Tiêu Lan nhẹ nhàng bóp hai cái, Diên Mi nhăn chặt lông mày, Tiêu Lan liền nói: “Vào trong nội điện, ta xem một chút.”
Diên Mi ngồi yên không nhúc nhích, tay trên tấm thảm hết túm lại thả, bắp
chân còn ngầm dùng sức, ở trên đầu gối hắn đè xuống, Tiêu Lan khép hai
chân nàng lại sát ào lòng mình, thân thể dựa vào lưng giường, ngoắc tay: “Lại đây.”
Miệng Diên Mi vểnh lên có thể buộc được con lừa: “Mới không đâu.”
Tiêu Lan kéo cánh tay nàng từ phía sau, Diên Mi vặn thân thể qua, bực bội
nhìn hắn, Tiêu Lan lại có chút buồn cười, túm một cái tay nàng tới, đặt
vào lòng bàn tay mình chà xát, hỏi: “Trừ chân ra còn bị thương nơi
nào không?”
”Chân đau”, Diên Mi bĩu môi nói, “đã tốt lắm.”
”Mẫn đại phu chữa?”
Tâm tình Diên Mi không tốt gật đầu.
Trong lòng Tiêu Lan tự nhủ biết y thuật thật là trăm điều lợi mà không một điều hại.
”Còn chỗ nào nữa không?” hắn nhìn tay Diên Mi một chút, lúc trước vì dùng
đơn nỏ mà lòng ngón tay bị xước mấy đường, bây giờ mặc dù đã tốt lắm
nhưng vẫn còn dấu vết.
Đơn nỏ kia là chủ ý của Tiêu Lan làm cho
nàng dùng để phòng thân, không nghĩ tới hôm nay lại thậtsự phát huy tác
dụng. hắn lại rất đau lòng, không tự giác ở trên đầu ngón tay nàng
hôn một chút.
Lúc này Diên Mi vung ra, ngã vào trên người hắn,
dũi loạn xạ, giận dỗi hô lên: “Có có có! Nơi nào cũng có!” Chỉ là nàng
cũng không nhiều khí lực, ủng vài cái đã nằm sấp lên trên người Tiêu
Lan: “Đói!”
Nàng nói xong, bụng không có động tĩnh, Tiêu Lan lại hợp với tình hình vang lên vài tiếng cô lỗ.
Tiêu Lan:...
Diên Mi một cái nhoẻn miệng cười, cười xong lại nhớ tới mình còn đang giận
mà, vội vàng che miệng lại, Tiêu Lan lấy tay nàng ra, ngón cái và ngón
trỏ nắm lấy cằm nàng, khiến cho đôi môi Diên Mi khẽ hé ra, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, chậm chạp hỏi: “Môi sao vậy?”
Lúc trước hắn không hỏi thì thôi, giờ vừa hỏi lòng tràn đầy ủy khuất của Diên Mi lại xông tới, vỗ lên tayhắn: “Chàng không tốt!”
”Ta không tốt?” Tiêu Lan nhíu mày, tùy ý nàng vỗ vài cái ở trên mu bàn tay, thoáng thẳng người lênnói: “Vậy ai tốt?”
Diên Mi hất đầu, quăng tay Tiêu Lan ra, dứt khoát cưỡi lên người hắn, chuẩn
bị bắt nạt người ta, nhưng khi nhìn thấy vệt dây trên cổ Tiêu
Lan thì lại bò xuống, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ, Tiêu Lan còn chưa hỏi
xong, vẫn để cho nàng nhìn mình: “Nàng nói một chút xem, ta có chỗ
nào không tốt hử?”
Diên Mi trừng mắt nhìn hắn, hung ác nói: “Chàng tức giận, không để ý tới người ta.”
”Ừ”, ngón trỏ Tiêu Lan đè ở trên môi nàng: “Vậy nàng có biết... vì sao ta tức giận hay không?”
Môi Diên Mi bị đè nặng, bất mãn chu lên, hàm hồ hừ hừ nói: “Biết rõ.”
... Nàng còn biết nữa à?
Tiêu Lan hơi có chút ngoài ý muốn, tay dừng lại, Diên Mi bắt lấy đầu ngón
tay hắn dời đi, cúi mí mắt, như đang ngoan ngoãn nhận sai, “Ta cần
phải đi theo Trình Ung tìm chàng, chàng sẽ không bị thương.”
