Phó Trường Khải chỉ ở Bộc Dương hai ngày liền chuẩn bị khởi hành.
Buổi chiều hôm trước khi đi, Tiêu Lan cố ý tránh mặt để chừa không gian riêng cho hai huynh muội họ nói chuyện với nhau.
Phó Trường Khải không dễ mới được gặp muội muội, lại phải vội vã đi ngay nên trong lòng cũng rất phiền muộn, hắn hỏi Diên Mi: “Rùa đen nhỏ còn
sống không?”
Diên Mi đem chậu sứ nhỏ lại đây cho hắn nhìn, Nhị Ô duỗi đầu ra một
cái rồi lại rụt vào, Phó Trường Khải âm thầm thở dài, hỏi nàng: “Hầu gia có đối tốt với muội không?”
Diên Mi suy nghĩ một chút, muốn nói rất tốt thì còn chưa đủ, dù sao
nàng vẫn còn nhớ mãi quả tuyết đào Tiêu Lan chưa cho nàng lần nào nữa
nhưng cũng không thể nói không tốt, bởi vì Tiêu Lan bồi nàng nói chuyện, bồi nàng ngây ngốc cũng chưa từng mất kiên nhẫn, nàng rất thích như
vậy, vả lại Tiêu Lan còn giúp nàng bỏ hột đào ra nữa.
Vì vậy nàng lựa chọn lời ở giữa: “Cũng tốt, ừm… so với khá thì hơn chút.”
Phó Trường Khải gần như là kinh ngạc: lúc trước Diên Mi nói chuyện luôn một là một, hai là hai, rất hiếm khi tùy ý thế này.
”Thiếp thất hay nô tỳ trong Hầu phủ có khi dễ muội không? Muội nói thật với Nhị ca, đừng gạt.”
Diên Mi trước liền nghĩ đến Doãn đại nương, nhưng Doãn đại nương như vậy cũng không tính là khi dễ, nhưng bà có ý xấu, so với khi dễ còn
nhiều hơn, có thể nàng đã vô thức cảm thấy chuyện này không thể nói với
người khác, nên nhìn Phó Trường Khải một chút rồi nói: “Bây giờ còn
không có.”
Phó Trường Khải hơi không tin, sợ nàng bị thua thiệt cũng không biết nên gọi hai nha đầu Đào Diệp, Đào Chi vào, hỏi kỹ một lần, hai nha đầu
này cũng không nói ra được cái gì thì hắn mới thôi.
Lại lấy trong tay áo ra một thứ cho Diên Mi: “Ăn dùng a cha a nương đều
đưa rồi, mấy thứ đồ chơi nhỏ thì đã có Đại ca nhớ rõ, Nhị ca chỉ có thể
đưa cho muội một chút đồ tầm thường, muội nhận lấy.”
Diên Mi nhìn lên, là một chuỗi cá nhỏ, có mười hai con, hai con màu
vàng lấp lánh, là vàng, mười con còn lại làm bằng bạc, cầm trong tay
nặng trịch.
Diên Mi mở to mắt, đưa trả cho Phó Trường Khải nói: “Ca dùng.”
”Nhị ca có rồi”, Phó Trường Khải nói: “Cho muội thì cầm lấy, người
trong nhà đều không ở bên cạnh, muốn giúp muội cũng không giúp được,
muội… chú ý bản thân một chút.”
Diên Mi nghe hắn nói thì có chút khổ sở, cúi mi đáp một tiếng.
Ngày hôm sau dậy thật sớm, Tiêu Lan và Diên Mi tiễn bọn họ đến ngoại thành, Phó Trường Khải dẫn theo năm người, còn có mấy người khuân vác
thuê, Tiêu Lan chọn ra hai trăm binh sĩ, Hàn Lâm dẫn đầu, đi theo hộ
tống đám người Phó Trường Khải.
Tối qua Tiêu Lan đã đem tín vật giao cho Phó Trường Khải, lúc này
chắp tay nói: “Hết thảy làm phiền Nhị ca, trên đường chú ý bảo trọng.”
Phó Trường Khải gật đầu với Tiêu Lan, lại nhìn muội tử nhà mình,
Diên Mi mím chặt môi, cứ nhìn hắn như vậy, cho đến khi Phó Trường Khải
sắp xoay người thì mới gọi khẽ: “Nhị ca.”
Phó Trường Khải vẫn cười híp mắt như cũ nói: “Không bao lâu nữa Nhị
ca lại đến thăm muội. Hầu gia mau trở về, chúng ta phải đi đây. “
Hai bên từ biệt, gió thu thổi nhẹ làm lá cây bay lả tả.
Lúc vào thành thì thấy Thường Tự dẫn theo phó tướng từ trên cổng thành xuống, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu.
Tiêu Lan ở trên ngựa gọi một tiếng, đến gần trêu chọc: “Tướng quân đang nghĩ cái gì mà phải vò đầu bứt tai vậy?”
