Quận Nhữ Dương nằm ở phía Đông Dĩnh Xuyên, trên thượng nguồn sông Lạc Hà, lòng sông tương đối chật hẹp, ở giữa
không có bãi bồi, tuy nhiều nước, nhưng nếu cố gắng vượt qua thì cũng
không phải là không thể.
Tiêu Lan vừa đi vừa hỏi: “Thường Tự có biết không?”
”Thuộc hạ về báo cho Hầu gia trước”, Trình Ung và Tiêu Lan đều lên
ngựa, “Chỗ Thường tướng quân cũng có thám tử, một lát sẽ nhận được tin
báo.”
- - Hèn chi mấy ngày này Bộc Dương không có động tĩnh, chỉ ngẫu
nhiên có một toán binh nhỏ đến khiêu khích, nguyên là tính toán đánh Nhữ Dương.
Đoàn người nhanh chóng phi ngựa đến thẳng chỗ thủ thành, hiển nhiên
Thường Tự đã được tin tức, đang chọn người, Tiêu Lan nói: “Tướng quân
muốn làm gì? Phòng thủ hay viện binh?”
”Đương nhiên phải viện binh”, ngón tay đã chai của Thường Tự chỉ vào bản đồ, “Nhữ Dương ở phía Đông của chúng ta, trước kia, người Hung Nô
chưa từng có thể đánh vào, bởi vì bọn họ chỉ có thể tấn công từ hướng
Bắc xuống phía Nam, Dĩnh Xuyên dựa vào sự che chắn của sông Lạc Thủy thì còn có thể chiếm chút ít tiện nghi. Nhưng nếu như không giữ được Nhữ
Dương, Dĩnh Xuyên sẽ lập tức phải giáp hai mặt Đông, Tây đều là địch,
nên nhất định phải giữ được Nhữ Dương.”
Tiêu Lan gật đầu: “Tướng quân dự định cứu thế nào?”
”Bây giờ tập hợp binh mã, phái thẳng đến Nhữ Dương.”
Tiêu Lan hơi nhíu mày, Thường Tự liếc hắn một cái, sắc mặt trầm xuống, “Hầu gia có lời muốn nói?”
Tiêu Lan nắm quyền: “Tướng quân, ta lại cho rằng, so với việc phái
binh đi Nhữ Dương, không bằng chúng ta vượt sông, tiến vào phía sau Hung Nô.”
”Vượt sông?” Mày rậm của Thường Tự nhảy lên, “Hầu gia mới tới Dĩnh
Xuyên, có thể còn chưa quen thuộc địa hình, gần một vạn người mà qua
sông thì phải mất bao lâu chứ?”
Hắn nói lời này khách khí, thực ra ý tứ là, - - ngươi không có kinh nghiệm đánh trận, không cần nhiều lời.
Tuy chức quan của Tiêu Lan là tuần tra, có thể tra ra thành tích của thái thú, cũng có thể tra ra quân vụ của Dĩnh Xuyên, nhưng cũng chính
cái chức quan này, hắn lại không có quyền cứng rắn ra mệnh lệnh, nhất là đối với một lão binh đã đi ra từ chiến trường.
Ngày đó, Thường Tự nhìn thấy hắn dũng mãnh, thật sự có thể chiến đấu, nhưng chỉ nhiêu đó thôi là không đủ.
Tiêu Lan lại liếc mắt nhìn bản đồ, không thể trễ nãi thời gian,
Thường Tự lại không thèm quan tâm lời hắn nói, tự ý đi tập hợp binh
lính, Tiêu Lan im lặng, khoác một cái áo giáp mỏng lên, nói: “Nếu như
thế, thỉnh Thường tướng quân tính thêm một người là ta.”
Lông mày Thường Tự vặn lại, cầm chuôi đao nhìn hắn, Tiêu Lan nói:“Như thế nào, tướng quân sợ ta sẽ bắt cóc một vạn hai ngàn người ngựa
này mất?”
”Chính mình mang binh đi, nếu tùy tùy tiện tiện đã nghe lệnh người
khác thì đó là điểm yếu của ta”, Thường Tự chẳng hề chịu đả kích, mặc dù thủ hạ của Tiêu Lan không nhiều, nhưng chém giết quả thực dũng mãnh,
cho bọn họ đi cùng cũng có thể kích thích sĩ khí, Thường Tự lo lắng là
Tiêu Lan cũng không phải là tướng sĩ thủ hạ của ông ta, hồi nãy lại rõ
ràng không đồng ý cách viện binh cho Nhữ Dương, nửa đường lại đổi chủ ý, khó tránh khỏi sẽ gây nhiễu loạn quân tâm, đến lúc đó mình phải xử lý
hay không xử lý mới phải?
