Cảnh nương tử đi qua, nhìn thấy vẻ mặt Mẫn Hành thì trong đầu khẽ ngẩn
ra, đưa cho hắn một tờ giấy mỏng: “Mẫn đại phu nhìn xem có phải cái này
hay không?”
Mẫn Hành xem hai mặt giấy rồi chấp lễ: “Đúng là cái này, làm phiền rồi.”
Diên Mi chỉ chỉ sau vai Cảnh nương tử: “Tìm Mẫn Hinh.”
Mẫn Hành hiểu ý nàng, Diên Mi không bị thương, bị thương là Cảnh nương tử,
vả lại lúc vừa mới vào phủ Trình Ung bảo hắn sau khi khám bệnh bắt mạch
cho Hoắc thị xong thì chờ một chút, xem ra đêm qua bên trong Hầu phủ
quả thật có chuyện, thế nên vội hỏi: “Mẫn Hinhđang ở trong tiệm thuốc,
phu nhân cho người tới gọi là được, nếu như nghiêm trọng thì ta sẽ ở
trong phủ đợi lệnh.”
Diên Mi lại chấp lễ với hắn, ý tứ đa tạ,
đúng lúc người Trình Ung sai đến tìm Mẫn Hành thỉnh hắn đi Đông viện,
Mẫn Hành liền cáo từ trước.
Diên Mi muốn chờ Mẫn Hinh đến nên cố
gắng chịu đựng không trở về thay quần áo, trực tiếp đến sân Phó Tế
trước, ở đó một lúc thì khônglâu sau Mẫn Hinh liền đến.
Nàng cũng cho là Diên Mi lại bị thương, vừa vào phòng đã nhếch miệng nói: “Số lần phu nhân gặp đại phu cũng hơi nhiều rồi! Sao lạikhông cẩn thận như
vậy?”
Diên Mi lắc đầu: “không phải ta, là nàng.”
Mẫn Hinh
vừa rồi đã lôi Tiêu Lan ra mắng cho một trận, đang thầm nghĩ lần sau
biết ăn nói với Phó Trường Khải như thế nào, giờ nghe được là Cảnh nương tử thì sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại, giúp người ta cởi y phục, một lần
nữa rửa sạch miệng vết thương.
Bôi thuốc xong, Cảnh nương tử
ra một đầu mồ hôi, Mẫn Hinh nói: “Cũng may không làm bị thương gân cốt,
ca ca cũng ở trong hầu phủ, ta viết bài thuốc, đợi lát nữa cho huynh ấy
nhìn một chút xem đượckhông.”
Diên Mi cho nàng đi nghỉ ngơi, Cảnh nương tử rất không yên tâm, nha đầu Đào Diệp kia còn ở Kim Lăng, bên
cạnh ngoài nàng ra thì không có ai thân cận, Mẫn Hinh phất tay:“đi đi đi, hôm nay ta trông nom phu nhân các ngươi, cứ yên tâm đi.”
Diên Mi là lạ liếc nhìn nàng một cái, ý tứ ta rất tốt, không cần ai trông nom đâu.
Mẫn Hinh cười hắc hắc, ghé sát vào nhỏ giọng hỏi nàng: “Buổi chiều Hầu gia đã thoa thuốc cho phu nhân chưa?”
Diên Mi gật gật đầu, thản nhiên nói: “Thoa rồi.”
Mẫn Hinh cười xấu xa xem xét tường tận vẻ mặt nàng, không thấy thái độ thẹn thùng gì cả liền hỏi lại: “Phu nhân có kêu mấy tiếng mà ta nóikhông?”
Diên Mi có chút ghét bỏ bĩu môi: “không dễ nghe.”
Mẫn Hinh tức đến nghẹn, trong lòng tự nhủ thật sự là không thông suốt! Oán
hận nói: “Ta nhìn vết thương trên lưng phu nhân một chút.”
Diên Mi lúc này dừng lại, khẽ khép xiêm y lại: “không.”
Tâm tư Mẫn Hinh xoay chuyển là nhanh nhất, trước đó Diên Mi chưa
từng không cho mình nhìn vết thương, vừa tưởng tượng một chút thìtrực
tiếp đoán ra toàn bộ, trong lòng nàng so với Diên Mi còn kích động hơn,
trong mắt lóe “tà” quang, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, thành công rồi à?!”
Diên Mi kỳ thực chả hiểu nàng nói cái “thành công” này đến cùng là có ý gì, thế là quay mặt đi hừm một tiếng.
Mẫn Hinh quả thực rất ngạc nhiên, lại có chút hoài nghi, dò hỏi: “thậthả?!”
Lời mới vừa nói ra thì tiểu nha đầu ở cửa bẩm: “Phu nhân, Mẫn đại phu tới.”
Mẫn Hành ở Đông viện chỗ Thẩm Nguyên Sơ nhìn xong, vốn là nghĩ tới
xem một chút, vừa vặn Mẫn Hinh bảo nha đầu tìm đến, hắn liền vội đitheo, nhưng không vào phòng mà chỉ ở dưới hành lang.
Diên Mi nhìn ra phía ngoài: “Đến gian ngoài.”
Trong lòng Mẫn Hinh tự nhủ thật không phải lúc, một mặt đang trong kích
động, một mặt lại mắng Tiêu Lan không phải là đồ tốt đẹp gì, vị Hầu gia
này trước còn là thân đồng tử, một khi khai thông... Nàng nhìn cơ
thể nhỏ nhắn của Diên Mi trông không được khỏe cùng vành mắt thâm
đen một vòng thì ghé đến bên tai thủ thỉ: “Mấy lần đầu... nếu phu
nhân không chịu nổi, chỗ tôi có thuốc, buổi chiều đưa tới cho phu nhân
nhé?”Diên Mi nháy mắt mấy cái: “Thuốc gì?”
