Vó ngựa lộc cộc, ở đây tất cả đều là đường đất, một con ngựa đi tới,
kỳ thật âm thanh cũng không rõ ràng, nhưng Tiêu Lan lại cảm thấy màng
nhĩ chấn động, cũng bắt đầu đau đớn.
Khoảng cách chỉ có khoảng
mười mét, Tiêu Lan lại không biết mình đã đi bao lâu, tayđang giương
cung thấy cực kỳ mỏi, muốn run lên, hắn phải lắc cơ thể một chút mới
khống chế được.
Sai nha đến bên cạnh Tiêu Lan, Tần Uyển tựa hồ
cũng đã phục hồi lại tinh thần, nàng ta đánh ngựa đi lên phía
trước, không để ý đến Y Tà đang gọi, chỗ tai trái máu chảy đầm đìa làm
cho nàng ta có chút đáng sợ, nàng ta liếc về phía Diên
Mi một cái, nhẹnhàng mở miệng ám chỉ: “Ngươi có biết vì sao nàng ta có
thể sống tới bây giờ không? A, đó là bởi vì có kẻ liều mạng che chở! Hai người một phen tình thâm ý trọng. Tiêu Lan, tốt nhất khi trở về ngươi
phải trông coi cho cẩn thận”, nàng ta chớp chớp lông mi
dài nhỏ, nói chậm rãi, “Nếu không... còn không biết, ngày sau hai người
này sẽ sinh ra cái thứ gì. Dù sao cũng không phải là không có vết xe
đổ.”
Giọng nàng ta tựa như đã cố ý đè thấp, nhưng vẫn truyền rõ ràng vào tai Tiêu Lan.
Thậm chí ngay cả Hàn Lâm sau lưng Tiêu Lan cũng nghe thấy.
Sắc mặt Tiêu Lan thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Hàn Lâm đầy bụng áy náy đang không có chỗ giải tỏa, cũng may là Diên Mi còn sống, nếu không trong trận chiến hôm nay hắn phải lấy cái chết để tạ
tội mất, giờ phút này sau khi nghe được hai câu nói kia thì tất
nhiên không nhịn được nữa, mắt thoáng nhìn thấy Diên Mi đã được an
toàn, không đợi Tiêu Lan phân phó, hắn đã cúi người đánh ngựa chạy lên
phía trước.
Tựa hồ Tiêu Lan biết rõ hắn muốn làm cái gì,
cũng không ngăn cản, lúc Hàn Lâm cúi người xuống thì cũng nhảy xuống
ngựa, sải hai bước đến bên cạnh, vung đao chặt đứt sợi dây thừng.
Sau lưng Diên Mi là Mẫn Hành.
Tay bọn họ ở phía dưới trói chung một chỗ, cho nên là Mẫn Hành ôm Diên Mi từ phía sau.
Thời gian trói quá lâu, lại liên tục tư thế này ở trên lưng ngựa xóc nảy,
tay chân hai người đã sớm tê nhức, sợi dây thừng vừa đứt, liền rớt thẳng xuống ngựa.
Tiêu Lan ôm lấy Diên Mi, dùng toàn bộ thân thể che
chở cho nàng, ngay tại lúc lăn xuống, Trình Ung cũng một tay nhấc Mẫn
Hành bước nhanh lui về phía sau.
- - Lúc Hàn Lâm vọt mạnh về phía trước, binh lính Hung Nô không biết là hắn muốn làm gì, song phương
cùng bắn ra một lớp mưa tên.
Mục đích của Hàn Lâm rất trực tiếp,
chạy thẳng đến chỗ Tần Uyển, liều mạng trúngmột mũi tên trên vai, hắn đả thương ngựa của Tần Uyển, con ngựa kia bổ nhào về phía trước, Tần Uyển
sợ hãi hét lên, Hàn Lâm tóm cố áo nàng ta kéo mạnh một cái lôi nàng ta
xuống ngựa, chính mình cũng lăn xuống, rơi vào trong trận địa của địch,
vẫn kèm hai bên Tần Uyển.
Y Tà hô lớn một tiếng, nhất thời nắm chặt cổ Thái Hòa đế, Hàn Lâm lại cười hắc hắc, mũi đao đặt lên yết hầu Tần Uyển.
Bỗng chốc sa vào thế giằng co.
Tiêu Lan ôm Diên Mi lui về phía sau, Diên Mi nửa tỉnh nửa mê,
cũng không biết có nhận ra hắn không, mở mắt nhìn nhìn, thương thế của
nàng chưa lành, lại bị trói trênngựa hơn hai canh giờ, vừa chạm
đất thì nôn ngay vào người Tiêu Lan.
