Tiêu Lan mới vừa đánh nhau một hồi nên đi lau mặt rồi mới ngồi vào bên giường nhìn nàng, dịu dàng hỏi: “Xoa thuốc có đau không?”
Cằm Diên Mi đặt trên gối ôm, cúi đầu ngẫm nghĩ: “Nóng nóng.”
Tiêu Lan duỗi tay cạo cạo mũi nàng, bị Diên Mi bắt lấy, đặt gò má mình vào
lòng bàn tay Tiêu Lan: “Gặp rồi sao?“. Lúc ăn điểm tâm Tiêu Lan
có nói với nàng hôm nay sẽ gặp Thường Tự.
”Ừ”, ngón tay Tiêu Lan gãi nhẹ lên mũi nàng: “Đồ đạc bên trong Viễn Hương Đường phải đổi lại mộtchút.”
”Đổi”, cằm Diên Mi bị cọ ngứa, rụt cổ lại cười khanh khách vui vẻ, Tiêu Lan lại nói: “Giờ ngọ chúng tađi dùng cơm với phụ thân.”
Ánh mắt Diên Mi sáng ngời, khẽ đứng người dậy, hỏi: “Mẫu thân?”
Nàng rất rõ, Hoắc thị là mẹ chồng, không thể chỉ nghĩ đến Phó Tế mà quên lão phu nhân.
Tiêu Lan thấp giọng nói: “Buổi sáng lúc đi thỉnh an bà không phải đã nói mấy ngày nay mệt mỏi sao, bảo chúng ta không có chuyện
gì thì không cần đi lại vất vả.”
Diên Mi nháy nháy mắt với Tiêu Lan, chu miệng lên hôn chụt một cái vào lòng bàn tay hắn.
... Trời sao còn chưa tối vậy!
Diên Mi hôn xong, trong đầu rất vui vẻ, nghiêng thân thể ngửa ra
sau, đã quên mất mới vừa thoa thuốc, áo lụa thuận bả vai trượt xuống, lộ ra một mảnh trắng muốt.
Đúng lúc Cảnh nương tử canh thời gian
cầm xiêm y tới đổi, liếc một cái thấy bộ dáng này của đôi vợ chồng
trẻ thì không biết nên tiến hay nên lui đây.
Tiêu Lan vội vàng kéo áo lót Diên Mi lên, nhéo mặt nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Nàng chờ đó cho ta.”
Diên Mi nghe thấy câu này, ngược lại lúc lắc đầu tựa như khiêu khích, cong
hai ngón tay lên búng vào trán hắn một cái, xong thì gọi ra ngoài cửa:“Xiêm y.”
Cảnh nương tử đáp lại, chỉ có thể tiến vào, Tiêu Lan dở khóc dở cười, cũng đi ra ngoài đổi quần áo, lúcđi ra Diên Mi đã ăn mặc
chỉnh tề, muốn đi xuống bếp.
Tiêu Lan dặn dò: “Nàng đi xem người
khác làm một chút là được, muốn làm thức ăn cho phụ thân sau này còn có
cơ hội, bây giờ phải chú ý thân thể.”
Diên Mi cảm thấy hắn dong dài, nhưng lại thật thích, vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Biết rồi.”
Ra khỏi phòng, Tiêu Lan lại dặn dò Cảnh nương tử: “Trông chừng nàng, không được để sặc khói dầu, vết thương còn chưa tốt.”
Diên Mi xụ mặt nhìn hắn, Cảnh nương tử muốn cười, trên mặt còn dùng sức gật đầu, “Hầu gia hãy yên tâm.”
Mấy ngày nay dạ dày Diên Mi đã thích ứng hơn, có thể dần ăn một chút
đồ yêu thích, chỉ là miệng vết thương Phó Tế còn chưa tốt hẳn, có rất
nhiều thức ăn kiêng, Diên Mi nhớ rất kỹ, thế là bận rộn mộthồi.
Tiêu Lan dạo qua một vòng trong viện, chỗ Thẩm Nguyên Sơ rất yên tĩnh, tính
tình Tiêu Chân khôngtốt, thỉnh thoảng lại quăng đồ, còn hùng hùng hổ hổ
vài câu, Tiêu Lan cũng không giận, phân phó Trình Ung: “Ngày mai lấy
rượu của hắn đi, còn thứ nào có thể uống thì đều đổi hết thành nước mận
chua.”