”Quân lệnh như núi, Hầu gia có thể hiểu được?”
”Tất nhiên”, Tiêu Lan hiểu rõ băn khoăn trong lòng ông ta, nghiêm
mặt nói: “Nếu ta đã ở đây nhận lệnh tướng quân, thì sẽ cùng một bộ dạng
với các tướng sĩ, nếu như chống lại, đáng chết hay xử phạt, toàn bộ do
tướng quân làm chủ.”
”Khá lắm!” Thường Tự thích tính cách phóng khoáng này của hắn, lập
tức gọi một phó tướng thủ hạ tới, phân phó hắn ta và Tiêu Lan lập tức
xuất phát, lại cười giỡn bồi thêm một câu, “Binh mã Bộc Dương không
nhiều, mấy tính mạng binh sĩ này đều giao cho Hầu gia .”
”Tướng quân yên tâm, ta mang đi, chắc chắn cũng sẽ mang về cho ngài.”
Đã đến canh ba, bóng đêm rất sâu, đội ngũ một vạn hai ngàn binh gấp rút chạy đến Nhữ Dương.
**************************
Bên trong Hầu phủ.
Diên Mi ngủ không ngon, lật người hai cái, nàng lại lẩm bẩm: “Còn muốn nước, khát.”
Đào Diệp ghé sát lại nghe, đi lấy nước, dè dặt đỡ nàng, vừa đụng đến bả vai Diên Mi liền tỉnh, nàng chun mũi, tự mình ngồi dậy, nhìn hết
giường một vòng, hỏi: “Sao lại là ngươi?”
Đào Diệp vội đáp: “Vừa nãy Trình Ung có chuyện muốn bẩm báo với Hầu
gia, Hầu gia liền ra cửa, lúc đi phân phó nô tỳ chờ phu nhân tỉnh thì
nói với phu nhân.”
Diên Mi hơi cúi đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, rầm rì uống nước xong thì ngẩn người.
Trong đầu Đào Diệp rất khẩn trương, - - nàng vừa vào thì đã nhìn
thấy dây đỏ buộc trên giường, không thể hoàn toàn đoán được là chuyện
gì, nhưng cảm giác được mình đã phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.
Nàng cúi đầu, lo sợ nói: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ rất kín miệng, tuyệt đối sẽ không nói ra nửa câu với bất luận kẻ nào.”
Diên Mi giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt Đào Diệp nghiêm túc, đưa tay
che miệng, Diên Mi nhìn không hiểu thì không thèm để ý nữa, lại mở
miệng: “Bao lâu?”
”A?” Đào Diệp không rõ, cho rằng Diên Mi hỏi nàng có thể giữ kín
chuyện này bao lâu, vì vậy nói: “Mãi mãi, cho đến khi nô tỳ nằm dưới đất rồi, thành quỷ cũng sẽ không nói cho người khác .”
Vóc người Đào Diệp nhỏ bé, lớn lên đầu óc hơi khờ khạo, mắt trừng
muốn tròn, bộ dạng chỉ trời mà thề thốt, Diên Mi phồng miệng, chậm rãi
nằm sấp ngã xuống giường, xuyên qua mấy sợi dây đỏ nhìn nửa giường bên
kia. Nhìn hồi lâu, nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ, - - đã lạnh ngắt,
xem ra đã đi thời gian ít nhất một bữa cơm.
Diên Mi nhích người lại đó, nằm thẳng nhắm mắt lại.
Bây giờ Đào Diệp mới hiểu được, nàng muốn hỏi là “Hầu gia đi bao lâu rồi?”, mà không phải hỏi mình, thật là mất mặt aaaaa, Đào Diệp giậm
giậm chân, che mặt lại.
*********************
Canh năm, Thường Tự ở trên tường thành tuần tra một vòng, phải nheo
mắt lại, ông ta dùng lực xoa xoa mặt, tâm trí hơi không tập trung, đứng
trước án nhìn bản đồ ngẩn người
- - Sao đến giờ mà còn chưa thấy khói báo động từ hướng Nhữ Dương?
Như vậy thì chỉ có hai loại tình thế: một là binh cường, lương đủ,
không cần ông ta viện binh; hai là... trong thành bị đánh lén, căn bản
không kịp làm khói!
Thường Tự hơi giật mình, có dự cảm không tốt.