Tiêu Lan chẳng thèm móc
khăn, trực tiếp dùng tay lau miệng cho nàng, lấy túi nước cho nàng súc
miệng uống nước, nghiêng đầu hỏi Mẫn Hành: “Nàng bị thương thế nào?”
Mẫn Hành lại vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là tê chân đứng không vững, vội trả lời: “Tạm thời không cần lo lắng tính mạng.”
Tiêu Lan muốn hỏi là tình huống kỹ lưỡng hơn, nhưng Mẫn Hành mới lấy lại tinh thần, trước mắt không nói được quá nhiều.
Tiêu Lan mím môi, muốn lập tức ôm Diên Mi lên, nhưng nhất thời
lại không biết phải làm sao, muốn ôm ngang nàng thì sợ lưng có thương,
ôm thẳng như ôm hài tử lại sợ phía trước nàng có thương, đè lên thì sao
đây, nan giải ra một đầu mồ hôi.
Kỳ thật Tiêu Lan cũng không ngẫm lại, chỉ có thể ôm ngang thôi, trước mặt nhiều người như vậy, ôm đứng thì có bộ dáng gì nữa?
Có thể Mẫn Hành nhìn ra hắn căng thẳng, khập khiễng tiến lên vài bước,
thấp giọngnói: “Phu nhân trước sau đều có thương, Hầu gia cẩn thận lưng
nàng là được.”
Tiêu Lan gật đầu, một tay đặt lên ngang hông
nàng, một tay khép lại hai chân nàng,thật sự ôm nàng dậy cẩn thận
như đang ôm một đứa bé, Tần Uyển ở chỗ không xa cười lạnh ra tiếng.
không có xe ngựa, chỉ có thể tạm thời để người ở trên ngựa, mềm nhũn đổ ở trong lòng hắn.
Hàn Lâm kéo Tần Uyển từng bước một lui về phía sau, Tần Uyển ngửa đầu nhìn
về phía Tiêu Lan đang ngồi thẳng trên ngựa, trào phúng: “Có bản
lĩnh thì ngươi bảo hắngiết ta đi.”
Tiêu Lan bình tĩnh: “không cho hắn giết ngươi, là giữ lại còn hữu dụng.”
hắn tuy là tiếp lời nàng ta, nhưng ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn về phía Thái Hòa đế.
Tần Uyển hiểu ra: “Ngươi muốn bắt ta để đổi lấy cẩu Hoàng đế?”
Giờ phút này Hán Trung tuy bị đánh bại, nhưng binh lính Hung Nô vẫn biết
khôn khéo bảo tồn binh lực, tổn thất cũng khôn phải rất nặng, bây giờ
ngừng lại một lúc lâu, đãcó binh tướng phía sau lục tục đuổi kịp, đương
nhiên Tề quân cũng đuổi theo phía sau.
Nếu tiếp tục giằng co
nữa thì hậu quả là hai quân sẽ tái chiến một trận nữa, nay quân
Tề đã phân một bộ phận binh lực rất lớn trong thành, còn có một bộ phận
bị hai cửa nghi binh dẫn đi, nếu lập tức sáp nhập thì cũng không nắm
chắc toàn phần thắng.
Tần Uyển cười rộ lên một cách quái dị: “không phải ngươi cực kỳ hận cẩu hoàng đế sao? Cứu hắn làm cái gì?”
Tiêu Lan không đáp lại.
Quả thực Tiêu Lan muốn Hoàng đế phải chết, nhưng không được chết vào lúc này.
Huống chi, giữ lại còn tác dụng.
Lúc này bộ dạng Tần Uyển có chút điên cuồng, nàng ta dang tay chặn Tiêu Lan lại: “Dùng ta đổi hắn? Tiêu Lan, ngươi có biết trên thân thể này của ta có bao nhiêu vết thương đếm không xuể là hắn ban cho ta không?”
Sắc trời còn tối tăm, cũng không thấy được gì.
Tần Uyển cười ha ha điên cuồng hai tiếng, nói tiếp: “Ta có thể đánh cuộc,
ngươi khôngdám giết hắn. Ha ha ha, Tiêu Lan, ngươi có dám đánh cuộc với
ta không?”
Tiêu Lan ôm lấy Diên Mi, thúc ngựa tiến lên hai bước, cất cao giọng nói: “Y Tà, ngươi có đổi hay không?”