Trình Ung tưởng tượng tình cảnh sau đó, nín cười nói: “Vâng”
Buổi trưa Tiêu Lan liền đi xuống bếp tìm Diên Mi trước, Diên Mi đã làm hai
món không dầu mỡ, mộtmón là đậu phụ nấu nấm, một món là khoai sọ ninh,
đều là món ăn gia đình bình thường. Trước nàngđi cùng Tiêu Lan đưa qua
cho Hoắc thị, Hoắc thị đang yên lặng vê tràng hạt trong phòng,
Liên cô nhận hộp cơm, cười nói: “Nhị phu nhân có tâm.”
Diên Mi làm cũng không phải để được ai khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc khoát khoát tay.
không dừng lại bao lâu, hai người liền đi tới sân của Phó Tế.
Phó Tế trước hỏi: “Có đi qua chỗ lão phu nhân chưa?”
Diên Mi ngoan ngoãn gật đầu, “đi rồi ạ”, Tiêu Lan: “Ta và Mi Mi mới từ trong viện mẫu thân lại đây, nàng còn làm thức ăn mang tới.”
Lúc này
Phó Tế mới ừ một tiếng cùng bọn họ ngồi xuống dùng cơm, vừa mới bắt đầu
còn có chút câu nệ, về sau thấy Tiêu Lan cũng không có nhiều quy củ như
vậy, Diên Mi ngẫu nhiên nói một câu hắnliền đáp lời, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Diên Mi, Phó Tế thực an lòng, thầm nghĩ nếu như có Phó phu
nhân ở đây liền không còn cầu gì nữa.
Buổi chiều bên Hàn Lâm và
Thường Tự tạm thời không có động tĩnh gì, Diên Mi cùng Cảnh nương
tử đimột chuyến đến Viễn Hương Đường, sai người chuyển hết đồ hỏng ra,
nàng muốn đặt một cái tháp lớn ở giữa, buổi chiều liền vẽ ra cho Tiêu
Lan xem, Tiêu Lan cười nói: “Viễn Hương Đường vốn để làm chỗ cho nàng
ngắm cảnh, nàng làm chủ là được.”
Diên Mi: “Cùng Lan ca ca.”
Cảnh nương tử chỉ nghe nửa khúc sau, còn tưởng rằng hai người muốn tắm rửa
cùng nhau thì vội lấy xiêm y của Tiêu Lan ra sau tấm bình phong luôn,
Tiêu Lan không nói gì, Diên Mi lại sờ sờ đầu tóc hắn: “Tắm rồi nha.”
Bong bóng nhỏ trong lòng Tiêu Lan mới vừa bay lên đã vô tình bị đánh vỡ, khụ một tiếng: “Vậy nàng nhanh đi đi.”
Diên Mi nghiêng đầu nhìn hắn, không biết nghĩ tới điều gì lại đột nhiên che
miệng cười, ngâm nga mộtđiệu nhạc không biết học được từ đâu, lắc
lư đi tắm.
Tiêu Lan ở trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng lại
nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài một cái, thầm nghĩ tắm rửa gì mà lâu...
Chờ cuối cùng Diên Mi cũng đi ra, trên tóc còn đẫm nước đã đi tới bên
cạnh Tiêu Lan cọ cọ: “Lau tóc.”
Tiêu Lan đặt sách xuống, nhận lấy khăn lau tóc giúp nàng. Hôm nay Diên Mi dùng rất nhiều cánh hoa khô,
liền ngểnh cổ tới gần phía trước cho hắn ngửi, “Thơm không?”
Bộ dáng này của nàng quá tự nhiên không hề có phòng bị, Tiêu Lan nhịn không được cúi đầu hôn lên cổ nàng một cái: “Thơm.”
Diên Mi cười ha ha, cọ cọ bả vai, “Ngứa.”