Thường Tự cười ha ha, xa xa làm lễ với Diên Mi rồi xoay người lên
ngựa, hơi nhỏ giọng nói: “Sáng nay thám tử trong quân hồi báo, bên trong thành Nhữ Dương, từng tốp nhỏ binh lính Hung Nô rút ra ngoài, ai! Ta
thật không hiểu nổi, Hung Nô là đang muốn làm cái gì?”
Tiêu Lan vẫn chưa nhận được tin này, bởi vì hắn đoán là ít nhất
trong vòng nửa năm tới thì thành này vẫn sẽ thái bình, mấy ngày trước
hắn mới phái đám người Trình Ung đến Dĩnh Âm, trước mắt thám tử trong
quân cũng đã đủ .
”Chuyện này bao lâu rồi?” Tiêu Lan hỏi.
”Hai ba ngày rồi.”, Thường Tự nói: “Sứ đoàn Hung Nô tám phần là yết
kiến xong rồi, như thế nào, đây là bị thanh danh Đại Tề uy hiếp, sợ hãi
rồi? MN, triều đình nói mặc triều đình, ta ở chỗ này không nhận được ý
chỉ thì vẫn có thể đánh như cũ.”
Tiêu Lan cũng không chắc chuyện này, nhân tiện nói: “Tướng quân đem
người đến ba thành còn lại dò xét một chút, nếu chỉ có Nhữ Dương như thế thì chắc chắn là có âm mưu, nếu như tất cả đều như vậy thì chúng ta
phải bàn bạc lại. Bất quá ta nghe nói lần này xúi giục Hung Nô là tiểu
vương tử Y Tà, chỉ sợ không dễ dàng lui bước như vậy.”
Thường Tự vỗ vỗ đại đao, “Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.”
Nhưng mà, chuyện này lại rơi đúng vào chỗ bọn họ e ngại, ngoại trừ
Nhữ Dương thì ba thành bị Hung Nô công hãm lúc trước cũng từng nhóm từng nhóm rút lui.
”Ha!” Thường Tự nhíu mày rậm: “Đây là ý gì? Lao lực công thành, giờ lại không muốn nữa? Lũ Hung Nô này muốn giỡn ta sao?”
Thường Tự chỉ nói vậy thôi, không ngờ lại thành thật.
Mùng một tháng mười, kể cả trong thành Nhữ Dương, binh lính Hung Nô
toàn bộ rút lui, thối lui đến sông Lạc Hà phía Bắc, đồng thời Thường Tự
tiếp ý chỉ triều đình, để ông ta tiếp quản một phần binh mã Bộc Dương,
tạm thủ Nhữ Dương.
Lúc Thường Tự tận mắt thấy ý chỉ còn tưởng là mình hoa mắt, bất quá
cái này cũng đồng thời có nghĩa là trong một đoạn thời gian rất dài, Bắc tuyến và Đông tuyến đều có thể an thủ thái bình.
Nói tóm lại, đây là chuyện tốt.
Lưu thái thú đã chuẩn bị hành trang để cuối tháng vào kinh, chỗ
Thường Tự cũng không có chuyện gì quá lớn, Tiêu Lan cùng ông ta ở trong
đại doanh Tây Bắc luyện binh mấy ngày, Trình Ung trở về báo cáo đã đưa
văn thư cho huyện lệnh Dĩnh Âm, cũng tìm được vài miếng đất, nhưng đến
cùng như thế nào còn phải mời Tiêu Lan tự mình đi một chuyến.
Tiêu Lan vốn định chính mình đi, nhưng buổi chiều vẫn nói với Diên Mi: “Ta cần phải đến Dĩnh Âm một chuyến.”
Diên Mi chớp chớp mắt nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan đành phải hỏi: “Nàng có muốn đi hay không?”
Diên Mi nói như chuyện đương nhiên: “Lan ca ca đi ta liền đi.”
Sớm tinh mơ hôm sau, thời tiết còn tốt, Diên Mi để Cảnh nương tử ở
lại coi nhà, chỉ mang theo Đào Diệp và Đào Hoa, Cảnh nương tử rất không
yên tâm, mặc dù ở đó không xa nhưng hai nàng đều là tiểu nha đầu, sợ
không chu toàn nên lại đem theo vài thứ tốt, kéo người lại dặn dò hơn
một khắc mới cho đi.
Dĩnh Âm ở Đông Nam của Bộc Dương, lộ trình mất khoảng một ngày, nơi
đây là thực ấp (?) của Tiêu Lan, ngoại trừ ngàn thực ấp thì cũng có rừng núi, đất đai khác thuộc về mình.
Lúc trước ở Dĩnh Âm có hai thế gia vọng tộc, là Trần gia và Chung
gia, nhưng đến tiền triều và Đại Tề đương triều, sau nhiều lần chiến
loạn, thay đổi triều đại thì đã dần dần xuống dốc.
Mặc dù người không còn nữa nhưng non nước Dĩnh Âm thì vẫn luôn sừng sững nơi đây.
