Trước mắt không phải là thời điểm có thể trở về phủ thăm viếng, cho nên
lần xuất cung này xuất hết sức an phận, chỉ đem theo mấy chục cấm quân
hỗ trợ.
trên đường Diên Mi cũng không hỏi nhiều,
nhưng trên người khôngchỗ nào không hiện ra lo lắng, nàng chỉ ngồi chút
xíu trên cái giường chật hẹp, chốc chốc lại vén màn nhỏ lên nhìn ra phía ngoài, Tiêu Lan cùng nàng mười ngón tay nắm chặt, cảm giác được lòng
bàn tay nàng có mồ hôi, dùng sức xoa bóp, an ủi: “Nhanh thôi sẽ đến.”
Diên Mi dùng sức gật đầu, mím chặt môi.
Phó gia không đổi nhà, chỉ là ngoài cửa nhiều hơn hai con sư tử trấn
trạch, trên cửa treo tấm biển vàng, thượng thư “Định Quốc Công phủ”, bất quá Diên Mi đều không để ý đến mấy cái này, xe kéo dừng hẳn, nàng vội
vã đi xuống bước nhanh vào cửa.
Hôm nay Phó Tế vốn không có hy
vọng xa vời Diên Mi có thể trở về nhà một chút, sau khi lâm triều chỉ
là đi cầu cái ý chỉ, muốn cho thái y trong cung đến trị liệu cho Phó phu nhân, không nghĩ đến thánh giá đích thân tới, người trong phủ lộp bộp
quỳ hết xuống, Phó Trường Phong và Phó Trường Khải cũng vội vàng từ bên
trong nội viện ra đón.
”không cần trói buộc lễ nghi”, Tiêu Lan ý bảo đứng dậy, nói: “Trẫm lệnh thái y đến rồi, bắt mạch trước nói sau.”
Huynh đệ hai người vội ở phía trước dẫn đường, Diên Mi đi rất nhanh, qua
ngoại viện bước chân càng nhanh hơn, cửa thuỳ hoa ngưỡng cửa cao, nàng
vấp một cái, xém đụng ngã, vẫn là Tiêu Lan ôm thắt lưng nàng mới đứng
vững được.
Phó Trường Khải vốn muốn nói một câu trấn an, nhưng
Diên Mi lập tức có thể nhìn thấy Phó phu nhân nên hắn cũng nói không nên lời, chỉ có thể duỗi cánh tay cho Diên Mi vịn.
một đường không nói gì, đi đến chính phòng, nha cấp thấp đầu đều tránh đi, Đường thị dập đầu hành lễ,
Diên Mi cũng chẳng quan tâm đỡ nàng, xuyên qua nhà chính đi về phía
phòng ngủ, nàng một đường đivội, đến nội thất cách một cánh cửa lại
ngừng lại, nhìn Phó Tế mộtchút: “A cha.”
Phó Tế miễn cưỡng bình ổn gật gật đầu với nàng, Diên Mi cầm lấy mộtbên ống tay áo của ông rồi mới vào phòng.
Phó phu nhân đến phòng Diên Mi chưa xuất giá rất nhiều lần, trước mắt mặc
dù đã là quốc công phủ cao quý, nhưng trừ nhiều hơn vài món bài trí,
trong phòng cũng không có thay đổi gì lớn, thậm chí gấm màn giường có
chữ người Hồi vẫn là được đổi lúc Diên Mi lại mặt.
Phó phu nhân đang nằm ở bên trong màn giường này, đôi mắt nhắm chặt.
Diên Mi qua đến bên giường, nhất thời có chút giật mình - - hai má Phó phu
nhân gầy gò, sắc mặt tái đi, nằm không nhúc nhích, giống như là đã ngủ.
Diên Mi quay đầu nhìn Phó Tế một chút, lại nhìn Tiêu Lan một chút, ngồi xổm
người xuống, dùng đầu ngón tay đụng tay Phó phu nhân mộtcái, giống như
là sợ hù dọa ai, giọng nói nhẹ vô cùng nhẹ: “A nương?”
