Kiêu Tế

Chương 124: Chương 124: Cô Phụ




Ánh trăng vằng vặc, soi rọi đường phố vắng vẻ, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Chốc lát sau, một đội ngũ rẻ vào khu phố, không có ai nói chuyện với nhau, nổi bật lên tiếng vó ngựa cùng bánh xe phá lệ rõ ràng.

Mẫn Hinh thò người nhìn ra ngoài, trừ mặt cấm quân không chút thay đổi thì chỉ còn có bóng cây đen sì.

Dù cho tính nàng hay sơ ý thì cũng cảm giác được không đúng lắm, nếu như thân thể hoàng thượng hoặc hoàng hậu khó chịu thì cũng là nhóm nội thị nôn nóng chạy tới truyền gọi, sao lại chỉ có một đội cấm quân đến đây?

Nàng lắc lắc Mẫn Hành, Mẫn Hành nhắm mắt dựa vào vách xe, không đổi thái y phục mà mặc một kiện áo sẫm màu, xiêm y bằng phẳng mới tinh, đầu tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, một chút cũng không giống là vội vàng, ngược lại tóc mai Mẫn Hinh có chút loạn, bởi vì đi gấp, tay áo thái y phục còn nhăn nhúm.

Nàng yên lặng sắp xếp ổn thỏa, lại đẩy Mẫn Hành hai cái: “Ca ca?”

Mẫn Hành mở mắt nhìn nàng, Mẫn Hinh nhỏ giọng nói: “Muộn như thế, huynh đoán triệu chúng ta tiến cung có chuyện gì?”

Mẫn Hành trầm mặc một hồi lâu, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ lại nhanh như thế, là ca ca xin lỗi muội.”

Huynh trưởng như cha, từ nhỏ Mẫn Hành đối Mẫn Hinh chính là nghiêm khắc chiếm đa số, đột nhiên như vậy, Mẫn Hinh có chút sợ, vặn thân thể nhìn hắn: “Ca ca nói gì vậy? Đến cùng là sao?”

”Không có việc gì”, Mẫn Hành trấn an cười cười với nàng, lại nhắm mắt lại không nói lời nào nữa.

Mẫn Hinh túm hắn, Mẫn Hành tùy ý nàng kéo túm, chỉ không lên tiếng, Mẫn Hinh hỏi không ra, chỉ có thể lần nữa vén mành nhìn về phía ngoài xe, trời khuya đường dài, giờ tý tên gõ mõ gõ qua hai lần, xe ngựa trong đêm tối đi vào cửa cung.

Qua cửa cung thứ hai, Mẫn Hành cùng Mẫn Hinh xuống xe ngựa, hắn phủi tà áo một cái, theo Hàn Lâm hướng Kính Tư điện đi, nhưng qua quảng trường Vũ Anh điện, Hàn Lâm cũng không dẫn hắn đến Kính Tư điện mà là hướng về phía hậu cung.

Dưới chân Mẫn Hành hơi chậm lại: “Hàn thống lĩnh?”

Hàn Lâm nghiêng người nhìn hắn, mặt không thay đổi vươn tay lên: “Mẫn thái y, thỉnh bên này.”

Mẫn Hinh thấy là hướng đi Xích Ô Điện, thở phào nhẹ nhõm, kéo kéo ống tay áo Mẫn Hành, Mẫn Hành mím môi, rủ mắt xuống đuổi kịp.

Bên trong nhìn cũng không có chuyện gì, chỉ là ngọn đèn Xích Ô Điện vẫn như cũ, hiển nhiên chủ tử còn chưa có nghỉ ngơi, nhưng vừa vào điện, Mẫn Hinh liền cảm giác ra không khí có chỗ bất đồng - - cung nhân bên trong cung Diên Mi nàng nhận biết hơn phân nửa, đêm nay cung nữ cùng nội thị không nhiều cũng không thiếu, nhưng không hiểu sao khiến người ta căng thẳng, lại hướng lên xem, chủ vị ngoài điện, ngồi không phải là Tiêu Lan, mà là Diên Mi.

