Đã đến tháng chín, trời cao trong vắt, không giống với Kim Lăng mùa thu
mưa liên tục, Dĩnh Xuyên rất ít mưa, giảm đi vài phần hiu quạnh của một
nơi núi cao đất rộng.
Lưu thái thú nghẹn hơn nửa tháng, cầm mấy tờ khế ước thuê đất lại
đây, nói là đã hỏi rõ, mấy vùng rừng núi kia vốn là của phú hộ họ Lưu
trong thành, sau khi dời đi thì không thuê nữa, đây đã là chuyện của
nhều năm trước.
Ông ta nói như thế, Tiêu Lan cũng cứ nghe như vậy, cuối cùng lúc đặt bạc lên bàn, Lưu thái thú yên lặng lau mồ hôi, nói: “Không dám không dám,
chỉ là mấy ngọn núi hoang, không đáng với giá này.”
Lưu thái thú cũng không phải là hoàn toàn giả khách khí, bởi vì chuyện
này không giống với chuyện bọn họ lén lút bán mận, trong nha môn nắm
chắc đất đai, thu được bao nhiêu địa tô cũng phải đưa vào công khố, ông
ta cũng không thể viết một cái giá tiền trên giấy trắng mực đen mà lại
thu một cái giá khác được. Nếu đổi lại là dân chúng thì có lẽ ông ta dám làm, nhưng với Tiêu Lan thì ông ta không dám có lá gan đó.
Quan trọng nhất là, chỉ còn hai tháng nữa là ông ta đi rồi, trước khi
hồi kinh, nhất định Tiêu Lan sẽ viết một tấu chương báo cáo biểu hiện
mấy tháng cuối cùng của ông ta ở Bộc Dương, thời điểm này mà còn muốn
kiếm chác thì không phải là tìm đường chết sao.
Tiêu Lan cũng chỉ muốn nhìn biểu hiện của ông ta, thấy bộ dạng ông
ta sợ hãi thì ung dung nói: “Nếu đã thế, đại nhân cứ nói giá tiền, làm
phiền ngài phải đi một chuyến, nếu không chê, giờ ngọ ở chỗ này của ta
dùng bữa cơm rau dưa.”
Lưu thái thú vội đáp ứng, giá cho thuê tương đương với cho không,
thân phận Tiêu Lan lại không cần nộp thuế, chỉ cần trên núi có thể ra
này nọ thì chỉ có lời không lỗ .
Ông ta lại lấy ra một phần tấu trình đưa cho Tiêu Lan, “Đây là sổ
con hạ quan phải dâng khi vào kinh, thỉnh Hầu gia xem qua, xem nơi nào
cần phải chỉnh sửa nữa không?”
- - Phần tấu này lẽ ra phải được dâng lên vào cuối tháng tám, thế
nhưng ông ta lại muộn mấy ngày, còn cố ý cho Tiêu Lan xem, ý đồ rất rõ
ràng.
Tiêu Lan mở ra quét mắt một vòng, quả nhiên, quanh co lòng vòng tất
cả đều là từ ngữ khen ngợi mình (Tiêu Lan), cơ hồ là đem công lao trận
đánh vào trung thu cho Tiêu Lan, Tiêu Lan dở khóc dở cười, “Lưu đại nhân đối với Tiêu mỗ qúa tán dương rồi.”
Trong lòng Lưu thái thú tự nhủ ngươi cứ trộm vui mừng đi, trên mặt
còn nghiêm túc nói: “Không không không, là bút pháp hạ quan kém cỏi.”
Tiêu Lan liếc ông ta rồi đẩy sổ con về: “Ta hiểu thứ Lưu đại nhân
thỉnh cầu là quan đạo, nhưng Tiêu mỗ không có phần tâm sức kia, chỉ
thỉnh cầu thanh thản. cuối tháng trước sổ con của ta đã đến kinh thành,
Lưu đại nhân có thể ở Bộc Dương trông nom ba năm, hôm trung thu đó cũng
nhờ ngươi mang dân chúng đến hộ thành, đã thấy được ngươi thương dân, ở
bên trong tấu chương ta đã nhất nhất nói rõ, ta cũng muốn giúp đại nhân
hoàn thành ước vọng, còn lại phải xem đại nhân có cho ta cơ hội này hay
không thôi.”
Ai u!
Đã nói đến thế này rồi thì sao Lưu thái thú có thể không hiểu được chứ. Thôi chờ đúng thời điểm rồi tính .
Xém chút nữa thì đã làm chuyện xấu rồi.
Tiêu Lan thấy ông ta hiểu được thì nói: “Ở đây ngươi là quan phụ
mẫu, trên sổ con không cần khiêm tốn quá mức, nếu không, ngược lại sẽ
gây hiềm khích. Ta chỗ này cũng không cần nói làm gì, chút lực đưa ra
cũng không đáng kể không phải sao?”
Lưu thái thú gật đầu liên tục.
Cơm trưa ăn hết sức hòa hợp, Lưu thái thú uống không ít rượu, lúc đi mặt đỏ tai nóng, nếu không phải thân phận Tiêu Lan ở kia, ông ta còn
muốn tâm sự một phen kìa, lúc lên kiệu thì đã lâng lâng.
Đi không bao xa thì nghe thấy có người gọi mình, vén màn kiệu lên
thấy là một bà tử mang theo nha đầu, nhìn phương hướng thì là từ Hầu phủ đi ra.
Lưu thái thú mắt say lờ đờ mông lung: “Nhị vị, Hầu gia còn có việc phân phó?”
