Edit: A Huyền 152
Mùa đông, tháng mười một, năm Thái hòa hai mươi hai, Thái Hòa đế bị giam lỏng tại Minh Ung cung, tân đế đăng
cơ, khôngsử dung quốc hiệu trước kia nữa, thay đổi thành Tề Vi Lương,
tôn mẫu thân là Hoắc thị làm thái hậu, lập ái thê Phó thị làm hoàng hậu, từ đó triều đình đổi chủ.
Thời gian trước đông chí, bởi vì muốn
chuẩn bị đại lễ tế trời mà toàn bộ trong và ngoài cung đều gấp gáp xoay
mòng mòng, Diên Mi và Hoắc thị cũng không được nhàn rỗi, bởi vì Hoắc thị thích yên tĩnh nên ở gần sau hồ Chiêu Minh Cung; Diên Mi vốn nên ở Hiển Dương Cung chỗ từng của Thẩm thị, nhưng nàng và Tiêu Lan
đều không thích chỗ đó, vừa vặn Xích Ô Điện cũng gần, liền vẫn như cũ ở
tại nơi này.
Liên cô đỡ Hoắc thị đi dạo ở trong Chiêu Minh Cung,
tòa cung điện này ở hướng đông bắc, u tĩnh, tuy là mùa đông nhưng trong
viện vẫn xanh tốt, một nhóm cung nhân đang mang những chậu hoa sơn chi
tiến vào điện, vừa đi qua là tràn đầy hương hoa, Liên cô liền nói: “Tâm
nguyện mấy năm nay của Thái hậu cũng đã thành, sau này sẽ là những ngày
tháng tốt đẹp.”
”Tốt thì tốt”, lông mày được vẽ dài nhỏ của Hoắc
thị khẽ nhướng lên: “Chỉ là trải qua một phen phong ba này người trong
cung quá ít, không có chút tươi mới náo nhiệt gì cả.”
Liên cô hiểu ý bà ta, thấp giọng nói: “Là có một chút, vừa lập vị nên nạp phi. Chỉ
là... nô tỳ thấy, có lẽ do mấy ngày nay quá bận rộn nên Hoàng
thượng không nhớ đến chuyện này.”
”hắn không phải là không nhớ”,
Hoắc thị vuốt ve hộ giáp ngón út, “hắn căn bản là không có ý
đó. không nói cái khác, liền nóimấy ngày này tới đây thỉnh an, Liên cô,
ngươi cũng thấy rõ ràng, mắt Hoàng thượng có khi nào rời khỏi nha đầu
Phó gia kia?”
”Hoàng thượng đang ở tuổi này”, Liên cô nói: “Nhất
thời rơi vào tình ái một chút cũng là hợp tình hợp lý, có lẽ tuổi tác
lớn hơn liền tốt lắm. Ngược lại, đây cũng là chuyện tốt, thái hậu còn
nhớ lúc Hoàng thượng mới vừa ra khỏi Đạo Tràng
Tựkhông? không vui không giận, khi đó nô tì còn nghĩ tới điều đáng sợ,
nghĩ tới tiểu chủ tử còn chưa tới đôi mươi, bộ dạng này làm người khác
nhìn mà đau lòng. Bây giờ mới tính là không còn nữa, có hai lần, nô tỳ
thấy Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu, lại còn đỏ mặt, cái này khó có được.”
Hoắc thị cười hừ một tiếng: “Đây cũng là vì sao lúc hắn lập hậu
ta không ngăn trở chút nào. Lẽ ra lấy xuất thân Phó gia, trong tứ phi
cũng không tới phiên nha đầu kia, nhưng bây giờ Hoàng thượng bị nàng ta
mê hoặc nên ta liền thôi, chuyện nạp phi không thể trực tiếp nói với
Hoàng thượng, nếu không nhất định sẽ bị nó trách móc bỏ qua, chỉ có
thể nói với Hoàng hậu.”
