Đầu tháng tư đúng là lúc thoải mái nhất trong năm, ban ngày ấm áp, ban đêm hơi lạnh. Vào canh ba, cả Kim Lăng đều đang chìm vào giấc nồng, chỉ có trong cung là đèn đuốc sáng trưng, từ trên xuống dưới rối thành một nùi.
Đào Diệp đang cùng mấy cung nữ vội vàng bê nước nóng tới, ở ngoài cửa qua trái lại qua phải mà vẫn không vào được, nàng sốt ruột nói: “Hoàng thượng, ngài phải cho nô tỳ vào cửa chứ!”
Tiêu Lan đi qua đi lại ngăn ở cửa, mày nhíu thật sâu, nghe thấy gian ngoài của phòng sinh có tiếng thái y đang thảo luận, trong phòng thì bà đỡ lớn tiếng om sòm: “Nương nương! Ngài dùng sức! Dùng sức, đúng rồi, dùng sức!”
Làm hoàng đế bệ hạ cũng bất giác dùng sức theo, dồn khí đan điền.
Bên trong truyền đến tiếng Diên Mi rên rỉ, lòng dạ Tiêu Lan cũng sốt ruột theo: “Sao rồi? Đã nửa ngày rồi.”
”Hoàng thượng đừng nóng vội”, Đào Diệp đang vội vàng đem nước nóng tới: “Giờ nô tỳ vào xem rồi ra thông báo với ngài”
Tiêu Lan liếc mắt nhìn thau nước nóng hầm hập, mặt không thay đổi trở lại ngồi xuống cái ghế ở hành lang.
Mấy ngày nay Tiêu Lan đều không ngủ sâu, bởi vì nhớ mấy ngày nữa Diên Mi sẽ sinh, sợ nàng đau bụng mà mình không nghe được nên đêm nào cũng kéo căng tinh thần, cứ chốc chốc lại nhìn nàng một chút, nhưng trước mắt thì cũng không giúp được gì, chỉ có thể cách một cánh cửa nghe ngóng động tĩnh.
Trong đầu Tiêu Lan rối loạn. Ngồi xuống rồi lại đứng lên.
Hoa Sinh biết chủ tử đang căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng an tâm, có lão phu nhân Định Quốc công trong phòng sinh, còn có nhóm thái y và y nữ, nương nương nhất định sẽ bình an.”
- - Trước nửa thàng Diên Mi tới ngày sinh thì Phó phu nhân đã được chỉ tiến cung. Đại Tề thì trong cung có quy củ này, phi tần có phẩm vị cao trong cung lúc sinh có thể đưa mẫu thân tiến cung, hầu hạ đến khi ra tháng.
Tiêu Lan nhớ tới điều này thì trong lòng an tâm hơn một chút.
Giả vờ lạnh nhạt đứng nửa khắc, trong lòng vẫn cứ nhấp nhô, đi đến cây quế dưới đình viện, nhắm mắt niệm kinh, cầu Phật tổ mở mắt bảo vệ mẫu tử bình an.
Có thể do Tiêu Lan đã ở lâu trong phật tự, thế nên, cuối giờ dần, cùng với tia sáng đầu tiên của ngày mới hiện ra, một tiếng khóc nỉ non truyền khắp Xích Ô Điện.
Tiêu Lan xoay người, vài bước nhảy lên thềm, đi tới phòng sinh.
Phòng sinh huyết khí nặng, không thể vào, nữ quan ở cửa thấy chết không sờn ngăn lại, Hoa Sinh đã quên luôn việc phải nói lời cát tường, vội vàng khuyên: “Hoàng thượng, ngài đã quên Lưu Viện Chính nói thai của nương nương là song thai sao! Không thể gấp được đâu!”
Tiêu Lan mê mang, nhất thời thật đã quên cái này mất, đạp Hoa Sinh một cước, chỉ chỉ nữ quan: “Vào xem một chút Hoàng hậu như thế nào, nói trẫm ở ngay bên ngoài canh chừng cho nàng.”