Ông ta lại khóa mắt trên bản đò, ngón tay vẽ một vòng dọc theo Nhữ
Dương, - - nhưng nếu trong thành thật sự bị đánh lén, thì người Hung Nô
đã vào thành bằng cách nào?
Hai hướng khó có khả năng, phía Bắc... Phía Bắc trừ có hướng đi ra
Lạc Thủy, hơi đi về phía Nam còn có Dĩnh Thủy đi về hướng Nam Bắc. Dĩnh
Thủy ở phía Đông Dĩnh Xuyên, lại vừa vặn từ Bắc xuống Nam có xuyên qua
thành Nhữ Dương, bên trong thành tất nhiên còn có nhiều kênh rạch hẻo
lánh.
Ngón tay Thường Tự cứng đờ, hít sâu một hơi, hỏng bét.
Nếu người Hung nô cũng nghĩ đến cái này, cũng tìm được những kênh rạch hẻo lánh đó rồi lẻn vào thành...
”Tiền Bằng!” Thường Tự hung hăng vỗ xuống bàn, gấp giọng phân phó:“Ngươi lập tức mang mang một ngàn người đi trước tiếp ứng cho Trương
Đồng và Dĩnh Âm Hầu, tạm thời không quản Nhữ Dương nữa, cần phải dẫn bọn họ trở về!”
Ông ta lại không thể điều động nhiều binh mã, phòng ngừa người Hung Nô có tấn công từ sau.
Giờ Mẹo đi qua, sắc trời đã sáng, chỉ hơi âm u, cuối giờ Thìn, trời
bắt đầu mưa, trong lòng Thường Tự kéo căng dây cung, chẳng quan tâm mưa
rơi càng lúc càng lớn, ở trên tường thành đi tới đi lui, lại vẫn không
thấy bóng dáng đám người Tiêu Lan.
Giữa trưa, chuông trong thành gõ vang, mưa rơi như tạo thành một lớp màng, làm mắt người mông lung, binh sĩ trên tường thành chợt chỉ chỉ
vào điểm đen ở xa, hô to: “Tướng quân! Tướng quân, hình như bọn họ đã
trở lại!”
Trở về rồi.
Phá hủy thành Nhữ Dương.
Đội ngũ một vạn hai ngàn binh sĩ, không tính một ngàn người đằng
sau, lúc ra khỏi thành thì binh mạnh ngựa khỏe, giờ phút này, khắp người bùn máu, hoặc chết hoặc bị thương, chỉ còn lại chưa đến bảy trăm người.
Hàm răng Thường Tự căng lên, bộ râu thô ráp co rúm hai cái theo cái
cằm, tay hắn cầm đao, bi thương nói: “Là tại quyết sách hôm nay của ta
sai lầm, uổng tính mạng của hơn năm ngàn huynh đệ. Huynh đệ như tay
chân, ta ...”
”Tướng quân!” Binh sĩ Thủ hạ ngăn lại, nói: “Không phải sai lầm của tướng quân, mà là lũ cẩu Hung Nô sớm đã có dự mưu!”
Bọn họ đi trễ, biết được tin tức cũng trễ.
Từ lúc hơn nửa tháng trước, người Hung Nô ở trong bóng tối đã phái
người tìm kiếm những kênh nước hẻo lánh lẻn vào thành, đêm qua tấn công
thành, nội ứng ngoại hợp, lúc đám người Tiêu Lan đến, Nhữ Dương gần như
đã thất thủ, mười vạn đại quân Hung Nô, vào thành hơn phân nửa, còn ba
vạn quân nữa chờ ở trên đường đợi phục kích viện quân, toan tính bắt
sống bọn họ.
Tiêu Lan mang quân cản phía sau, ở phía trước, Trương Đồng liều chết phá vòng vây, một đường tiến nhanh, thẳng vào trong Dĩnh Xuyên mới có
thể thoát hiểm.
hốc mắt Thường Tự đỏ bừng, nước mưa theo lông mày ông ta chảy xuống, “Đêm qua nên nghe lời Hầu gia, là Thường mỗ tự phụ !”
”Không”, toàn thân Tiêu Lan ướt đẫm, áo giáp mỏng trên người chỉ còn một nửa, treo trên vai chẳng ra cái gì cả, một tay giữ lấy cổ tay
Thường Tự đang cầm đao, “Cho dù đêm qua chúng ta đánh lén hậu doanh Hung Nô thì cũng không kịp . Hung Nô đã muốn chiếm Kim Lăng từ chín tháng
trước, Nhữ Dương bị nhìn chằm chằm đã không phải ngày một ngày hai,
trước khi vào kinh thành, bọn chúng thề phải liều chiếm được mấy thành,
không trách được tướng quân.”