Mẫn Hinh chỉ coi như
nàng đang mắc cỡ cố ý làm bộ không biết, liền thần thần bí bí nói: “Cũng là thuốc bôi, giống như thuốc bôi trên lưng tôi cho phu nhân vậy, bôi
rồi sẽ không đau nữa.”
Diên Mi cái hiểu cái không, cũng không để ý, vẫn còn muốn để Mẫn Hành xem phương thuốc, liền gật gật đầu đứng dậy ra gian ngoài.
Vết thương của Cảnh nương tử không nặng lắm, ngoại thương dạng này lúc
trước cũng qua tay Mẫn Hinh không ít, băng bó thật tốt, kêmột đơn thuốc
là được, nhưng kể từ khi Mẫn Hành gặp chuyện khônghay thì nàng đã thề
là sẽ đoan nghiêm hơn.
Mẫn Hành xem qua phương thuốc, cũng không có lỗi gì, nói: “Phu nhân có thể theo đơn bốc thuốc.”
Mẫn Hinh: “Cho nha đầu đi theo muội là được, vừa vặn muội tới mộtchuyến nữa.”
Vẻ mặt Mẫn Hành căng thẳng, “Sao vậy?”
Mẫn Hinh khoát tay với hắn: “Ca ca chớ có hỏi.” Mẫn Hành phản ứng kịp, đây
có lẽ là chuyện riêng tư của nữ tử, mặt đỏ lên, không nhìn Diên Mi nữa.
Hai huynh muội đều trở lại tiệm thuốc, khí nóng trên mặt Mẫn Hành từ từ
rút đi, Mẫn Hinh vào trong phòng hăng hái đi lục mớ chai lọ của mình,
lúc đi ra bị Mẫn Hành một phen kéo lấy: “Muội không được đưa cho phu
nhân dùng loạn mấy thừ thuốc mà muội không nắm chắc!”
”Muội biết mà “, Mẫn Hinh nói: “Đây không phải là tạp dược.”
Mẫn Hành liếc nàng một cái, lấy bình sứ từ tay nàng, mở nắp ra
ngửimột chút, không có mùi thơm lạ, lại dùng thẻ trúc dính một chút
thuốc mỡ ra bôi trên tay tinh tế phân biệt: “Có lòng đỏ trứng Thiên
Trúc? (Thiên Trúc: Ấn Độ) Giảm đau?(ed: ) Sao lại nóng lên?”
Vẻ mặt Mẫn Hinh lúng túng, duỗi tay ra đoạt lấy cái bình, “Ai nha, ca đừng hỏi, đừng hỏi.”
Mẫn Hành cũng không phải là hiếu kỳ, chỉ lo lắng thuốc của Mẫn
Hinhkhông thỏa đáng, thử một chút thấy không có cảm giác lạ nào mới trả
lại cho nàng: “Muội không được động tâm tư lên người tiểu phu nhân, nàng đối xử với muội không hề tệ.”
một tay Mẫn Hinh đoạt lấy dược vào tay, bất mãn nói: “Thuốc này là muội tặng, chúc mừng nàng và Hầu gia
cuối cùng cũng viên phòng!”
Giọng nàng đè thấp, một chút
cũng không lớn, lại trực tiếp đánh vào tai Mẫn Hành, cửa hàng bày đầy
bình thuốc, hắn đưa tay áo khụ hai tiếng, không cẩn thận chạm vào làm
rơi xuống, đập vào chân, đau đến phải rên một tiếng.
......
Buổi sáng Diên Mi ngủ không đủ, giờ ngọ dùng cơm xong liền buồn
ngủ không chịu nổi, ngủ thẳng nửa buổi chiều, lúc dùng cơm tối mới hơi
có tinh thần một chút, Tiêu Lan còn chưa trở lại, nàng không muốn
ăn một mình liền đi đến chỗ Phó Tế cùng ăn.
Khi trở về ánh hoàng
hôn đã bao phủ, trong lòng nàng trống trải, chạy đến ngoài Viễn Hương
Đường nhìn mấy cây đào trụi lủi một lát, cảm thấy ngày này cực kỳ dài.
Cho đến gần canh hai Tiêu Lan mới hồi phủ.
hắn xem chừng giờ này Diên Mi đã ngủ, nhưng đáy lòng lại khẽ trông ngóng, ở
ngoại viện nói vài câu với Trình Ung, lúc trở lại nội viện thậm chí còn
chạy một đoạn.
Đèn trong phòng còn chưa tắt, khóe miệng
của hắn cong cong, đẩy cửa vào, Cảnh nương tử đang ngồi ở chân giường,
Diên Mi đã đổi xiêm y, đang ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, gục gặc một cái,
lại lắc la lắc lư.
- - Là đang đợi hắn đây mà.
Cảnh nương tử vội đứng lên, “Hầu gia.”
Tiêu Lan gật đầu, xoa xoa tay mình và trên người, gió đêm thổi quần
áo hắn lạnh buốt, mới chà xát vài cái, Diên Mi đang ngủ gật liền tỉnh,
bỗng chốc thấy được Tiêu Lan đã đứng ngay trước mắt thì tròn xoe mắt,
cũng mặc kệ trên người hắn có lạnh hay không, bổ nhào qua ôm chặt lấy,
reo lên: “Lan ca ca, chàng đã về!”