Nữ quan lên tiếng đáp lại đang muốn vào cửa thì Cảnh nương tử mặt đầy ý cười ôm hài tử mới sinh ra, phúc thân nói: “Hoàng thượng, trước là một tiểu công chúa.”
Hoàng Đế bệ hạ cũng là lần đầu làm cha, không nhịn được nhìn thoáng qua, chỉ thấy một vật nhỏ đỏ rực, mắt còn chưa có mở.
- - Đây là hài tử của mình, là huyết mạch của mình, trong thân thể nhỏ nhỏ có chảy chung dòng máu của mình và Diên Mi.
Tiêu Lan từng một lần cho rằng, cuộc đời này mình sẽ không có con.
Ông trời đối với ta không tệ.
Tiêu Lan mím môi, hỏi: “Hoàng hậu thế nào? Thân thể có...”
Hắn nói còn chưa dứt lời, trong thoáng chốc nghe được bên trong truyền đến một tiếng rên rỉ “Lan ca ca”, tim gan Tiêu Lan chợt run lên, ngay tại lúc này, trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc nỉ non mạnh mẽ thứ hai.
Chậm nửa khắc, là một tiểu hoàng tử.
Diên Mi đã sinh cho hắn một đôi long phượng thai.
Lúc Phó phu nhân đi ra đã cười không thấy được con mắt, tất cả cung nhân khấu đầu chúc mừng, Tiêu Lan khắc chế che miệng khụ khụ. Hắn sốt ruột gặp người, trong phòng sinh thu thập một trận, không trì hoãn quá lâu, Diên Mi được đưa về phòng ngủ.
Trong phòng đốt hương, vị máu tanh đều đã dược nén xuống, Tiêu Lan ngồi xuống cạnh giường, một tay luồn xuống dưới cổ Diên Mi, cúi người ôm lấy nàng.
Sắc mặt Diên Mi trắng bệch, nhìn Tiêu Lan cười, đáng tiếc không có một chút khí lực nào, toàn thân mềm nhũn, nói chuyện cũng là giọng yếu ớt, “Lan Ca ca, ta có lợi hại không?”
Hơi thở nhẹ nhàng phiêu phiêu mơn trớn lỗ tai Tiêu Lan, Tiêu Lan thẳng người dậy nhìn nàng, sau đó, hôn lên cái tráng còn dát một tần mồ hôi mỏng của nàng, lại cọ cọ chóp mũi Diên Mi, thì thầm: “Thật lợi hại.”
Diên Mi cười, Tiêu Lan nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, gọi người bưng chén canh lại đây.
Diên Mi cảm thấy thật đói thật đói, nhưng sinh xong hai đứa nhỏ, nàng ngay sức ăn cơm cũng không còn, chỉ có thể uống trước một chút canh.
Tiêu Lan bưng chén tự mình đút, uống xong một chén canh nhỏ, mí mắt Diên Mi đã không mở ra nổi nữa, trong miệng còn lầm bầm: “Cho ta xem.”
- - Nàng còn nhớ phải xem hài tử.
Hai đứa bé đều đã được ôm đi sửa soạn, tay Tiêu Lan bao lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng ngủ trước một chút, tỉnh lại lại xem.”
Diên Mi cảm giác lòng bàn tay Tiêu Lan bao lấy bàn tay mình, vuốt ve nhè nhẹ, thoải mái lại an tâm, không cố kỵ gì ngủ say, Tiêu Lan ngắm nhìn nàng, nhìn một hồi thì mình cũng bắt đầu buồn ngủ, dứt khoát bảo người lấy thêm chăn mền đến, nghiêng người nằm xuống cạnh Diên Mi, ôm người nhắm mắt lại.
Diên Mi ngủ vù vù một giấc, buổi trưa lúc bụng cô lỗ cô lỗ gọi thì nàng mới từ trong giấc mộng bị đói tỉnh.
Nàng hừ hừ mở mắt, vừa động thì Tiêu Lan cũng tỉnh lại, vô thức đi sờ sờ bụng nàng, bụng đã phẳng lì rồi.
