Rời đi hơn ba tháng, Bộc Dương cũng không có biến hóa gì.
Vào mùa hè, ngoài tường thành bò đầy dây thường xuân, nay đã quá thu, vài
dây đã héo rũ điêu tàn, Thường Tự liền dứt khoát sai người dọn hết,
ngoài thành đặt rất nhiều cái thang, nhóm quân tốt đang chặt dây leo
xuống đâu vào đấy.
Đêm qua Thái Hòa đế cuối cùng cũng tỉnh, ngủ
nhiều nên tinh thần đãkhôi phục không ít, không còn tình trạng nước mắt
nước mũi đầm đìa nữa, thấy Thẩm Nguyên Sơ ở trong xe thì than
khổ một tiếng: “Ai nha, A Sơ à, trẫm không nên không nghe theo lời phụ
thân ngươi!”
Thẩm Nguyên Sơ thầm nghĩ, bây giờ có hối hận cũng
muộn rồi, chuyện này đề cập lại thì cũng không hay ho gì, hắn vén vạt áo hành lễ trong khoang xe, hạ giọng nói: “Thái Thượng Hàng có biết trước
mắt chúng ta đang đi đâu không?”
Thái Hòa đế sững sờ: “Thái Thượng Hoàng? Trẫm đã thành Thái Thượng Hoàng? Thái Tử đăng cơ rồi?”
”Vâng”, chuyện này có dấu diếm cũng không tốt, Thẩm Nguyên Sơ nóichi tiết:“Ngày đó cấp báo về kinh, trong triều đủ phe phái quan lại làm hỗn loạn, vì ổn lòng người, chỉ có thể để Thái Tử đăng cơ trước, sau khi đón Thái Thượng Hoàng trở về, đại vị tự nhiên sẽ trao trả lại.”
”Ồ”, Thái Hòa đế cười ha ha, yên lặng một hồi lâu, lại tựa hồ mới phản ứng kịp,
cảm thấy chuyện này thật là quá buồn cười, thế là cười khôngdừng lại
được.
Ông ta vén mành lên nhìn ra bên ngoài, núi non trập trùng tối đen như mực, kéo dài giọng hỏi: “Đây là muốn đi đâu vậy?”
”đi Bộc Dương”, Thẩm Nguyên Sơ nói: “Dĩnh âm Hầu nói đây là ý chỉ của Thái Thượng Hoàng.”
”Phải... Là trẫm nói”, Thái Hòa đế rụt cổ lại một chút, điên dại nói: “Bộc Dương tốt, Dĩnh Xuyên tốt, trẫm muốn đi xem.”
Thẩm Nguyên Sơ thấy bộ dạng này của ông ta, đoán là lúc bị bắt làm tù
binh đã bị kinh sợ không nhỏ, còn muốn nói thêm nhưng Thái Hòa đế lại
khoát khoát tay, lại bắt đầu cười ha ha.
Giờ phút này, nhìn thấy
cửa thành Bộc Dương mở rộng ra, Thẩm Nguyên Sơ có chút do dự, xuống xe
tìm được Tiêu Lan, hỏi: “Saokhông thấy thái thú với tướng lĩnh thủ thành đến đón?”
Tiêu Lan vừa đánh thức Diên Mi dậy từ trong giấc ngủ
trưa, Diên Mi ngủ rất ngon, bị kêu rời giường thì rất giận, mặt đen thui cắn tay Tiêu Lan một cái, Tiêu Lan nhìn dấu răng lại cảm thấy rất vui
vẻ, như cười như không đi ra, nói: “Thẩm đại nhân, chúng
ta đi một đường khôngnghỉ vì không muốn bốn phía tiết lộ tin tức đỡ phải phiền phức nên cũng chưa sai người báo tin sớm, thái thú Lục đại nhân
sợ là cònkhông biết Thái Thượng Hoàng đến đây, chúng ta vào thành lại
báo là được.”
Thẩm Nguyên Sơ hơi nhíu mày, Tiêu Chân đã đánh ngựa lại: “đi đichứ, dừng ở đây làm gì?”
Tiêu Lan nhướn nhướn mày, ra hiệu cho Trình Ung, một đội nhân mã tiến vào thành Bộc Dương.
Lẽ ra chỗ ngủ lại phải do thái thú Lục Văn Chính an bài, nhưng quan xá lại quá nhỏ, ấn lệ cũng phải tìm một tòa đại trạch, Tiêu Lan
bảo hắnkhông cần, trực tiếp kéo xe vào Hầu phủ.