Mẫn Hinh buông lỏng. Ngực Mẫn Hành lại cứng đờ.

Hàn Lâm khom người: “Nương nương, người đã mang tới.” Diên Mi gật đầu một cái, Hàn Lâm thi lễ liền lui giữ đến ngoài cửa điện.

Hai người hành hết lễ, Mẫn Hinh thấy Tiêu Lan không ở đây, trong lòng tự nhủ chắc không phải là hoàng thượng triệu, nên mở miệng trước: “Nương nương đêm khuya truyền, không biết...”

”Mẫn Hành”, Diên Mi ngồi ở trên chủ vị, lên tiếng cắt đứt nàng, nàng không nhìn Mẫn Hinh, một đôi mắt đen nhánh vừa mới bắt đầu đã liên tục nhìn chăm chú vào trên người Mẫn Hành.

Mẫn Hành không ngẩng đầu, cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.”

Giữa lông mày Diên Mi nhăn lại thật sâu, bảo Cảnh nương tử đỡ đến gần một chút, hỏi: “Ngươi là Mẫn Hành?”

Nàng hỏi rất chậm, trong giọng nói mang theo nghi hoặc, còn có một chút ý khác, Mẫn Hành không tự chủ được muốn nhìn một chút, vừa ngẩng đầu, mắt liền chạm vào ánh mắt của Diên Mi.

Đáy lòng Mẫn Hành trong nháy mắt chấn động.

Hắn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của Diên Mi.

Có hoang mang, có không hiểu, có tức giận, còn có một tầng thất vọng cùng ngưng trọng, có thể bởi vì trên người Diên Mi rất hiếm khi có thời điểm mà mấy loại tâm tình cùng giao thoa một chỗ nên giờ phút này chợt làm cho người ta bận tâm.

Mẫn Hành không dám nhìn nữa, trầm mặc một lát mới trả lời: “Là... thần.”

Diên Mi tựa hồ vẫn có nghi hoặc, lại nhìn chằm chằm hắn một lát, mới gật đầu, nói: “Mẫn Hành, ngươi hại Lan ca ca, mượn tay ta.”

Giọng nàng không lớn, lại chữ chữ rõ ràng, mang tức giận rõ ràng.

Sắc mặt Mẫn Hành càng thay đổi, thối lui một bước, vén áo quỳ xuống, không kêu oan, lặng yên trong chốc lát mới nói: “Chuyện này là một mình ta gây nên, Mẫn Hinh hoàn toàn không biết chuyện, thần khẩn cầu nương nương, tha nàng một mạng.”

Gạch vàng vang lên “đông đông”, Mẫn Hành khấu đầu, lại không cãi lại, cúi đầu nhận tội.

Diên Mi cũng không nghĩ tới hắn cái gì cũng không nói đã trực tiếp nhận tội, nhíu mày nhìn về phía Mẫn Hinh, Mẫn Hinh còn đang đứng ngây ngốc, lời Diên Mi vừa nói làm cho hồn nàng bay lên trời, nàng không có nghe nhầm, hoàng hậu nói là ca ca của nàng mưu, hại, hoàng, thượng?!

Làm sao có thể?!

Mẫn Hành sao có lá gan đó?! Tại sao chứ?

Quả thực là điên rồi.

”Không không không!” Mẫn Hinh sững sờ, dưới tình thế cấp bách muốn đi kéo tay Diên Mi, vươn ra mới phản ứng được thế là bất kính, gấp rút cũng phù phù quỳ xuống: “Nương nương chớ nghe ca ca ta nói bậy! Huynh ấy làm sao dám mưu hại bệ hạ!”

Nàng vừa nói vừa nhìn khắp nơi, sáng sớm thấy Tiêu Lan rất khỏe, còn đả kích nàng vài câu, sao buổi tối sự tình liền trở nên như vậy?

Ngoài điện mỗi bên đều đặt đồ trang trí, nhưng lướt qua đồ trang trí vẫn có thể thấy cách cửa thiên điện cũng không khóa, Mẫn Hinh vội hỏi: “Hoàng thượng nhưng là long thể khó chịu? Thỉnh cầu nương nương để vi thần khám một chút...”