Y Tà ngửa mặt lên trời không biết đã nói lời gì bằng tiếng Hung Nô nhưng
binh lính Hung Nô đằng sau đều đồng ý, cuối cùng hắn dùng đại đao đè
nặng lên đầu Thái Hòa đế, nói: “Đổi. Nhưng ta muốn đến Vị Thủy*.”
*sông Vị hay Vị Hà: sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây, đổ vào Hoàng Hà, Trung Quốc
đã không còn xa.
Tiêu Lan nhướn mày: “Liền đến Vị Thủy.”
Hai bên giằng co một lát, từ từ để cung tên xuống, tạm thời đi theo hướng đến Vị Thủy.
Nửa canh giờ sau đã đến biên giới Vị Thủy.
Thái hòa đế vừa nhìn thấy có hi vọng được cứu thì thân thể kích động đến run lên.
Đại đao Y Tà chỉ chỉ Tiêu Lan: “Tướng lĩnh kia, hãy xưng tục danh của ngươi đi!”
hắn ta đã sớm biết Tiêu Lan gọi là gì, nhưng giờ phút này clại hỏi câu này, ngược lại làmột loại coi trọng, ý bảo hắn đã xem Tiêu Lan là đối thủ.
Tiêu Lan lại chau chau mày: “Sau khi trao đổi người, Y Tà vương tử, ngươi sẽ biết.”
Y Tà trừng mắt nhìn một lát, lại nhìn Tần Uyển một chút, Tần Uyển từ đầu
đến cuối cũng chưa từng nói một câu nào bảo Y Tà cứu nàng ta cả,
thấy hắn nhìn qua cũng chỉ cười cười ôn nhu.
Y Tà xuống ngựa, tự mình xách Thái Hòa đế trao đổi.
Thời khắc này, Tiêu Lan lại một chút cũng không khẩn trương.
Có thể vào lúc đón lấy Diên Mi, căng thẳng của hắn đều đã dùng hết rồi.
không có biến cố gì.
Song phương lướt qua nhau, Y Tà ở phía sau độc ác đẩy Thái Hòa đế một phen,
Thái Hòa đế lảo đảo hai bước, nhào đầu ngã sấp xuống, lúc ngẩng đầu
lên thì mặt mũi đều là đất, máu mũi chảy dài, đâu còn có nửa điểm bộ
dáng cửu ngũ chí tôn?
”đi.” Y Tà kéo Tần Uyển lên ngựa, Tiêu Lan ở phía sau kêu một tiếng: “Tam vương tử.”
Y Tà cho là Tiêu Lan không muốn xưng tên, vừa lui vừa xoay người, nói: “khôngcần...”
Thế nhưng vừa quay đầu, Tiêu Lan lại giương cung lên, mũi tên rời dây cung, lao thẳng đến mắt hắn ta!
Y Tà khẩn cấp nghiêng đầu, nhưng tránh được con mắt lại không thoát được
lỗ tai, mũi tên kia ngang nhiên xuyên qua vành tai hắn, trực tiếp bắn
rớt tai phải! (ta nói chứ tướng phu thê)
Y Tà thở
mạnh một cái, đau đớn rên một tiếng, nhưng đã không thể quay lại, chỉ có thể đánh ngựa tiếp tục chạy về hướng Vị Thủy, lúc này Tiêu Lan mới ở
phía sau hắnbình tĩnh nói: “Cuối cùng có một ngày, ta sẽ đứng ở Trung
Kinh, nói cho ngươi biết tục danh của ta.”
Thanh âm không lớn, giọng nói cũng không dõng dạc, nhưng kẻ khác nghe thấy liền hình dung được một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chỉnh đốn thêm một chút, Thái Hòa đế bị nâng lên ngựa, thở hì hục.
Trình Ung hỏi: “Hầu gia, theo kế hoạch của chúng ta sao?”
Tiêu Lan gật đầu, phân phó Hàn Lâm: “Ngươi đi tập kết nhân mã còn lại của
ta, đến Ngụy Hưng đón Phó đại nhân, Phó công tử và Mẫn tiểu nương tử
lên, không cần chào hỏi, trực tiếp lại đây.”
Lúc này Hàn Lâm đã bỏ được gánh nặng trong lòng, sung sướng huýt sáo đi tới đồn gác.
- - Giờ phút này người khác còn không biết, Tiêu Lan một đường cứu Thái
Hòa đế, lạikhông thấy trở về Hán Trung, cũng không hộ tống ông ta hồi
kinh, mà lại mang người chạy thẳng về hướng Đông, hướng của Bộc Dương.