Lúc vào thành Diên Mi bị đánh thức, một lát cuối cùng cũng phản ứng lại, ra bên ngoài nhìn ngắm: “Về nhà rồi?”
”Ừ”, Tiêu Lan khẽ cười, giúp nàng chỉnh chỉnh một ống tay áo, “Về nhà rồi.”
Tâm tình Diên Mi tốt hơn một chút, vô thức cười cười với Tiêu Lan, nhưng
lại lập tức nghiêm mặt, hếch cằm nghiêng đầu đi, Tiêu Lan xoa xoa gáy
nàng, lại bị một cái tay đẩy ra.
Thái Hòa đế và Hoắc thị ở trong
xe phía trước, Tiêu Lan vào cửa phủ, vẫy tay về phía Trình
Ung, không biến sắc phân phó: “một lát đem mộtngàn quân của Thẩm Nguyên
Sơ đi uống rượu, nửa đêm thì trói toàn bộ lại, không được đả thương
người.”
Trình Ung sớm chờ Tiêu Lan nói câu này, nghe vậy liền nói: “Hầu gia yên tâm.”
Vào ngoại viện, đội ngũ theo hộ đều ở bên ngoài, xe kéo dừng lại, Tiêu Lan
xuống xe trước, xoay người đến ôm Diên Mi, trên mặt Diên Mikhông vui,
nhưng vẫn để hắn ôm xuống, Tiêu Chân ở phía sau nhìn thấy, chậc hai
tiếng, Hoắc thị cũng xuống xe, lườm một cái, làm nhưkhông thấy gì.
Cảnh nương tử và Bạch Thiến trông coi phủ đều sớm ra đón, vẻ mặt Cảnh nương
tử ân cần, đi theo phía sau xe ngựa một đoạn, bởi vì hai vị tiểu chủ tử
trở về đột ngột nên nhất thời chưa dám tiến lên.
Tiêu Chân xuống
ngựa thì đụng phải Hoắc thị, nhất thời “A!” một tiếng, trừng to mắt nói: “Đoan…Đoan…”, nghẹn một lúc mới ý thức được gọi “Đoan vương
phi” đã không còn thích hợp, nhưng phải gọi làm sao đây? “Cư sĩ”? (người tu tại gia) Tựa hồ cũng không được.đang lúc hắn tìm lời thỏa đáng thì Tiêu Lan vén màn xe thánh giá lên, gật đầu nói: “Bệ hạ, thỉnh xuống xe.”
Bên ngoài bọn hạ nhân sợ hãi kêu lên, vội vàng quỳ xuống, Thái Hòa đế bị
Tiêu Chân và Thẩm Nguyên Sơ vừa đỡ vừa ôm xuống xe, - - ông ta bị thương quả thật không nhẹ, gân chân trái bị Y Tà đánh gãy, hơn nửa thỉnh
thoảng còn dùng đòn hiểm đe dọa, trước mắt đi đường còn khó khăn.
”A Lan, trẫm...”, ông ta nói được một nửa, bất chợt nhìn thấy Hoắc
thịđang nhìn ông ta chằm chằm cười lạnh, ông ta ngẩn ra, một hồi
lâu thìngửa đầu cười ha ha.
Thẩm Nguyên Sơ cũng trông thấy,
nhưng hắn mới thấy qua Hoắc thịmột lần lúc còn rất nhỏ, đối với dung mạo của bà căn bản là không có ấn tượng, nhưng thấy thần sắc của mọi người, lại ấn với tuổi Hoắc thị,thì cũng đã đoán được.
- - Trước thời
điểm Hoắc thị đến, bởi vì bị Tiêu Lan trực tiếp sai người đưa vào trong
doanh trông coi nên Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân cũng không nhìn thấy, mà nửa đường này Hoắc thị rất ít khi xuống xe, hai người hắn lại theo hầu ở bên trong xe Thái Hòa đế nên thẳng đến lúc này mới thật sự gặp mặt.
Thẩm Nguyên Sơ cơ hồ đồng thời ở trong lòng kêu “Hỏng bét”, - - Tiêu Lan lén lút đón mẫu thân khỏi Kim Lăng là vì cái gì? Khả năng lớn nhất là ở
trong kinh có hành động, sợ Hoắc thị bị bắt lấy làm uy hiếp nên mới
phòng ngừa chu đáo.
”Thái thú khi nào đến?” trong lòng Thẩm Nguyên Sơ chuyển mấy vòng, sắc mặt lại vẫn như thường, “Ta đang có chuyện muốn hỏi.”