Cọ xong, nàng nhớ tới lời Mẫn Hinh nói với nàng hôm nay, “Nếu như Tiêu Lan hôn nàng, nàng phải đỏ mặt một chút, sau đó dịu dàng ngân nga
gọi một tiếng Hầu gia ~ ~ ~”, Diên Mi không học được giọngnói kia, nghe
rất khó chịu, liền sờ sờ mặt mình, ngửa đầu hỏi Tiêu Lan: “Lan ca ca,
mặt ta đỏ không?”Nàng vừa mới ngâm nước nóng xong, hai má quả thực đỏ hây hây, Tiêu Lan gật gật đầu, không biết nàng hỏi cái này làm chi.
Con ngươi Diên Mi đảo đảo, gẩy cổ áo hắn ra, ở hõm vai rắn chắc hôn
lên một cái, Tiêu Lan sững sờ, mặt nhanh chóng đỏ bừng, Diên Mi áp tay
mình vào mặt hắn, có chút nóng, nàng lại thử xem chính mình, giống y
chang.
Trong lòng nàng có một niềm vui sướng không biết tên chậm
rãi nảy sinh, giống như là hai người ăn cùng một quả đào, nếm ra được
mùi vị giống hệt nhau vậy.
không biết nói rõ như thế nào, nàng
kiễng chân ôm lấy cổ Tiêu Lan, dụi dụi, sau đó cũng không học ai mà
giọng nói không tự chủ được liền mềm mại rất nhiều, gọi hắn: “Lan ca
ca...”
một tay Tiêu Lan ôm lấy thắt lưng nàng, hạ thân biến hóa
quá rõ ràng, không dám để nàng dán quá sát, hết hơi hết sức nói: “Còn
chưa, chưa thoa thuốc.”
Tiêu Lan nói xong thì Diên Mi mới nhớ ra, thuận tay sờ sờ vết thương của Tiêu Lan: “Chờ xong rồi, ta thoa giúp chàng.”
Tiêu Lan cũng không thèm để ý có để lại sẹo hay không, nhưng tưởng tượng tới cảnh tượng đó thì có chút không khống chế nổi, vội vội vàng vàng xuống
giường đi tìm thuốc mỡ, Cảnh nương tử bên ngoàinói: “Trong ngăn kéo bàn
trang điểm của phu nhân.” Nàng nói xong liền đóng kỹ cửa phòng lui ra
ngoài.
Diên Mi lúc lắc chân ngồi ở bên giường nhìn nhìn, thấy
Tiêu Lan trở về liền ngoan ngoãn cởi áo lót nằm sấp ở trên giường, Tiêu
Lan quét mắt một cái thấy tấm lưng trơn bóng của nàng, dưới ánh
đèn hiện ra trắng nõn, nhẵn nhụi.
hắn khẽ mím môi, cầm thuốc mỡ trong tay, nhất thời không biết phải xuống tay như thế nào.
Mặt Diên Mi gối lên cánh tay, nghiêng đầu hỏi: “Lan ca ca chàng không làm?”
Tiêu Lan siết chặt thuốc mỡ, giọng khàn khàn: “Phải, phải, phải cởi dây yếm, vướng víu.”
Đôi mắt đen láy của Diên Mi nhìn hắn, ngoan ngoãn: “Ừm.”
một chân Tiêu Lan ngồi quỳ trên giường, cúi người cởi dây yếm của nàng, bả vai
của Diên Mi thật đẹp, hai cánh tay vòng ở phía trước, hệt như một đứa bé đáng yêu, thuận bả vai đi xuống, đường cong dần dần hiện ra, đến vòng
eo nhỏ nhắn, ở giữa lưng, có một vết ứ bầm tím xanh, mặc dù màu
sắc đã nhạtđi không ít nhưng nhìn vào vẫn làm cho hắn rất đau lòng.
Dây lưng là nút dải rút, Tiêu Lan tháo hai lần mà vẫn không tháo được, có chút đổ mồ hôi, Diên Mi chê cười, “Ngốc.”
Tiêu Lan không lên tiếng, trong đầu buồn bực cởi bỏ dây lưng, hỏi nàng: “Còn đau phải không?”
Diên Mi đã cảm thấy không có gì, thuận miệng nói: “Thổi thổi sẽ không đau.”
Tiêu Lan ngừng một chút, nửa nằm xuống, dọc theo vết ứ bầm nhẹ nhàng thổi, Diên Mi cảm thấy thậtthoải mái, nhắm mắt lại hừ hừ.