- -
Nàng một lòng còn nhớ Tiêu Lan nói “đợi nàng tới cứu”, cho nên cảm giác
mình không thể hoàn thành được ước định, có chút tự trách mình.
Tiêu Lan hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý nàng, những thứ ghen tuông trong
lòng kia bỗng bị mật ngọt chảy xuôi bao trùm lên, tràn đầy yêu chiều ôm
nàng vào lòng mình: “May mà nàng không đi theo Trình Ung,
nếu không ở trên quảng trường ngoài Vũ anh Điện, ta và Tiêu Cư đánh
vào một chỗ, muốn bắn chết hắn đã không dễ dàng.”
Quảng trường
rộng rãi, không có vật che, đơn nỏ của Diên Mi chỉ có thể ở khoảng cách
gần phát lực, xa liền không được, nàng nháy mắt mấy cái: “thật sao?”
”thật”, Tiêu Lan chà xát sống mũi nàng, “Cuối cùng vẫn là nàng cứu Lan ca ca.”
Diên Mi được Tiêu Lan ôm, trong lòng thoải mái đi nhiều, hừ hừ hai tiếng,
lại phản ứng lại, trừng to mắt hỏi: “Vậy chàng tức giận cái gì?”
Tiêu Lan mím môi: “không có.”
Diên Mi nhìn hắn, bĩu môi, “Gạt người.”
Lúc trước trong lòng Tiêu Lan chua lè, miệng lại vô luận như thế nào
cũng nói không nên lời, níu lấy cổ nàng muốn hôn xuống, Diên Mi
lại không cho, một tay chống lên giường một tay học bộ dáng Tiêu Lan
năng cằm hắn lên, hỏi: “nói hay không?”
Đúng lúc Mẫn Hinh từ
thiên điện lại đây, một cái trông thấy hai người đang che thảm nửa
người, Diên Mi cưỡi trên người Tiêu Lan, tay chống xuống giường, thân
thể còn động đậy lên xuống, cúi đầu tựa hồ muốn hôn, Mẫn Hinh đen tối
kêu lên một tiếng “Ôi trời ơi!” Trướng đến đỏ bừng cả mặt, xoay người
vội vội vàng vàng muốn lui xuống, kết quả giẫm phải màn che, bùm ngã
sấp một cú.
Diên Mi muốn ngồi thẳng lên nhưng Tiêu Lan đè lại
nàng, khóe mắt thực ra đã liếc về Mẫn Hinh, lại trầm giọng xuống hỏi:“Ai? Đứng lên trả lời.”
Mẫn Hinh không dám đứng lên, nàng bây giờ càng sợ Tiêu Lan, không dám hồ nháo chút nào, liền đem mình bọc ở bên
trong màn che, trả lời: “Là là là ta, nước nóng đã, đã mang lên thiên
điện.”
Diên Mi nghe ra giọng nàng, muốn nói chuyện, Tiêu Lan lại cười hí mắt che miệng nàng lại, Diên Mi chỉ có thể bất mãn ô ô ô.
Mẫn Hinh nhếch miệng lặng lẽ bò ra màn trướng, trong lòng lại nói thầm: dù
thế nào cũng nên tắm rửa trước chứ! nói thầm xong lại nghĩ tới tình cảnh vừa mới kia, lại không nhịn được ở trong lòng giơ ngón tay cái lên với
Diên Mi, - - dũng mãnh.
Hai người lại qua một lát nữa mới đến
thiên điện tắm rửa, đúng lúc mấy người nha đầu Đào Diệp vốnđang trông
coi ở Hầu phủ Kim Lăng cũng tiến cung, vừa thấy Diên Mi thì đỏ mắt khóc
thút thít, Diên Mi xoay người cho các nàng xem, ý là vẫn tốt lắm, Đào
Diệp thút tha thút thít nói không ra lời.
Có nha đầu quen thuộc ở bên người Diên Mi mới bằng lòng tắm rửa, Tiêu Lan không có ý đi cùng
nàng, trong điện còn có nhiều thứ chưa ổn thỏa, thỉnh thoảng có người ở
bên ngoài xin chỉ thị, Tiêu Lan tắm đại khái nhanh chóng, trước đi ra an trí.
