Sau khi ký giấy nợ xong cô xin phép về sớm nghỉ ngơi.
Anh nhìn theo bóng lưng cô ra về, mắt của anh đâm chiêu nhìn đến đi bóng dáng khuất mất.
Dì Dương đứng cạnh anh từ lúc đó đến giờ bỏng lên tiếng hỏi " rốt cuộc cô bé đó là ai vậy, trước nay cậu chưa bao giờ như vậy "
Anh quay lại thờ ơ nhìn dì Dương mà không nói gì, lặng lẽ lên lầu.
Dì Dương nhìn theo cậu đi lên lầu, mà thầm nghĩ. Cậu ấy làm sao vậy vừa rồi còn ân cần chăm sóc người ta mà. Đột nhiên bà nhớ đến gì đó liền sải bước đi rất vội vả.
"Đằng Phong, cậu mau lên phòng cậu chủ xem nhanh đi" giọng nói hối hả của dì Dương vang lên
Đằng Phong đang ăn liền buông đũa xuống lập tức đứng dậy " vâng dì".Một mạch chạy đi liền mà không hỏi bất cứ chuyện gì đã xảy ra bởi vì
Mỗi lầm cậu Cao Trọng mà đụng trúng bất kỳ phụ nữ nào liền bị ngứa ngáy, khó chịu, như một người điên. Sau đó anh sẽ vào phòng tắm kỳ cọ tới mức tróc da mà không hay biết, giống như là dính phải thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn.
Vì vậy nên hầu hết người giúp việc trong nhà, cho đến thư ký bên cạnh anh đều là nam. Chỉ duy nhất dì Dương là phụ nữ trong cái ngôi nhà này.
Đằng Phong đang lên lầu xem tình hình của Cao Trọng như thế nào, thì thấy cậu đang từ trong phòng bước ra rất bình thản như không có gì xảy ra. Đằng Phong đứng tại chỗ gãi gãi đầu nhìn anh ngạt nhiên hỏi" cậu...cậu chủ, anh không sao chứ ". . Truyện Full
" cậu nghĩ tôi bị làm sao hả" anh lạnh lùng nhìn Đằng Phong một cái, lướt qua anh xuống lầu
Đằng Phong cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Liền quay lại đi theo sau anh với tâm trạng ngơ ngác vẫn chưa biết được vì sao dì Dương lại lo lắng, đi tìm cậu. Vậy mà người trước mặt có bị gì đâu, rất bình thường mà.
Dì Dương ở dưới lầu lo lắng đi qua đi lại, anh vừa xuống tới trong thấy cảnh tượng này liền phung ra vài chữ " có việc gì sao".
Dì Dương ngẩn đầu lên nhìn thấy cậu và Đằng Phong đang đi xuống vẫn bình thường, không có bị gì cả. Liền tròn hoe mắt ngạt nhiên nói " cậu quay lưng lại, đưa tay ra tôi xem thử".
" tôi không có gì, không cần xem" mặt anh u ám nói. Anh bỏ mặt dì Dương và Đằng Phong đứng tại chỗ nhìn anh, mà đi xuống phòng ăn.
Dì Dương và Đằng Phong nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu. Đã xảy ra kỳ tích gì vậy.
.....
Buổi tối phòng làm việc, anh nhận được mail của Thiên Minh về thân thế và bối cảnh gia đình cô.
Cô tên là Mộng Uyên, quê cô ở một vùng quê nghèo cách xa thành phố. Gia đinh cô điều làm nông, gia đình có bốn người: ba me và em gái.
Cô có một cô bạn thân từ khi còn bé đến giờ là Dương Dương. Hai người lên thành phố Hà Giang này làm việc.
Nơi cô làm việc lại chí là tập đoàn Thiên Hà. Vị trí nhân viên phòng IT, phòng này chỉ duy nhất cô là nữ.
Gia cảnh của cô không có gì đặt biệt cả rất bình thường, học lực cũng rất bình thường.Nhưng không biết vì sao cô lại rất đặt biệt.