Khoảng cách quá gần Tiêu Lan thậm chí có thể trông thấy những đường vân màu
xanh, tím bầm nhỏtrên da thịt nàng, hắn càng thổi đầu càng thấp, cuối
cùng, đôi môi đặt lên vết ứ bầm kia.
Diên Mi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiêu Lan không nói gì cả, cùng nàng đối mặt một lát, ánh mắt không dời đi, môi lại dán vào hôn mộtchút.
Lúc này Diên Mi khẽ giật thót mình, cắn cắn môi, lại nổi lên hai phần cảm
xúc cùng loại với ngượng ngùng, nàng nhìn Tiêu Lan trong chốc lát, hỏi:“Hôn một cái sẽ tốt rất nhanh sao?”
Tiêu Lan: “Phải... Rất nhanh, chúng ta thử xem.”
Diên Mi xoay mặt ưm một tiếng.
Tiêu Lan dọc theo vết bầm tinh tế hôn qua một lần, Diên Mi ngứa ngứa cười lên, ngón tay khẽ nắm chặt mặt chăn.
Lấy một chút thuốc mỡ chà xát trong lòng bàn tay, sau đó bàn tay Tiêu Lan bao phủ
lên thân thể nàngnhẹ nhàng xoa ấn, thuốc mỡ trắng mịn được hâm nóng ở
trong lòng bàn tay, trên tay Tiêu Lan có lực, lúc xoa bóp làm thân thể
Diên Mi động theo, cái yếm trải rộng ra, từ phía sau cũng có thể thoáng
nhìn thấy hai bầu tròn bị đè nặng, Tiêu Lan đỏ bừng cả khuôn mặt,
mắt không dám nhìn loạn, chỉ cứng ngắc nhìn chằm chằm chỗ máu ứ đọng của nàng, Diên Mi nhíu mi lại rên rỉ: “nhẹ một chút, đau.”
Tiêu Lan nhất thời hoàn hồn, ý thức được mình không khống chế lực đạo, vội vàng vẫy vẫy cổ tay, nhẹmột chút.
một tay Diên Mi mò xuống quần áo hắn, Tiêu Lan vội vàng giữ chặt: “Làm cái gì?”
Diên Mi mới vừa bị hắn đụng phải chỗ nhột, suy nghĩ nói: “Sờ sờ xương sườn, mấy cái?”
Tiêu Lan không sợ ngứa, liền lại gần một chút, lúc này Diên Mi ngược lại tò mò: “Chàng sờ ta xem, có nhiều vậy không?”
Tiêu Lan vốn là muốn chọc nàng ngứa, hai tay liền thuận theo nàng cùng
lúc đi xuống, kết quả Diên Mi sợ ngứa lợi hại, cười ha ha xoay người
lại, cái yếm của nàng còn chưa kịp buộc, thân thể nghiêng quamột bên,
nửa bên tuyết trắng toàn bộ phô ra trước mắt Tiêu Lan.
“......”
Tay Tiêu Lan còn đang bóp ở dưới sườn của nàng, trong đầu nghĩ phải buông
ra, nhưng tay lại khôngnghe theo sai bảo, Diên Mi lại chun mũi nói:“Khát.”
”Mặc quần áo vào”, Tiêu Lan khẽ cắn răng.
Diên Mi liền xoay người nằm sấp xuống: “Buộc lại.”
Tiêu Lan mím môi, tùy tiện cột một cái, thuận tay đưa nước đào cho nàng,
Diên Mi ngồi dậy, mắt dò xét hắn, rầm rì uống hai hớp, đầu lưỡi
ở trên bờ môi liếm một cái, hỏi Tiêu Lan: “Chàng uống không?”
Tiêu Lan hé miệng, Diên Mi liền đưa cái ly của mình đến bên miệng hắn. Người ta đang muốn uống, nàng lại rút cái ly về, cười run run bả vai nhỏ.
Tiêu Lan cũng không biết là nên tức giận hay nên cười, nhìn chằm chằm vào
cánh môi ướt át của nàng, hơi nhổm người về phía trước, ngoắc ngón tay
với nàng, “Ta có một phương pháp, có thể làm cho nước đào này uống ngon
hơn.”