Tiêu Lan và Tiêu Chân xông lên một chỗ đất bằng phẳng, ngước mắt chung quanh, lập tức sắc mặt kịch biến.
- - Hung Nô đã mai phục khắp nơi, ngay chỗ này toàn là bụi rậm, trên
núi có thể thấy được bóng người len lỏi trong rừng lá đỏ, doanh trướng
màu trắng ở phía xa xa trong ánh chiều tà trở nên thật nhỏ bé, nhân mã
hoảng loạn, chỗ mấy đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng lốp bốp cùng tia lửa bắn ra xung quanh, đó là do có người ngã vào trong đống lửa.
Đây cũng không phải là tập kích tạm thời, cũng không đơn giản là vì
bắt hắn, với rất nhiều đội ngũ mai phục ở dưới chân núi từ trưa như vậy, trừ người Hung nô từng chiếm lĩnh Hán Trung nên quen thuộc địa hình bên ngoài, vậy thì trong quân binh, chắc chắn là có nội gián phản quân.
Tiêu Chân còn chưa nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nghe thấy tiếng người
xung quanh hét thảm, binh mã toán loạn, mắt hắn đã choáng váng, một cước đá trúng gã binh lính Hung Nô đang lấn tới trước, mắt hắn lộ ra căm
phẫn: “Thần Phi! Ngươi lại dám mang người Hung nô tới giết người Hán của mình!”
Tần Uyển hờ hững nói: “Trước mắt đứng ở chỗ này, chỉ có tam vương phi Hung Nô.”
Kèm theo lời này của nàng ta là một đao chém tới với bốn mũi tên liên
tiếp! Một mũi tên không gặp phải trở ngại nào, phập vào đùi Tiêu Chân.
Tiêu Chân đau nhức hô một tiếng, nhất thời khuỵu chân xuống, Tiêu Lan
lập tức đỡ lấy nửa bả vai của hắn, không nói lời nào, rút lui về hướng
đông, trong tay Tần Uyển cũng cầm cung tiễn, mang gần trăm người theo
sát không nghỉ.
Vì một ngày này, nàng ta không rõ mình đã phải ẩn nhẫn bao nhiêu ngày đêm.
Bất luận như thế nào thì cũng phải bắt lấy cơ hội này.
Chuyện đã qua như nước chảy, đổ đi rồi không thể lấy lại, Tần Uyển
cũng tự biết mình không còn gì để quay đầu, chỉ tổ tăng thêm oán giận mà thôi, nếu đã không có người nguyện ý cứu nàng, nàng chỉ có thể tự cứu
mình.
Từ tháng chín năm ngoái, khi sứ đoàn Hung Nô vào kinh, ở trên cung
yến, nàng ta bị tiểu vương tử Y Tà một cái nhìn trúng, sau đó nàng ta tự mình châm lửa Ngậm Chương Cung, tám năm, cuối cùng thì nàng cũng có thể rời khỏi cái hoàng cung kia.
Trước mắt, nàng ta muốn phải bắt sống, muốn được nếm cảm giác cao cao
tại thượng, để bọn chúng phải nếm trải tư vị làm tù binh.
Chỉ tiếc thiếu mất độc phụ Hoắc thị!
Trong mắt Tần Uyển nhen nhóm một ngọn lửa, đó là mầm nhú sau khi phải trải qua nhiều năm nhẫn nhục, cừu hận.
Tiêu Lan kéo Tiêu Chân lùi dần về sau, mặt đông là một cái dốc đứng,
hắn không một chút do dự, kéo người nhảy xuống, trong lúc đó đồng thời
rút mũi tên găm trên đùi Tiêu Chân ra, Tiêu Chân đau cũng không kịp kêu, một đường cấn tảng đá và nhánh cây liền lăn xuống dốc, trên tay trên
mặt đều bị vạch ra vết máu nhưng chẳng ai thèm quan tâm nữa, Tiêu Lan
cầm kiếm “xoẹt” cắt vải từ trên áo choàng xuống, nhanh chóng băng bó đơn giản cho hắn rồi không cho hắn nói gì thêm: “Đi mau!”
Tiêu Chân khập khiễng chạy theo sát Tiêu Lan, cách đó không xa đã có
cấm quân nhìn thấy bọn họ, nhưng mà người Hung nô xuất hiện quá mức đột
ngột, Hoàng thượng cùng thống lĩnh Điền Sai cũng không biết hiện đang ở
đâu, binh linh như rắn không đầu, mới đầu trận tuyến mà đã đại loạn, tự
lo không xong, nghĩ muốn xông qua bảo vệ bon họ nhưng lại tâm có thừa mà lực không đủ.
Lúc này Tiêu Lan hạ lệnh: “Tất cả cấm quân nghe lệnh, lui về trước doanh trướng!”
Cấm quân đã bị tản ra lẻ tẻ bảy tám phần, nghe thấy tiếng thì thoáng
tỉnh táo lại, đằng sau Tần Uyển đã dẫn người tới bao vây, đúng lúc này
Hàn Lâm mang người từ bên hông cánh rừng lao ra: “Hầu gia!”