Nha đầu kia vội khoát khoát tay, kéo bà tử hơi đẩy về phía trước,
nhỏ giọng nói: “Là Doãn đại nương chúng ta có chuyện muốn mời đại nhân
hỗ trợ. Lúc trước bà cũng là người hầu hạ trong cung, rất nhớ tỷ muội
trong cung, thỉnh cầu ngài chuyển hộ lời nhắn.”
Nói rồi đưa lên một miếng ngọc bài.
Lưu thái thú say thì say nhưng ba chữ “Hiển Dương Cung” vẫn nhận
biết được. - - là tín hiệu của Hoàng hậu nương nương trong cung!
Tỉnh rượu một nửa, hai tay ông ta nâng ngọc bài, mờ mịt hỏi: “Chuyển lời nhắn gì?”
Nha đầu kia che miệng cười cười, che nửa gương mặt, lại xoay người
chuyển lại lời Doãn đại nương, cuối cùng nói: “Đại nương chúng ta nói,
đồ mà Bành đại nương tặng lúc trước, dạo này bận rộn nên chưa kịp dùng,
mấy hôm nay mới dùng thử, rất tốt, nói bà đừng nhớ nhung. Chỉ là mới
ngày đầu tiên tới đây đã gặp phải Hung Nô nên bị dọa một trận, chết
không ít người.”
Lưu thái thú gật gật đầu, nha đầu kia lại hé miệng cười một tiếng, phúc thân nói: “Vậy làm phiền đại nhân.”
Bà tử phía sau nàng ta cũng thấp người thi lễ, từ đầu đến cuối đều
không mở miệng nói một câu với ông ta, quả nhiên là người bên trong
cung, đều là dùng mũi nhìn người.
Chờ cỗ kiệu khởi hành lần nữa ông ta mới nhớ tới, hồi nãy còn chưa dặn ông ta đi tìm ai để tìm Bành đại nương gì đó mà?
Sau nghĩ lại, cũng không cần, ông ta có cung bài trong tay, lúc tiến cung đuổi tên thái giám đi là có thể truyền lời rồi, kẻ có cung bài này cũng nhất định không phải là mấy nô tỳ thô sử.
Ông ta nghĩ đến Hiển Dương Cung, lập tức lại nghĩ tới Thẩm thị nhà
ngoại Hoàng hậu nương nương, hôm nay là đệ nhất thế gia Đại Tề, ông ta
càng nghĩ càng xa, hai tay xoa xoa ngọc bài, thật có cảm giác vận làm
quan đến, ngăn cản cũng không ngăn được!
Bên trong bên kia, Bạch Thiến mang Doãn đại nương hồi phủ từ cửa
bên, Doãn đại nương nhìn còn tốt, chỉ là ánh mắt hơi có vẻ dại ra, miệng không thể nói. Bạch Thiến cũng không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ độ
nha hoàn này trở về bẩm báo với Tiêu Lan.
Tiêu Lan còn ở phòng tiệc vừa rồi, chẳng biết Diên Mi cũng tới từ
lúc nào, đang ngồi ở bên cạnh hắn nói chuyện, không biết nói câu gì,
Tiêu Lan quay đầu cười.
Bạch Thiến nhất thời không có vào phòng, ở bên ngoài hành lễ, “Hầu gia, phu nhân.”
Diên Mi ngẩng đầu, thấy nàng ta chải búi tóc song kế của nha hoàn,
xiêm y cũng giống với Đào Diệp, Đào Hoa thì hơi thắc mắc, quay đầu nhìn
Tiêu Lan.
Tiêu Lan cũng không có gọi nàng ta vào, gật đầu ý bảo nói, Bạch
Thiến liền nói: “Hồi Hầu gia, nô tỳ đã đem sự tình làm xong .”
”Ừ”, Tiêu Lan đáp một tiếng: “Đem Doãn đại nương giao cho Trình Ung, ngươi đi về dùng cơm trước đi.”
Diên Mi nhìn nàng ta đi rồi mới hỏi: “Sao mặc cái này?”
”Ta bảo nàng đưa tin cho người ta.”, Tiêu Lan xoa xoa mu bàn tay
nàng, “Như vậy thì từ đây cho đến khi trở về báo cáo công tác, chúng ta
đều có thể muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Lan nhịn không được, trong lòng tự nhủ nàng muốn “làm gì thì
làm” cái gì hử? Nhưng Tiêu Lan phát hiện, bây giờ lời nói của Diên Mi đã dần dần nhiều lên, thỉnh thoảng còn cười ngốc với hắn nữa, không còn
chỉ nói mấy từ mấu chốt như lúc trước nữa.
Kết quả đến buổi tối, Tiêu Lan liền có đáp án.
Vẻ mặt Diên Mi nghiêm túc, ngồi quỳ chân ở bên trong giường, nhìn chằm chằm dây đỏ rồi dùng sức.
Tiêu Lan nhìn một cái là biết , - - nàng muốn tháo dây đỏ xuống .
Tiêu Lan buồn cười nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng nằm ở ngoài bên cạnh nghe động tĩnh.
Chờ một lúc, không chờ được tiếng Diên Mi mà lại nghe Cảnh nương tử ở bên ngoài nói: “Hầu gia, Trình Ung có chuyện bẩm báo.”
Tiêu Lan đành phải khoác thêm y phục ra ngoài, thấy thần sắc của
Trình Ung không phải là việc gấp gì thì đợi đến ngoại viện thư phòng hắn mới nói: “Nói đi.”
”Hầu gia, trong kinh truyền đến tin tức, Thần Phi nương nương, mất rồi.”