Trong lòng Liên cô cảm thấy chuyện này có chút không thể, ngầm thở dài, Hoắc thị nhìn ra, lại nói:“hắn không giống với người khác, hắn có thể ngồi trên cái ghế kia, người khác có thể sao? hắn có thiên hạ này, người khác có sao? Lại nói, công
tử phú quý người ta đều là cơ thiếp thành đàn, huống chi hắn là hoàng
đế. Bất quá chỉ là tình yêu nhất thời, chờ trong hậu cung nhiều
lên, hắn muốn cái hình dáng gì lại không có, nơi nào còn nhớ rõ một tiểu nha đầu? Ta cũng chỉ là đang quan tâm thayhắn, mới đăng đế vị, xuất
thân nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu lại như vậy thì sẽ không trợ lực được gì,
tuyển phi là biện pháp bắt buộc. Nếu không phải nhìn ra quyết tâm
của hắn, vị trí hoàng hậu tối thiểu phải là Thẩm gia cô nương. Ngươi
nhìn đi, Liêncô, một nhà Thẩm thị còn đang ở đó đó.”
Liên cô nghe liên lụy đến chuyện tiền triều thì không dám nói cái gì, chỉ có thể đáp: “Vâng, là nô tỳ nghĩ không tới.”
Ngày kế, trong Xích Ô Điện cơ hồ một đêm chưa ngủ, đến canh hai Diên Mi chỉ
mới nghỉ ngơi hơn một canh giờ đã nhanh chóng đứng lên, tự mình giúp
Tiêu Lan thay quần áo.
Hôm nay mặc quân phục đế vương, trừ đội
kim quan, mặc huyền y, váy màu đỏ thẫm, đeo thắt lưng lớn màu bạc, che
đầu gối màu vàng, còn được đeo các dải lụa ngắn, dài, ngọc câu, ngọc
bội, khóa vàng… Diên Mi đã đi theo nữ quan trong cung học quy củ mấy
ngày, lúc này làm việc rất thành thạo, cũng không cần mấy cung nữ giúp
đỡ mà đều tự mình làm.
Lúc giúp Tiêu Lan đội kim quan, nàng đứng
lên một cái ghế nhỏ, ngọc ngũ sắc rủ xuống như tấm rèm ngăn cách giữa
hai người, Diên Mi chợt nhỏ giọng nói: “Lan ca ca, chàng cao hơn.”
- - Tiêu Lan hiểu ý nàng, hắn cũng không cao hơn nhưng mặc long bào vào
người làm hắn tỏa ra một loại cảm giác uy nghi, cả người cũng lộ vẻ đoan nghiêm trầm ổn hơn.
Tiêu Lan nhẹ nhàng hôn một cái ở giữa lông mày nàng: “Tới lượt nàng.” - - Diên Mi và Hoắc thị đều phải đi cùng.
Cảnh nương tử đã từ Bộc Dương tới đây, hiện thăng làm chưởng sự Xích Ô Điện, hai cung nữ khác cũng là người bên trong Hầu phủ, nhưng đều không được
lại gần, chỉ được ở một bên hỗ trợ Cảnh nương tử và Đào Diệp làm này nọ, Hoàng thượng ởmột bên nhìn, mấy người bọn họ thật sự là chịu áp lực rất lớn.
Gần canh bốn, cuối cùng toàn bộ mặc thoả đáng, Diên Mi kéo
búi tóc, mặc quần áo nghi thức tế lễ, Tiêu Lan hơi mỉm cườinói: “Nàng
cũng cao lên rồi.”
Diên Mi kéo tay Tiêu Lan đến đứng trước gương
đồng, nàng cũng chưa từng nhìn thấy mình như thế này bao giờ, khẽ mở to
hai mắt, trong gương quả thực là một bức tranh, nàng cảm thấy
mình thật xinh đẹp, nhưng tựa hồ so với xinh đep lại sâu hơn một tầng,
nàng suy nghĩ một chút, cười rộ lên, nói: “Xứng đôi.”
Khóe miệng
Tiêu Lan cũng cong lên, thoáng mím môi, nhưng một lát, lại
nhịn không được xiết chặt bàn tay đang được đan vào tay mình: “Phải,
trời đất tác thành.”Giọng hắn không lớn, nhưng Diên Mi nghe rõ, liền giơ tay lên, ở bàn tay hắn hôn lên một cái.
Hai người đều ra điện, nhóm cung nhân xa xa đi cùng ở phía sau, có hầu hạ
trong cung lâu năm, chủ tử đổi hai ba người, vẫn là lần đầu thấy cảnh
tượng đế hậu dắt tay nhau, vừa khẩn trương tránh ánh mắt lại không dám
lên tiếng nhắc nhở.
Đợi đến Chiêu Minh Cung đón Hoắc thị, canh giờ cũng không sai biệt lắm, thánh giá khởi hành, xuất cung ra ngoại thành tế đàn.