Diên Mi cũng không ngâm nước, nàng quá mệt mỏi lại chưa ăn
gì, Đào Diệp sợ nàng choáng váng đầu, nhanh nhẹn giúp nàng tắm rửa rồi
hầu hạ đi ra dùng cơm.Tiêu Lan: “Dùng cơm xong nàng trước ngủ một giấc thật tốt.”
Diên Mi liếc mắt nhìn khoảng không thăm thẳm, hỏi khẽ: “Chúng ta về sau phải ở chỗ này sao?”
”Ừ”, Tiêu Lan kéo nàng đi về phía bàn ăn: “một lát nàng hãy chọn thêm mấy người hầu hạ mà nàng hài lòng.”
Trong mắt Diên Mi thì ai cũng đều như nhau, lại hỏi: “Chàng ở đâu?”
Khóe miệng Tiêu Lan cong lên, lại không lên tiếng, Diên Mi nói: “Chàng giống ta cùng nhau.”
Trong ánh mắt Tiêu Lan đã cười nhưng lại cứ nhất quyết không chịu nói cho rõ, dắt nàng ngồi xuống bàn, “Dùng cơm trước.”
Ngự thiện phòng vốn là cũng không thể dùng, Vinh phi phái mấy người trong
cung mình qua, nấu rất nhanh, mì gà tơ, kết hợp dưa muối, đêm đông ăn
rất thõa mãn. (ed: tác giả thích dưa muối thiệt chớ)
Diên Mi tắm nước ấm, lại ăn được một chén mì lớn nên tâm tình cũng tốt lắm, lúc này mới gọi hắn: “Lan ca ca.”
Tiêu Lan dẫn nàng vào nội điện, bên trong này vừa mới đổi mới hết, “Ngồi đây, ta xem vết thươngtrên đùi một chút nào.”
Diên Mi ngồi ở trên giường lớn, quan sát một chút, phòng này so với Hầu
phủ thì lớn hơn, giường so với Hầu phủ cũng to hơn, vật trang trí lại
nhiều, người hầu hạ cũng nhiều hơn, tựa hồ hết thảy đều thay
đổi không giống như trước.
Nàng có chút nôn nóng, kéo kéo tay
áo Tiêu Lan, Tiêu Lan đang vén ống quần của nàng lên, trông thấy chỗ đầu gối nàng có cục xanh cục tím thì không khỏi nhăn mày, phân phó Đào Diệp lấy thuốc đến.
Diên Mi nhìn Tiêu Lan xoa thuốc vào lòng bàn tay, sau đó thoa lên chân nàng, xoa bóp từng chút, có chút đau, nhưng tâm tư nàng lại không hề đặt ở điểm ấy, nàng nhìn Tiêu Lan, hỏi: “Lan ca ca,
chàng có thay đổi hay không?”
sự chú ý của Tiêu Lan còn đặt ở trên vết thương của nàng, trong đầu đang phiền muộn, nghe vậy hơi chút sững sờ, “Ừ?” một tiếng.
Diên Mi không nói lời nào, chỉ giơ ngón tay chỉ này lại chỉ kia, Tiêu Lan
đối với những thói quen nhỏmà người khác không thể hiểu được đã lưu ý từ lâu, cân nhắc một chút liền hiểu được ý nàng, Diên Mi tại cung điện xa
lạ này còn chưa thích ứng, thế nên hôn một cái lên gáy nàng:“Ta sẽ không thay đổi, nhưng là, ta sợ nàng sẽ.”
Diên Mi thở ra một hơi, đầu lắc như trống bỏi, lớn tiếng nói: “Ta sẽ không!”
Tiêu Lan cuối cùng bắt được đầu đề câu chuyện nàng, chau chau mày: “Mới vừa nãy còn có người nóita không tốt.”
Diên Mi nháy mắt mấy cái: “Ai nói ?”
Tiêu Lan như cười như không liếc nàng, Diên Mi biết mình đuối lý, suy
nghĩ một chút, ngẩng đầu lên tới gần phía trước, nói: “Hôm nay sợ tay
run, cắn rách môi.”
Tiêu Lan không lên tiếng, Diên Mi nói tiếp: “Vô cùng đau, hôn hôn.”
- - Ngươi xem, nay chẳng những “Mỹ nhân kế” mà “Khổ nhục kế” cũng biết sài rồi.