Tiêu Chân thấy phía sau hắn dẫn theo hơn trăm người thì tinh thần
không khỏi phấn khởi, Tiêu Lan lại lập tức hỏi Hàn Lâm: “Sao ngươi lại ở đây? Phu nhân đâu?”
”Phu nhân đang ở một chỗ với Phó đại nhân.”, Hàn Lâm nhanh chóng nói: “Thuộc hạ đã phái người bảo vệ.”
Kẻ địch cũng không cho bọn họ thời gian nói chuyện, vây quanh liền lập tức chém giết, trên người Tiêu Lan cũng có máu.
Một hồi chém giết này, Tiêu Lan chỉ dựa vào võ công và sức chịu đựng,
lại còn phải che chắn cho Tiêu Chân nên không hề dễ dàng.
Sau khi lũ Hung Nô bị đổ máu thì chúng lại càng chiến đấu quyết liệt
hơn, ngã xuống một tầng lại xông lên một tầng, không biết chém giết bao
lâu, trời hoàn toàn sụp tối, chỉ có đống lửa xa xa cùng ánh sao nhàn
nhạt chiếu rọi huyết sắc đầy đất.
Trên chỗ cao chợt truyền tới một tiếng tù dài, binh lính Hung Nô tạm
thời ngừng tay, đám Tiêu Chân cũng hai mặt nhìn nhau, một kẻ nhanh chóng nói mấy câu với Tần Uyển, Tần Uyển cũng liếc nhìn lên miếu thờ trên cao một cái, ôn nhu gọi: “A Lan.”
Lời vừa ra khỏi miệng thì đồng thời, nàng ta buông lỏng dây cung đang được kéo căng trong tay! Mũi tên bay thẳng tới Tiêu Lan.
Khoảng cách rất gần, Tiêu Lan chỉ kịp lách người, đầu mũi tên cắm vào vai hắn.
- - Tần Uyển nhắm là ngực, nhưng không biết là nàng ta luyện bắn cung
chưa lâu lên không đủ lực hay là Tiêu Lan tránh giỏi mà mũi tên đã bị
bắn lệch
Trong nháy mắt, Hàn Lâm nổi giận, liền vung kiếm cực kỳ mạnh mẽ, binh lính Hung Nô che chở Tần Uyển ra phía sau
Toàn bộ thủ hạ Tiêu Lan cùng Hung Nô tham chiến, có lá gan cũng có
kinh nghiệm, tạm thời muốn bắt giữ hay giết hết thì khả năng không lớn,
Tần Uyển có chút không cam lòng, nhưng tiếng tù lại vang lên lần nữa,
nàng ta chỉ có thể tạm thời lui về, cười lạnh một tiếng nói với Tiêu
Lan: “Ngươi không phải là nói thiếu ta sao, bây giờ ta muốn ngươi phải
để mạng lại, sao lại trốn?”
Tiêu Lan nhíu mày nhìn nàng ta, Tần Uyển cười một tiếng không nói thêm lời nào nữa, xoay người liền đi.
Hàn Lâm vội gọi: “Hầu gia!”
Một tay Tiêu Lan đè chặt vết thương, chỉ cảm thấy cực kỳ đau nhức, hắn thở hắt ra: “Nhổ mũi tên.”
Hàn Lâm biết rõ trúng tên càng lâu sẽ càng đau, cũng may mặc dù đầu
mũi tên cắm sâu nhưng không gần tim nên cũng không cần tìm đại phu nhổ
ra, hắn hít vào một hơi sâu, một tay giúp Tiêu Lan ấn chặt chỗ tên cắm,
một tay dùng sứ lắc lắc, sau đó dùng lực thật mạnh, khéo léo nhổ mũi tên ra.
Máu tươi bắn đầy lên cằm Tiêu Lan, trên người có mang theo dược tùy
thân, Hàn Lâm dốc lên vết thương hơn nửa bình, Tiêu Lan khẽ cắn răng, bả vai bên trái không thể động, tạm thời không quản được nhiều nữa, phân
phó: “Tìm phu nhân trước.”
Vốn Tiêu Chân muốn nói chẳng lẽ không phải đi tìm Hoàng thượng trước
sao? Nhưng mệnh hắn hôm nay là Tiêu Lan cứu, nếu không phải hắn liên tục che chở thì chỉ sợ Tiêu Chân đã chết không dưới ba bốn lần.
Bọn họ chia ra thành hai nhóm chính, hơn nửa lưu lại phòng hộ phía
sau, chỗ tối căn bản không nhìn rõ được ai, chỗ doanh trướng cũng đốt
lửa, Tiêu Lan ôm ngực đi tới đó, Hàn Lâm vội: “Phu nhân không ở trong
trướng, bên trong một chỗ cống lõm ở phía sau.”
Bọn họ một đường giết đi qua, nhưng mà khi đến đó, chỉ thấy thi thể ngổn ngang, không thấy bóng dáng Diên Mi.
Trước mặt Tiêu Lan bỗng tối sầm, trong lòng mãnh liệt trào ra một cỗ khủng hoảng sợ hãi.