Hai người ở trong trướng nhìn nhau trong chốc lát, phản ứng kịp thì đều cười lên, Diên Mi tỉnh ngủ hẳn, khôi phục chút khí lực, hai mắt mở to, trước nói: “Lan Ca ca, ta sinh đôi!”
Tiêu Lan vùi đầu vào bả vai nàng dùng sức dụi dụi, buồn cười nói: “Ừ, chúng ta bỗng chốc liền trai gái song toàn.”
Diên Mi cười khanh khách, cười đến mức cái bụng có chút đau, bụng lại kêu, nàng kéo dài giọng kêu: “Lan Ca ca, đói.”
Tiêu Lan hôn lên hai má nàng, sau đó mới đứng dậy vén màn, gọi Cảnh nương tử và Đào Diệp vào, lại hỏi nàng: “Muốn ăn gì nào?”
Diên Mi thật đói bụng, muốn ăn thật nhiều, Cảnh nương tử sớm đã chuẩn bị nhiều dạng, hầu hạ Diên Mi súc miệng lau mặt, bảo Đào Diệp đều bưng lên.
Vẫn là Tiêu Lan đút nàng, Diên Mi ăn liền hai cái bánh trứng, lại uống hơn phân nửa chén cháo đỏ củ từ, cuối cùng không đói bụng lắm lắm nữa thì nói: “Hài tử.”
Tiêu Lan liền ăn hết nửa chén cháo còn lại, nhũ mẫu ôm hai đứa bé vào.
Diên Mi không khỏi nâng người dậy, Tiêu Lan ở phía sau lót đệm vào sau lưng cho nàng. Diên Mi lúc trước cũng nhìn thoáng qua, thế nhưng lúc đó cực kỳ hoa mắt, không có nhìn ra cái gì hết.
Lúc này hai đứa bé đều đã được sửa soạn sạch sẽ, bọc bằng áo ngủ bằng gấm, Diên Mi chưa từng thấy qua trẻ mới sinh nên cực kỳ mới lạ.
Kết quả nhìn một hồi lâu, lại quay đầu nhìn Tiêu Lan, hốc mắt từ từ đỏ lên.
Mấy hạ nhân tưởng nàng đang xúc động, cười dịu dàng cùng nhũ mẫu ôm hài tử lui xuống.
Tiêu Lan cười nói: “Sao lại muốn khóc rồi?”
Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi nước mắt Diên Mi liền rơi xuống, bẹp bẹp miệng, “Oa” một tiếng.
Tiêu Lan ôm lấy nàng dỗ dành, “Sao? Đây là sao hử?”
Diên Mi thút tha thút thít, “Ta, ta lớn lên xinh đẹp như thế, Lan Ca ca cũng xinh đẹp, hài tử... thật xấu.”
Tiêu Lan cười đến bả vai phát run, hắn cười, Diên Mi lại càng thương tâm, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Tiêu Lan ôm nàng vào trước ngực mình, thay nàng lau sạch sẽ nước mắt, vừa cười vừa nói cho nàng biết: “Tiểu hài tử mới vừa sinh ra đều như vậy, còn chưa có nẩy nở, chờ nẩy nở thì tốt rồi, bảo đảm so với hai ta còn xinh đẹp hơn.”
Diên Mi dựa lưng vào trên người Tiêu Lan, hít hít giọng mũi hỏi: “Thật sao?”
Tiêu Lan véo nhẹ mặt nàng, “Thật. Tiểu hài tử lớn nhanh, chờ qua mấy tháng nàng nhìn lại thì sẽ không còn giống vậy nữa.”
Diên Mi bĩu bĩu môi, ở trong lòng Tiêu Lan ừm một tiếng.
Bất quá không cần đợi tới mấy tháng, chỉ một tháng sau Diên Mi đã cảm thấy hai đứa bé thật xinh xắn rồi, chẳng những xinh đẹp, mà còn rất... thú vị.