy."

Lòng Tô Di chấn động kịch liệt -- Cô cho là Lâm Tề chẳng qua cũng là một trong những tướng lãnh cao cấp của người máy. Bởi vì lời nói và hành động của hắn khác hẳn với người thường. Bởi vì ánh mắt và vẻ mặt hắn toát ra khí chất tương tự Hình Kỳ Lân. Cho nên vừa rồi, cô mới thử đánh cuộc uy hiếp Lâm Tề.

Cho dù cô cược sai, hắn là loài người. Nhưng hắn xuất hiện ở đây, lực chiến đấu lại mạnh như vậy, nhất định cũng là nhân vật khó lường, có lẽ là kẻ phản bội của nhân loại. Uy hiếp hắn cũng có vài phần hi vọng.

Nhưng cô không ngờ tới, hắn lại là sỹ quan chỉ huy -- Hình Nghị?! Không phải toàn thân hắn đều là người máy kim loại sao? Thì ra lại có hình dáng của con người? Như vậy hắn cũng mô phỏng theo Lính Đánh Thuê Lâm Tề ư? Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây?

Bỗng nhiên Tô Di cất lời "Thì ra anh là sỹ quan chỉ huy. Tôi nghĩ rằng anh cũng chỉ là người máy bình thường."

Hình Nghị lại hỏi một lần nữa "Sao cô phát hiện được?"

Tô Di nhớ tới lời nói của Mạnh Hi Tông, cất lời "Chẳng lẽ anh không biết, trên người của người máy có một mùi đặc thù..."

Xẹt một tiếng. Cơ thể Hình Nghị như bị điện giật, trong nháy mắt nghiêng ngã một chút, cũng không hề né tránh một nhát dao của Tô Di.

Tô Di ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Hình Nghị. Đột nhiên hắn giơ tay lên, một tay bắt lấy cổ của Tô Di, một cánh tay khác, đậy lại vết thương sâu cả tấc trên cổ mình, sắc mặt cũng vô cùng lo lắng.

Tô Di không hề do dự, giơ tay lên cho thêm một nhát nữa, dứt khoát chặt đứt một bàn tay của hắn. Sắc mặt Hình Nghị biến đổi kịch liệt, rốt cuộc đưa tay đở lấy cổ tay đã bị cắt đức của mình, quỳ xuống đất.

Bản lĩnh hắn khá như vậy, Tô Di đánh lén được vốn chỉ là may mắn -- Một là do nói chuyện làm hắn phân tâm, hai là hành động bất ngờ đánh vào chổ hiểm của hắn, ba là trong tay có vũ khí.

Nhưng bây giờ, cho dù thế nào cô cũng không dám tiến lên bổ thêm cho hắn một nhát, chỉ xoay người bỏ chạy.

Song, cả bệnh viện này đều là người máy, cô có thể chạy trốn được đến đâu? Cô không biết Hình Nghị có bị mình giết hay không? Nếu như cơ thể con người bị giết chết, thì cơ thể người máy có còn sống không?

Cô giống như một con ruồi bay loạn xạ, vừa sợ Hình Nghị đuổi theo, lại sợ gặp phải các người máy khác.

Đúng lúc này, những tiếng sung vang lên dày đặc như những tiếng sấm rền trời. Trong nháy mắt, toàn thân Tô Di sững lại -- Người máy đã ra tay rồi hay sao?

Cô đã sức cùng lực kiện, nhìn lối ra sáng loáng ánh đèn, chỉ cảm thấy vách tường trắng bốn phía làm người ta khó thở. Dường như cô cảm thấy được, sau lưng mỗi bức tường trắng kia, máu tươi của vô số phụ nữ và trẻ con chảy tràn ra như những đóa hoa, từ từ nở rộ thành những mảnh lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.