Sắc mặt Hàn Lâm cũng thay đổi , vội vã bổ nhào lên phía trước nhìn mấy chục thi thể, - - có người Hung nô, còn có người của mình.
Hàn Lâm nhất thời quỳ một chân trên đất: “Hầu gia, đều là thuộc hạ bất lực, bây giờ thuộc hạ liền đi tìm!”
Tiêu Lan chậm rãi nâng hắn lên, giọng nói căng chặt: “Ngươi không làm sai, trước nhanh chóng dò la bốn phía đã.”
- - Không thể trách Hàn Lâm, hắn không có sai lầm lớn, Diên Mi là chủ
mẫu, nếu chỉ có một bên gặp nạn, Hàn Lâm nhất định có thể hi sinh tính
mạng bảo vệ; nhưng nếu cả hai đều có chuyện, giữa Tiêu Lan và Diên Mi,
hắn nhất định sẽ bảo hộ Tiêu Lan trước.
Trong một đống thi thể, có một cái đang động động, Tiêu Lan lập tức lao tới, bật thốt lên gọi: “Mi Mi?”
Lại là Mẫn Hinh.
Nàng cũng bị thương, nhưng khi đó có khả năng là bị dọa ngất hoặc bị
đụng hôn mê, chôn ở dưới hai người Hung nô, Tiêu Lan kéo nàng ra, lay
mạnh hai cái, “Phu nhân đâu?”
Mẫn Hinh kinh ngạc, trong mắt tất cả đều là kinh hoảng, căn bản không
nghe thấy câu hỏi của Tiêu Lan, nàng lảo đảo đứng lên, giẫm lên một thi
thể, cũng không sợ hãi mà trong miệng không ngừng gọi: “Ca? Ca ca? Ca
ca?”
Tiêu Lan kịch liệt thở dốc, tay trái không tự chủ được phát run lên.
Khắp nơi đều không thấy, xa hơn vẫn không thấy.
Trong nháy mắt, Tiêu Lan không quản gì tới âm thanh xung quanh nữa,
bất chấp có kẻ nào tới chém giết hay không, ánh mắt hắn vẫn cứ nhìn
thẳng, rồi vội vàng đi tới đống thi thể đào xới lên.
Ánh trăng ảm đạm, huyết khí xông vào mũi, sau một buổi mà trên núi đã
biến thành bãi tha ma, cấm quân còn thừa không bao nhiêu, thống lĩnh
Điền Sai với đại thái dám Trương Trường Quán đi theo Hoàng thượng đều
không thấy bóng dáng, Tiêu Mân cũng không tìm được, chỉ thấy trong đống
thi thể có một vị công chúa, Phó thống lĩnh Bàng Đống bị thương chân,
quan viên đi theo còn dư lại vài người, còn có thể nói chuyện cũng chỉ
có Thẩm Nguyên Sơ.
Giờ phút này bọn họ cũng đã ý thức được một chuyện đủ để mọi người
chết vạn lần, - - Hoàng thượng hẳn là đã rơi vào tay Hung nô.
Sự thật này, kể cả Phó thống lĩnh cấm quân Bàng Đống ở trong bảy tám
trăm quân đều run lẩy bẩy, duy nhất lâm nguy không loạn xem như chỉ còn
Thẩm Nguyên Sơ, trước mắt người lớn nhất ở đây là Tiêu Chân, Thẩm Nguyên Sơ lau máu trên mặt, thở gấp hai cái nói: “Vương gia, bây giờ chúng ta
phải lập tức xuống núi.”
Tiêu Chân sống trong kinh thành, lần đầu đối mặt với tình cảnh này,
thực tế trong đầu căn bản không có chủ ý, hắn không tự chủ được nhìn về
phía Tiêu Lan, - - Tiêu Lan còn đang ở chỗ kia đào đống thi thể như kẻ
điên.
Tiêu Chân gắt gỏng gãi gãi đầu, thấy bộ dáng này của hắn thì hơi sợ
hãi, không khỏi nói: “Ngươi đừng tìm nữa! Hơn phân nửa là bị người Hung
nô bắt đi rồi!”
Hắn nói là sự thật, trước mắt chỉ có hai khả năng: Hoặc là chết, hoặc là bị bắt làm tù binh.
Hàn Lâm chợt ở phía xa hô lên một tiếng, cõng một người đi tới, trên người người đó trúng hai mũi tên, sống chết không rõ.
Tiêu Lan nhìn chằm chằm, là Phó Tế.
Hắn dùng sức đỡ người xuống, ngón tay đặt ở cổ ông dò một lúc, vô cùng may mắn, còn mạch thở.
Phó Tế nhất định là liều chết che chở cho Diên Mi, hiện tại ông bị như vậy, xung quanh lại không tìm ra Diên Mi... Tiêu Lan đau đớn nhắm mắt
lại, trời đất quay cuồng.
Hắn nhớ tới chỉ mới hai canh giờ trước, hắn còn bảo Diên Mi trở về
trướng chờ mình, - - quyết đoán này, là việc làm sai lầm nhất trong cuộc đời này của Tiêu Lan.