Tiêu Lan cảm giác mình phải nhịn một chút, Diên Mi đã bắt được nhược điểm
của hắn, nhưng mà trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, thân thể có nghe sai sử hay không lại là chuyện khác.
hắn đưa đầu lưỡi
ra, nhẹ nhàng quét qua môi dưới Diên Mi, Diên Mi nhắm mắt lại, lông mi
chớp chớp, giống như là muốn cười, Tiêu Lan ngậm lấy cánh môi nàng mút
vào, thật không dám dùng sức, Diên Mi cảm giác được, cúi đầu cười, ôm
lấy cổ hắn, cũng tới mút môi hắn vào.
Hai người ngã
ở trên giường, vừa mới bắt đầu chỉ là ngươi tới ta đi dịu dàng liếm hôn, Diên Mi dần dần trầm tĩnh lại, thân thể giãn ra, liền phát ra tiếng
ngâm nga tinh tế, Tiêu Lan có chút kích động, chẳng quan tâm môi nàng bị cắn nát, hung hăng, tay trượt vào áo lót nàng, thuận vòng eo lưu luyến
đếntrên lưng, cuối cùng thăm dò vào bên trong cái yếm.
Giọng Diên Mi có chút biến điệu, mở mắt ra ô ô kêu lên, Tiêu Lan thoáng buông môi
nàng ra, bàn tay còn bao phủ bên trong cái yếm nàng vuốt ve, Diên Mi cúi đầu, không nhìn thấy tay hắn, nhưng có thể trông thấy chỗ áo lót kia,
nàng liên tục thở, cũng nhìn chằm chằm ngực Tiêu Lan.
Hai người
đồng thời nhớ tới chuyện trên xe hôm đó, mặt Tiêu Lan đỏ lên nhưng tay
cũng không dừng lại, hai đầu ngón tay vân vê ở đỉnh, Diên Mi chỉ cảm
thấy ngực bị rung một cái, trừng to mắt, choàng ôm cổ hắn để hắn ngừng
lại, Tiêu Lan cũng có chút khó chịu, nhưng hôm nay không đủ thời gian,
chỉ có thể nảy sinh ác độc trên tay, cọ môi nàng hỏi: “Có phải Lan ca ca tốt nhất hay không? Hửm?”
Thân thể Diên Mi nhúc nhích, cảm giác
như đau lại như không phải, nói không ra tư vị gì, vừa muốn cho Tiêu Lan lấy tay ra, lại muốn hắn tiếp tục nán lại như vậy, chính mình cũng
đoán không ra, chỉ liên tục nói: “Lan ca ca tốt nhất. Chàng đừng phạt
ta.”
Tiêu Lan nghe lời bản thân muốn nghe, xuống tay nhẹ hơn, nói: “Vậy chúng ta nhẹ một chút.”
hắn hôn cũng bắt đầu dịu dàng triền miên, Diên Mi hôn được thoải mái, lại nhắm
mắt lại, một chútmột chút học đáp lại, Tiêu Lan quả thực không muốn
ngừng, cũng không biết qua hơn nửa buổi, Diên Mi dần dần không có động
tĩnh, hắn hơi nhìn một chút, - - hô hấp Diên Mi đều đặn, ngủ mất rồi.
“...”
Tiêu Lan hòa hoãn một chút, sợ đè nặng nàng, chỉ có thể nhấc người lên, nằm
ngửa qua ở một bên, bình phục một lát, nghiêng đầu nhìn nàng,
nhịn không được cười lên, lại ở trên trán nàng hôn một cái.
hắn đặt Diên Mi nằm ngay ngắn, đắp chăn cho nàng, gọi Đào Diệp vào phòng trông nom, lúc này mới ra khỏi Xích Ô Điện.
Lúc gần giờ dần, Hàn Lâm đi một chuyến đến Vũ anh Điện trở về, nói: “Chủ tử, đều còn ở đây.”
Tiêu Lan gật gật đầu, đột nhiên nói: “Ngươi đi dò tra trong thái y viện xem ai có y thuật tốt nhất.”
Hàn Lâm hỏi: “Chủ tử, phải thay đổi sao?” - - cùng thái hậu có quan
hệ thì nhất định không thể dùng nữa. hắn cho rằng Tiêu Lan nói là ý này.
Tiêu Lan lại lắc đầu, phân phó: “Lại chuẩn bị một bộ sách thuốc.”
”Chủ tử này là?”
Tiêu Lan phủi phủi bào tà, cười một cái, vừa đi vừa nói: “Bái sư, học y.”