Phó phu nhân nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Môi Diên Mi khẽ giương, sững sờ xoay người lại, Phó Tế nhìn tiểu nữ nhi,
nhất thời nói không ra lời, Tiêu Lan cũng có chút ngoài ý liệu - - lúc
trước khi Phó Trường Khải từ Bộc Dương đi, đã nói là nhận được thư
nhà nói Phó phu nhân bị bệnh. hắn khi đó nghĩ có lẽ do mọi người quá lo
lắng, chờ Phó Trường Khải dẫn theo tin tức trở về, qua mấy ngày liền có
thể khỏe.
Mấy ngày trước còn hỏi thăm một lần, đang định tới
tháng chạp, trêntriều được nghỉ, tìm một ngày cho Phó phu nhân tiến cung gặp người thân, sao đùng một cái liền nghiêm trọng như vậy?
hắn tiến lên kéo tay Diên Mi, nhẹ giọng nói: “Trước để thái y xem mộtchút.”
Thân thể Diên Mi có chút cứng ngắc, Tiêu Lan kéo một cái lại khôngđộng đậy,
liền cúi người xuống, vỗ nhẹ lưng nàng: “không có việc gì, có thái y ở
đây.” Cánh tay vòng qua dưới nách nàng, vừa đỡ vừa ôm kéo người dậy.
Diên Mi được Tiêu Lan dìu ngồi vào ghế bành, giống như là hoàn hồn, mắt nhìn thái y chăm chú.
Hôm nay theo tới, là thái y Viện Chính, họ Lưu, hơn 40 tuổi, người rất trầm ổn, Diên Mi gặp qua ông hai lần, cũng không phải bị bệnh, mà là ở Kính
Tư điện dạy y thuật cho Tiêu Lan.
Nhưng với Diên Mi thì vẫn chỉ
là một đại phu xa lạ, chăm chú nhìn mộthồi lâu, trong lòng nàng vẫn thây lo lắn, lại đứng người lên, đi đến bên cạnh Tiêu Lan, nhìn thẳng vào
ông.
một phòng người đều ở đây, Tiêu Lan nhưng cũng không kiêng
kị, tay đưa lên sau gáy nàng đem người ôm vào trong lòng, Diên
Mi khôngnói một lời, mặt áp vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng
mà mạnh mẽ, nghe một lát, tâm thần trấn định hơn, ngửa đầu nhìn hắn.
Bàn tay Tiêu Lan ở sau gáy nàng xoa xoa, Lưu Viện Chính khám bệnh bắt mạch, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Xin hỏi Định Quốc Công, lão phu nhân có
từng bị ngoại thương hay không? Đại phu trị liệu lúc trướcđã khai đơn
thuốc như thế nào?”
”Thực là đã chịu qua ngoại thương”, Phó Tế
bảo Đường thị đi lấy phương thuốc của hai vị đại phu trước ra, lại nói:“Là thàng trước, nhưng khi đó đại phu đã trị liệu qua, lại uống thuốc
nửa tháng, đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là chẳng biết tại sao ngày hôm trước chợt bắt đầu váng đầu, đột ngột hôn mê bất tỉnh.”Lưu Viện Chính xem phương thuốc: “Chỉ sợ phải xem xét thương thế lão phu nhân.”
Đường thị vội vàng chuẩn bị mành trướng, Lưu Viện Chính không thể trực tiếp
ra tay, chỉ có thể để Đường thị xem rồi nói cho ông, Diên Mi lại nghe
thấy câu kia của ông, nhìn Phó Tế và Phó Trường Phong mộtchút, hỏi: “Bị
thương?”
Phó Trường Phong mím môi, nhìn nàng tựa hồ không biết
nên nói như thế nào, Tiêu Lan liền chuyển lời, “Chờ đã, trên đường
trẫm đã cho người tuyên Mẫn tiểu thái y đến, nhanh thôi.”
Cơ hồ sau khi hắn vừa nói xong thì Hoa Sinh đi vào báo, nói Mẫn Hinh đến.
Hơn nữa, không chỉ Mẫn Hinh đến mà Ninh Vương Tiêu Chân cũng tới.
Tiêu Chân sải bước ở trước, Mẫn Hinh thật xa cùng đi phía sau, vành mắt đỏ bừng, quả thực vừa mới khóc.
- - Hôm qua bị sai đi, trong lòng nàng là đủ đường không tình nguyện, cân nhắc đến cân nhắc đi, muốn cầu Diên Mi đổi người, kết quả đợi đến Xích Ô Điện, nhóm cung nhân đều là chẳng dám thở mạnh, Đào Diệp khoát thẳng
tay với nàng, có chuyện gì hôm nào nói sau.