”Không cần”, Tiêu Lan mang Lưu Viện Chính từ trong thiên điện đi ra, cắt đứt lời Mẫn Hinh.

Diên Mi vừa thấy hắn vội chạy tới, cũng mặc kệ người khác, đưa tay giúp hắn lau mồ hôi, hỏi: “Rất nhiều sao?”

Sắc mặt Tiêu Lan còn đỏ bừng, mới vừa hành hết châm, mồ hôi chưa tiêu, hướng nàng cười cười, thấp giọng nói: “Không có gì đáng ngại.” Diên Mi không tin, mu bàn tay áp vào trán hắn, còn đang nóng lên, nàng sốt ruột hỏi: “Làm sao bây giờ?”

”Không có việc gì”, Tiêu Lan ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói: “Uống thuốc là có thể khỏe rồi, tối hôm nay mới khai châm lần đầu không phải sao? Đừng lo lắng.”

Diên Mi mím miệng, nhìn về phía Lưu Viện Chính phía sau hắn, Lưu Viện Chính khom người, trong lòng Diên Mi rất là khó chịu, đỉnh đầu ở chỗ bả vai hắn, Tiêu Lan xoa nhẹ lên gáy nàng, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, Lan ca ca đã gạt nàng bao giờ chưa?”

Diên Mi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt hắn, Tiêu Lan cười nhìn nàng, hai người nhìn nhau một lát làm như người trong điện đều không tồn tại, Diên Mi an tâm, ừm một tiếng, Tiêu Lan dắt tay nàng, “Đến.”

Hắn dắt tay Diên Mi đi đến trước điện, lướt mắt khẽ nâng, ý bảo tất cả mọi người tạm lui ra sau, cả Cảnh nương tử và Lưu Viện Chính cũng không ở lại trong điện.

Đại điện một mảnh yên tĩnh, Tiêu Lan không có lập tức mở miệng, liền như vậy trên cao nhìn xuống đánh giá huynh muội bọn họ.

Mẫn Hinh nhịn không được giương mắt, trông thấy hai má Tiêu Lan còn hiện ra ửng hồng rất không bình thường, mới vừa nghe thấy lời Diên Mi nói, tựa hồ còn đang nóng lên, xác thực là thánh thể không thích hợp, chẳng lẽ... Nàng quay đầu lại nhìn Mẫn Hành một chút, chỉ có thể nhìn đến gò má hờ hững của huynh trưởng.

Mẫn Hinh chợt lạnh cả người, chán nản kêu một tiếng: “Ca ca...”

Tiêu Lan tựa hồ bị một tiếng này của nàng kinh động, nhíu mày, mở miệng nói: “Mẫn Hành, ngươi vốn là nhân sĩ Kim Lăng.”

Mẫn Hành từ khi trông thấy Tiêu Lan liền đổi thành khuôn mặt lạnh lùng hoàn toàn bất đồng với lúc trước, mặc dù quỳ nhưng thắt lưng lại thẳng tắp, khóe miệng lạnh lùng: “Hoàng thượng quả nhiên đã điều tra.”

Tiêu Lan không có nhận lời này, từ từ hỏi: “Lúc ở Bộc Dương, ngươi đã biết được trẫm là ai? Là cố ý đến gần?”

”Lúc trước Hoàng thượng bị thương”, Mẫn Hành cười lạnh, “Nhưng là ngài sai người tìm tới vi thần trước.”

”Đúng là vậy”, Tiêu Lan cũng cười một tiếng, lại nói: “Lúc ở Bộc Dương ngươi đã có rất nhiều cơ hội hạ thủ, trẫm khi đó bất quá là một Hầu gia thùng rỗng kêu to, sao ngươi phải nhịn đến bây giờ?”

Mẫn Hành nhếch khóe miệng, không đáp lời.