Tiêu Lan cũng là lần đầu đến đây, trên đường không khỏi đi theo Diên Mi nhìn ngắm phong cảnh một chút, sắc thu nồng đậm, núi cao xa xa hùng
vĩ, không thấy bóng người.
Buổi sáng đi vào giờ Mẹo, vào đến Dĩnh Âm là giờ Thìn, Huyện lệnh Dĩnh Âm biết bọn họ muốn đến nên đã mang người đến đón.
Tiêu Lan cũng không khách khí, theo ông ta an bài ăn cơm, tạm thời ở dịch quán ở một đêm, ngày thứ hai thì không gọi ông ta theo nữa, tự
mang Diên Mi và Trình Ung đi loanh quanh.
Ở đây mặc dù không có nhà cao cửa rộng nhưng so với thành Bộc Dương
thì nhiều dân chúng hơn, bọn họ đi dạo trong thành hai ngày, ngày thứ ba thì đi ra ngoài thành.
Tiêu Lan có hai ngọn núi ở Dĩnh Âm, hơn trăm mẫu, Trình Ung đi xem qua rồi dẫn bọn họ lên một ngọn núi ở thành Đông trước.
Ngọn núi này nguyên có tên là “Hầu không đến”, Tiêu Lan ở dưới chân núi
nhìn liền biết tên này có từ đâu, trên núi đều là đá, chỉ có mấy cây
tùng, ý nói núi này quá trơ trụi nên khỉ không muốn đến.
Tiêu Lan đi được vài bước thì thấy đá vụn dưới chân lăn thẳng xuống dưới nên nói với Diên Mi: “Nàng tạm thời chờ ở chân núi.”
Diên Mi gật gật đầu, gió núi lạnh lẽo, nàng chỉ có thể đợi trong xe ngựa với hai nha đầu.
Trình Ung: “Hầu gia, ngọn núi kia cũng xấp xỉ núi này, đều là núi
đá, để đây cũng không được gì, hoặc là làm nơi ngắm cảnh, hoặc là khai
phá thử xem.”
Lúc này Tiêu Lan lại xem như không có chuyện gì, rất có hứng thú
ngắm nhìn phong cảnh, hắn khom lưng nhặt hai viên đá, phóng tới một
hướng, viên đá tung lên thật cao rồi nhanh như chớp lại lăn xuống.
”Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi?” Tiêu Lan hỏi.
Trình Ung xoa tay, “Hai mươi ngày nữa thì đến xem, đại khái đều đã
vẽ ra rồi, chỉ là cái này cũng không có ai nắm chắc, cũng có thể là vô
ích.”
”Vậy thì giữ lại ngắm cảnh thôi”, Tiêu Lan phủi phủi tay, cười nói: “Tối đa là làm hầm quan sát.”
Trình Ung cũng vui vẻ lên, nói: “Vậy Hầu gia chọn ngày, thuộc hạ cùng các huynh đệ lại chuẩn bị một chút.”
”Ngày mai đi.”, Tiêu Lan nói, “Tối nay không trở về, trước thử xem đồ này có dễ dùng hay không.”
”Vâng”, Trình Ung cực kỳ hứng thú cùng Tiêu Lan xuống núi.
Phụ cận nơi này chỉ có nông gia và chùa miếu, lúc trước Trình Ung
chờ ở đây thì đều đã qua, bao hết mấy gian sân nhỏ nông gia, nhưng mà
bọn họ mấy chục đại nam nhân ở còn có thể, Tiêu Lan với Diên Mi chỉ sợ
là không được, đành đến phụ cận tìm một cái nhà, cũng may bọn họ từng
lưu lại mấy ngày, có thôn phụ nhận ra nên cũng không khó khăn.
Tiêu Lan thì dạng gì cũng có thể chịu được, lúc trước lúc đi Vu
Điền, trên đường gặp tai họa, chuồng ngựa cũng đã ở qua, chỉ không biết
Diên Mi có chịu được không.
Ban đầu phòng ốc đều trống không, thu dọn cũng coi như sạch sẽ, Đào Diệp liếc mắt nhìn, vỗ ngực nhỏ giọng nói với Đào Hoa: “May là trước khi đi
Cảnh nương tử nghĩ chu toàn, mang theo hai bộ chăn mỏng, nếu không Hầu
gia với phu nhân sao có thể chịu nổi a!”
Đào Hoa nháy mắt, ý bảo nàng chớ nói đã, vội vàng thu dọn chỗ ở.
Hai người lau chùi một phen, trải lót đệm chăn nhà mình đem đến, trước mắt cũng coi như không có trở ngại gì.
Đào Hoa nấu nước cho Tiêu Lan và Diên Mi rửa chân, Diên Mi có hơi mờ mịt, liên tục đổi vài chỗ ở, quá xa lạ , nàng còn chưa thích ứng kịp.
Vào thời điểm như thế này, Diên Mi phá lệ ỷ lại nhiều hơn, không
khỏi nắm lấy tay Tiêu Lan, trong miệng còn đáp ứng nói: “Ưm.”