Lần này toàn quyền việc an bài xe mã là Phó Tế, ông giờ đã là thái phó tự
khanh, trực tiếp ở bên cạnh thánh giá. Nhớ tới hai năm trước, cũng chính là thời điểm này, Phó gia được tứ hôn, người một nhà mặt ủ mày chau,
sao có thể nghĩ đến hôm nay?
Ông yên lặng than thở một lát, không dám suy nghĩ quá phận, vội vàng lướt nhìn trước sau.
Hôm nay đầu tiên phải cáo thái miếu, cấm quân thiết kỵ mở đường, đủ loại
quan lại đi theo, lễ tiết rất rườm rà, Hoắc thị rất sợ Diên Mi làm cái
gì sai sẽ làm mất mặt hoàng thất, một đường đi chỉ bảo, Diên Mi
cũng không nói gì, thực ra nàng vẫn nhớ rất rõ, đã đi theo nữ quan luyện diễn qua ba, bốn lần, Tiêu Lan liền nói: “Mẫu thân không cần phí sức
như thế, nếu nàngkhông rõ ràng lắm thì sẽ hỏi, không hỏi tức trong
lòng đã biết rõ nên làm thế nào.”
Trong lòng Hoắc thị không thoải mái, sắc mặt lại ấm áp nói với Diên Mi: “Biết là tốt, mẫu thân là lo
lắng ngươi trẻ tuổi, lại là lần đầu, khó tránh khỏi hoảng hốt, bất
quá một đường này nhìn thì đúng là thoả đáng.”
Ai cũng thích nghe tán dương, Diên Mi cũng không ngoại lệ, thế nên hướng về phía bà ta
cười cười, cáo qua thái miếu thìnàng và Hoắc thị liền có thể đi về
trước, mà hoàng đế còn phải ở lại Trai Cung hai ngày, lại đăng đàn thờ
cúng ở ngoại thành.
Trước khi đi Tiêu Lan lặng lẽ nói: “Nàng trong cung ngoan ngoãn chờ ta, ta trở về sẽ dẫn nàng đi đến một nơi.”
Diên Mi bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “đi đâu?”
Tiêu Lan thừa nước đục thả câu không nói, Diên Mi liền kiễng chân
hôn hắn một cái, Tiêu Lan ở bên tai nàng nói: “Có hôn cũng không được gì đâu.”
Diên Mi trừng to mắt, hỏi: “Vậy thế nào mới hữu dụng?”
Tiêu Lan liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng cắn xuống môi nàng một cái, cúi đầu nói: “Trở về sẽ cho nàng biết.”
Diên Mi không nghĩ ra, đành phải lắc lư lắc lư tay hắn nói: “Mau mau trở lại, ta chờ chàng.”
Tiêu Lan giương cánh tay ôm nàng một cái, Diên Mi mới đi theo Hoắc thị hồi
cung trước, trên đường nàng và Hoắc thị khôngphải ngồi chung một xe,
cũng là vô sự, hồi cung đã là buổi chiều, Diên Mi chống đỡ một ngày, cái gáy mỏi nhừ, cũng có chút buồn ngủ, liền cáo lui với Hoắc thị, Hoắc
thị nói: “đi nghỉ đi, bữa tối đến Chiêu Minh Cung, cùng mẫu hậu dùng
bữa.”
Diên Mi không lên tiếng, cái này liền đại biểu cho
nàng không muốn đi, Hoắc thị cũng không giận, kéo tay nàng nói: “Hoàng
thượng không trong ở cung, còn lại mẹ con chúng ta tán gẫu thôi, ngươi
tới, ta với ngươi nói một chút chuyện xấu hổ trước đây của Hoàng
thượng.”
Mắt Diên Mi sáng rực lên, hiển nhiên là bị lời này của
bà ta hấp dẫn, Hoắc thị cười rộ lên, xua tay với nàng: “đi về đổi xiêm y trước”, lại hỏi Cảnh nương tử đi theo, “Nương nương các ngươi thích ăn
cái gì ngươi liền báo một tiếng với Liên cô bảo ngự thiện phòng làm.”
Cảnh nương tử nhìn Diên Mi một chút, đành phải hàm hồ nói: “Hoàng hậu nương
nương không đặc biệt thích cái gì, chỉ là khẩu vị thiên về thanh
đạm một chút.”
”Đều là do đi theo Hoàng Thượng đây mà”, Hoắc thị thở dài, “Đứa bé ngoan.”