”A, cũng không phải”, Tiêu Lan nói: “Ngươi khi đó đã gần ra tay, chỉ là không dám quá rõ ràng, sợ dính líu đến Mẫn Hinh, về sau vào thái y viện sợ là ngươi cũng có không ít biện pháp, nhưng mà trong cung quy củ nghiêm ngặt, rất khó động tay động chân mà không bị phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, ngươi mượn tay hoàng hậu.”

Cánh mũi Mẫn Hành rõ ràng có nhúc nhích, Tiêu Lan hừ lạnh: “Bởi vì trong đáy lòng mình ngươi biết được, nàng tin ngươi.”

Ánh mắt Diên Mi theo lời Tiêu Lan nói nhìn về phía Mẫn Hành, Mẫn Hành không nhịn được hiện ra hoảng loạn, một hồi lâu, hắn nhắm mắt lại, đến cùng không nhìn sang, nói: “Nếu Hoàng thượng đều đã tra rõ thì còn hỏi gì nữa.”

”Động cơ”, Tiêu Lan nói: “Ngươi, một thái y, còn không có lá gan đoạt vị, trừ mưu hại trẫm, chỗ thái hậu ngươi mới là hạ kịch độc! Trẫm hôm nay cho ngươi một cơ hội, nói rõ đi.” Hắn nói đến đây thì ngưng một cái, híp mắt: “Người trong Minh Ung cung ngươi cũng động thủ, hàn thực tán của ông ta là ngươi đưa.”

- - Người bị giam lỏng bên trong Minh Ung cung là Thái Hòa đế.

Lần này Mẫn Hành cười to một tiếng, nói: “Tiên đế vẫn luôn thích hàn thực tán, vi thần cấp cũng tuyệt đối là thượng hạng, không hề hại người.”

”Ông ta từ Hán Trung trở về nguyên khí tổn thương nặng nề, không thể ăn hàn thực tán nữa, Mẫn Hành, ngươi là đại phu.”

Mẫn Hành chậm rãi ngừng cười, cúi đầu thi lễ một cái: “Chuyện này Mẫn Hinh cũng không biết, thỉnh cầu Hoàng thượng chuẩn nàng tránh ra.”

Còn tránh cái gì? Chuyện Mẫn Hành làm đã đủ bị trảm, cho dù Mẫn Hinh nghe thấy, sau đó cùng hắn bị tru sát mà thôi. Nhưng hắn vẫn muốn thỉnh cầu đường sống cho Mẫn Hinh, bên trong này xác thực có một số việc là người khác không nên nghe, chỉ cần lúc này Tiêu Lan chuẩn Mẫn Hinh tránh đi, Mẫn Hinh liền có một cơ hội sống.

Tiêu Lan nhìn về phía Mẫn Hinh, Mẫn Hinh hôm nay chịu kích thích liên tục, cả người đều trì độn, vẻ mặt ngơ ngác, Tiêu Lan nắm nắm tay Diên Mi, nói: “Đến thư phòng chờ ta.”

Diên Mi ngửa đầu nhìn hắn, Tiêu Lan nâng nâng cằm: “Đi đi.”

Hắn gọi Cảnh nương tử vào, cho nàng đi theo Diên Mi mang Mẫn Hinh tới thư phòng thiên điện trước, Diên Mi có chút không muốn đi, thế nhưng không kiên trì, chỉ là kêu một tiếng: “Mẫn Hành.”

Mí mắt Mẫn Hành run run, chờ Diên Mi nói câu tiếp theo, nhưng mà Diên Mi nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Hắn cô phụ phần tín nhiệm này, Diên Mi không còn lời nào để nói.

Đi vài bước, Diên Mi lại chạy về, kiễng chân nhỏ giọng hỏi: “Lan ca ca, chàng muốn giết hắn sao?”

Tiêu Lan nhìn nàng, Diên Mi nháy mắt mấy cái, xoay người đi.

Mẫn Hinh đi theo Diên Mi vào thiên điện thư phòng, vừa vào cửa, hai người bên trong đứng dậy hành lễ - - Tiêu Chân và Phó Trường Khải cũng ban đêm tiến cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.