Nàng không thỉnh cầu
được, hôm nay chỉ có thể kiên trì đi, cố ý đi từ sớm tinh mơ, nghĩ tới
Tiêu Chân sẽ thượng triều không ở trong phủ, nhưng đợi đến khi tới mới
biết - - hôm nay đến phiên Ninh Vương điện hạ được nghỉ.
Thấy Mẫn Hinh đến sớm, trong đầu Tiêu Chân còn rất vui mừng, ngoài miệng còn cần phải tổn hại Mẫn Hinh vài câu, Mẫn Hinh nuốt giận nhẫn nhịn, thẳng đến
khi vị vương gia này dùng xong đồ ăn sáng,đang chuẩn bị thỉnh mạch cho
trắc phi hắn, thì người đến truyền chỉ, tuyên nàng đi Định Quốc Công
phủ.
Mẫn Hinh hạnh phúc chỉ còn kém không có nhảy dựng lên, cáo
tội, nhấc chân lên muốn chạy ra ngoài, nhưng không đợi ra vương phủ,
Tiêu Chân liền kéo ngựa đi ra, nhíu mày nói: “Chạy nhanh vậy làm gì? Bản vương đưa ngươi đi là được.”
Đưa bà nội ngươi.
Mẫn Hinh bị xách lên, trong lòng ủy khuất được muốn ngất trời.
Bây giờ đến Định Quốc Công phủ, nàng thật sự là muốn khóc, bị Phó Trường
Khải thấy nàng cùng Tiêu Chân cùng tới đây, sẽ nghĩ sao? Đặc biệt là,
tất cả người nhà Phó gia đều thấy.
Nghĩ cái gì đến cái đó, Hoa
công công tại bên ngoài báo, Phó Tế tất nhiên đưa hai con trai đến gian
ngoài đón, hành qua lễ, Phó Trường Khải liếc mắt liền nhìn thấy Mẫn Hinh đầu cúi sắp chạm vào mặt đất.
Tiêu Chân còn chưa phát giác
ra, nói với Tiêu Lan: “Ý chỉ truyền đigấp, thần nghĩ tới thánh giá khả
năng đã ở đây, không yên tâm, liền cùng tới xem một chút.”
Tiêu
Lan liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu, nói với Mẫn Hinh: “Tiến vào
trong phòng chẩn bệnh, Lưu Viện Chính đã ở đây, không thể có chút qua
loa nào.”
Mẫn Hinh khom người lĩnh mệnh, vụng trộm dò xét Phó
Trường Khải, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, không phân biệt hỉ nộ, trong
lúc nhất thời nội tâm ủy khuất cùng oán giận lại nhiều thêm một tầng,
mắt mơ hồ lệ, vội dùng sức nuốt vài cái, đứng ở sau lưng Diên Mi.
Diên Mi thấy nàng, mặt kéo căng thoáng hoãn chút ít, xoay người muốn đi vào
nội thất, Tiêu Lan nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng hoảng hốt, ta ở
ngay bên ngoài.”
Diên Mi nhìn hắn: “Ừm.”
Tiêu Chân liếc
mắt, quy củ không nên nhìn, nhưng hắn vẫn nhịn khôngđược len lén liếc
tới, chờ Diên Mi mang Mẫn Hinh đi vào, hắn vỗ đùi,nói: “Nhìn xem, bản
vương đi nhanh quá, lần đầu đến phủ lão quốc công, lại tay không đến.”
Phó Tế vội nói: “Vương gia có thể tới đã là vạn hạnh, nhưng nội tửđang bị
bệnh liệt giường, có chỗ thất lễ, còn thỉnh vương gia thứ lỗi.”
Tiêu Chân khoát khoát tay, hắn lời kia cũng không phải khách khí, Tiêu Lan
liếc hắn một cái, ý ngươi câm miệng ngây ngốc đi, đừng thêm phiền.
Tiêu Chân cũng không biết bệnh tình Phó phu nhân như thế nào, chỉ có thể im lặng không nói nữa.
Tiêu Lan nhìn vào trong một cái, Phó Trường Khải cũng cùng Diên Mi vào
nhà, hắn hỏi Phó Trường Phong: “Mẫu thân bị thương tháng trước,
là đã xảy ra chuyện gì? “