Thường Tự nhìn những thương binh trong màn mưa, nghĩ đến năm ngàn
người kia, thi thể có thể đã bị chặt nát, trong thành Nhữ Dương lúc này, hàng loạt dân đang bị tàn sát, trong nội tâm vừa hận vừa đau đớn, cổ
tay khẽ run lên, Tiêu Lan đi xuống nhìn thoáng qua, trong nội tâm cũng
không dễ chịu hơn ông ta, nói: “Ta đáp ứng với tướng quân, đưa bọn họ đi như thế nào thì sẽ trả bọn họ trở về như thế, bây giờ, năm nghìn huynh
đệ lại bỏ mạng trong thành, là Tiêu Lan không bảo hộ được. Huynh đệ là
tay chân, trận này, ta ghi tạc ở trong lòng.”
Nói xong, vươn một bàn tay ra, giơ tay chém xuống, ngón út tay trái lập tức đứt rời.
Hắn ra tay lưu loát, cũng không hừ một tiếng, nhưng tay đứt ruột
xót, máu tươi nhỏ xuống ủng, sắc mặt cũng nhịn không được mà trắng bệch.
Trong thoáng chốc, Thường Tự không có một tiếng động.
”Nhanh đi mời Mẫn đại phu!” Ông ta lập tức quát lên.
Màn mưa trắng xóa, nước từ trên cổ mọi người chảy xuống, cuối cùng hòa chung một chỗ.
****************
Lúc Tiêu Lan trở lại phủ đã là giờ Mùi, gã sai vặt chạy lại bung dù
cho hắn, hắn cũng không cần, nước mưa thuận theo ống tay áo, vạt áo chảy xuống, có màu đỏ nhạt.
Đi vào nội viện, Diên Mi đang ở dưới hành lang, đưa tay hứng mưa,
Doãn đại nương ở bên cạnh khuyên nàng vào nhà, Bạch Thiến cũng đứng bồi.
Tiêu Lan đứng ở cửa hông thở dốc một hơi, Doãn đại nương tinh mắt
nhìn thấy hắn trước, chỉ là bị bộ dáng này của hắn dọa cho sợ hết hồn,
vội vàng nói: “Hầu gia đã về.”
Tiêu Lan từ hành lang vòng lại đây, tất cả nơi đi qua đều là nước,
nhanh chóng lại gần, giọng của Bạch Thiến run sợ, hô nhỏ một tiếng: “Tay của Hầu gia !”
Tiêu Lan nhẹ nhàng chậm chạp đem tay trái giấu ra sau lưng, nói:“Không có gì phải kinh ngac, cho người nấu nước ấm đưa đến, đều không
cần hầu hạ, lui xuống hết đi.”
Trên mặt Bạch Thiến còn chưa hết sợ hãi, trong hai mắt có lệ, dùng
sức ổn định giọng, nói: “Vậy, vậy Hầu gia đã gọi đại phu đến băng bó
chưa?”
Vừa rồi nàng ta đã thấy trên ngón út có quấn vải thưa, chỉ là lúc
này lo lắng nên bị loạn, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Lan gật gật đầu, trực tiếp vào phòng, Diên Mi đi theo phía sau
hắn, từ lúc hắn vào sân nhỏ đã liên tục kinh ngạc, Tiêu Lan cũng không
nói lời nào, cầm lấy bình nước, trực tiếp uống mấy miếng nước từ miệng
bình, uống xong mới xoay người nhìn nàng.
Miệng Diên Mi khẽ mở, nhìn hắn từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả một chút nước trên chân hắn cũng không bỏ sót, cuối cùng, ánh mắt mới rơi
vào tay trái sau lưng.
Nàng đưa hai tay ra kéo tay áo Tiêu Lan.
Kéo một cái, không nhúc nhích, lại một cái, vẫn không nhúc nhích.
Nàng ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh rõ ràng có vẻ bực bội.
Tiêu Lan buông lỏng người, tùy ý để nàng túm lấy cánh tay.
Tối hôm qua vẫn là năm ngón tay thon dài, bây giờ chỉ còn bốn
ngón... Ngón út bị quấn thật dày, rỉ ra máu đỏ, mắt Diên Mi trừng to
từng chút một, giống như không biết tại sao như thế. Dần dần, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, ngực phập phồng nhanh chóng, như thở không ra
hơi.
”A!” Nàng phát ra một tiếng kêu thấp đè nén mà dồn dập, cả người bắt đầu run rẩy...