Tiêu Lan cười một tiếng, chỉ là nụ cười còn chưa thu lại, tay phải bỗng ra
chiêu, thân thể lao lên phía trước làm Thẩm Nguyên Sơ phải lùi
lạimột bước, Thẩm Nguyên Sơ lập tức rút kiếm, Tiêu Lan đồng thời cũng đè lại chuôi kiếm của hắn, Hàn Lâm lập tức mang người bao vây, Tiêu Lan
trực tiếp đánh rớt bảo kiếm bên hông hắn.
”Ủy khuất Thẩm đại
nhân”, Tiêu Lan thuận tay xoay thanh kiếm, nói: “Đứng ở trong sân của ta rồi mới muốn tìm Lục thái thú, có phải là hơi trễ hay không?”
”Tiêu Lan!” Thẩm Nguyên Sơ cũng không tính là kinh hoảng, nhíu mày chất vấn: “Ngươi đang muốn tạo phản phải không?!”
Tiêu Chân vẫn chưa hoàn toàn phản ứng được đây là tình huống
gì thìcũng đã bị bao vây, hắn hắng giọng, chỉ chỉ Tiêu Lan: “Mau bảo bọn họ tránh ra! Mới vừa vào trong phủ, ngươi còn chưa cho uống
đượcmột ngụm nước, ngươi thật kỳ quái!”
Tiêu Lan di chuyển, đưa lưng về phía Thái Hòa đế và Thẩm Nguyên Sơ, nhướn mày nói khẩu hình miệng với hắn ta, “Tốt cho ngươi.”
Tiêu Chân ngẩn người, đầu óc thế nhưng kịp phản ứng, trong miệng càu nhàu
vài tiếng, cùng Thẩm Nguyên Sơ phân biệt bị mang tới viện khác, Tiêu Lan người đông thế mạnh, đã vào cánh cửa này rồi thì trị bọn họ quả thực
rất dễ dàng.
Nhưng hắn tựa hồ cũng không có ý giết Tiêu Chân và
Thẩm Nguyên Sơ, chỉ là sai người trông chừng bọ họ, thức ăn rượu thịt
đều khôngthiếu.
Tống cổ bọn họ rồi, Tiêu Lan cũng đuổi đầy tớ trong sân nhỏ hết đi, chỉ còn Thái Hòa đế, Hoắc thị, còn có hắn và Diên Mi.
Tiêu Lan duỗi tay kéo Diên Mi tới bên cạnh mình, thân thể Thái Hòa đế
đứng không thẳng, một tay vịn càng xe, dùng sức thở một hơi, lại vẫy vẫy tay về phía Tiêu Lan, “A Lan, ngươi tới đây.”
Diên Mi nghe vậy
nhíu mày, nàng nhìn Thái Hòa đế một chút, lại ngửa đầu nhìn Tiêu Lan,
thấy hắn mặc dù cong khóe miệng nhưng sắc mặt lại hết sức âm trầm.
Lúc này Hoắc thị mở miệng, trong giọng nói không che dấu nổi đắc ý cùng
với một loại châm chọc sâu sắc, nói từng chữ: “Hoàng thượng, bệ hạ a,
ngươi, cuối cùng cũng luân lạc tới ngày hôm nay.”
Thái Hòa đế lại chậm rãi cười rộ lên, ông ta không tiếp lời Hoắc thị, vẫn nhìn Tiêu
Lan, đi lên phía trước một chút: “A Lan, ngươi nói cho trẫm, chủ ý này
ngươi đánh bao lâu rồi?”
Tiêu Lan bình tĩnh nói: “Rất lâu. Vào một khắc khi phụ thân ta đổ máu tươi trong hoàng cung, ta đã có chủ ý này rồi.”
Thái Hòa đế đi qua càng xe một đoạn, không có cái gì chống đỡ, chỉ có thể
xiêu vẹo tiến lên trước vài bước, nhưng đi đứng quả thực không có sức
thế là ông ta dứt khoát ngồi xuống đất, thở gấp nói: “Vậy là ngươi muốn
giết trẫm?”
Tiêu Lan chau chau mày, tới túm cổ áo ông ta: “Trước đó, ngươi còn thiếu một chuyện.”
nói xong, túm lấy cổ áo ông ta kéo về phía sau, Thái Hòa đế bị siết cổ mặt đỏ
phừng phừng, lại dùng khẩu hình nói với Hoắc thị ở phía sau: “Ngươi xem, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi.”