Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 141: Chương 141: Thử lễ phục




Tác giả: Ninh Ninh

Chương 140: Thử lễ phục

Cao Trọng cũng không muốn ở lại đây lập tức rời đi. Những lão già ở đây muốn kêu gào, trong hai ngày mà không tìm được manh mối nào thì bọn họ đều phải về hưu sớm rồi.

Cao Trọng quay lại nhà khách rồi cùng cô trở về khách sạn.

Những lão già của của khu quân sự hỏi vệ sĩ của Cao Trọng.

"Cô gái đó là ai vậy? Đây là lần đầu tiên tui thấy ngài ấy đi cùng phụ nữ lại còn ngồi ở ghế lái phụ nữa."

Người vệ sĩ nhìn vị quân đoàn trưởng mà trả lời.

"Cô ấy là Mộng Uyên tiểu thư, cũng là công tước phu nhân tương lai."

"Công tước phu nhân tương lai sao?"

"Đúng vậy ạ."

Mọi người đều đứng hình mất mấy giây. Một người lạnh lùng kêu ngạo từ bé đến lớn ghét nhất là phụ nữ vậy mà lại...Bọnthật sựkhông thể không tin được vì có thể nhìn thấy tận mắt, không nào mà sai được.

Khi về đến trước cửa phòng cô, anh vẫn không an tâm nói.

"Em không được tháo băng ra, không được để dính nước có biết chưa?"

"Tôi đã biết rồi ạ!"

"Vậy em nghĩ ngơi đi tôi về phòng đây."

"Tạm biệt."

Cao Trọng thật sự không an tâm cho lắm, nhưng cũng không thể làm khác được để cô về phòng của mình mà nghĩ ngơi.

Tối qua cũng vì cô sợ tối nên mới chạy sang phòng anh mà thôi. Bây giờ là ban ngày cũng khó có thể nói cô chuyển sang ở cùng một phòng với anh.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa anh vô cùng vui mừng đi mở cửa.

"Sao vậy?"

"Tôi muốn lấy lại con gấu bông."

"Được vậy em vào lấy đi."

Mộng Uyên đi vào lấy con gấu bông của mình, ôm nó rồi rời khỏi phòng của anh. Anh rất muốn mở lời nói với cô nhưng lại không nói ra miệng được.

Buổi chiều Cao Trọng sang phòng gọi cô cùng đi ăn rồi ra ngoài cùng ngấm cảnh đêm của thành phố S. Mộng Uyên là người thích ngấm cảnh đẹp và tâm hồn của cô lúc nào cũng là ăn uống nên không từ chối mà liền đồng ý cùng anh đi.

Cao Trọng trước tiên đưa cô đến tiệm váy, cô vô cùng ngạt nhiên nhìn sang hỏi anh.

"Chúng ta đến đây làm gì vậy ạ!"

"Em quên rồi sao? Ngày mai em phải cùng tôi tham dự bữa tiệc, nên bây giờ em phải thử lễ phục trước chứ."

"Xin lỗi, tôi lại quên mất."

"Không sao, miễn sao ngày mai lúc dự tiệc em đừng quên mất anh là được."

Mộng Uyên nhìn anh rồi làm mặt xấu với anh. Cô không phải là người mau quên như vậy, bởi vì sức hút của anh trong lòng cô không bằng sức hút của đồ ăn mà thôi.

Cao Trọng đỗ xe vào rồi nhìn cô nhẹ nhàng mỉm cười.

"Vào trong thôi."

"Dạ."

Hai người xuống xe đi vào bên trong nhân viên lập tức niềm nở chào đón. Quản lý ở đây biết anh là ai nên không dám qua loa.

Bước vào bên trong có rất nhiều mẫu váy vô cùng đẹp, nhìn thôi đã biết đắt tiền rồi. Mộng Uyên nhìn mà muốn hoa cả mắt.

"Em thích mẫu nào có thể thoải mái thử đi."

Mộng Uyên ngạt nhiên hỏi lại anh.

"Thật sao ạ"

Cao Trọng khẳng định với cô lần nữa.

"Đúng vậy."

Cô theo hai nhân viên ở đây đi xem các lễ phục. Cao Trọng ngồi ở ghế đợi. Trước nay anh chưa bao giờ ân cần với cô gái nào cả.

Lần trước anh đến đây cùng với cô của mình. Lần này là cùng một cô gái, bọn đương nhiên là dám lơ là. Nếu không bọn họ sẽ nhanh chóng phải đóng cửa.

Thái độ của anh đối với cô rất dịu dàng, đầy sự cưng chiều, nên càng làm cho các nhân viên phải biết là cô người bọn họ không thể đắt tội.

Sau khi chọn được vài mẫu Mộng Uyên liền đi thay thử. Cô bước ra với bộ lễ phục đầu tiên, anh nhìn cô đến ngây người.

Sau đó thì nhăn mặt nói.

"Bộ này không được hở quá nhiều."

Bộ thứ, bộ thứ, bộ thứ tư...Tất cả đều bị anh nói không được, lúc thì hở quá, lúc thì cổ sẽ cao quá, lúc thì lộ chân nhiều quá...Bộ nào anh cũng không vừa ý. Nên tự mình chọn cho một bộ. Tay dài, cổ kín, dài, quả thật kín không hở bất kỳ chỗ nào.

Các nhân viên điều đang hiểu ý là ghen khi để cho những người khác có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô. Quả thật họ cũng không thể nào ngờ dáng người của Mộng Uyên mặt bộ nào cũng đẹp. Dù là bộ anh chọn cũng rất đẹp, không thể nào chê được.

Anh vừa ý với bộ anh chọn nhưng những bộ mà cô đã thử lúc nảy anh đều lấy hết toàn bộ. Những nhân viên ở đây chỉ việc làm theo nhưng không hiểu tại sao chê rồi mà vẫn mua.

Hai người rời khỏi của tiệm Mộng Uyên có chút thắt mắc nên không kiềm được mà quay sang hỏi anh.

"Ngài không phải chê mấy bộ đó không đẹp sao? Tại sao còn mua hết vậy? Với lại không cần phải mua nhiều như vậy sẽ rất lãng phí."

"Em yên tâm không lãng phí đâu. Anh đâu có nói là không đẹp, anh chỉ nói nó quá hở mà thôi. Còn mua là để tặng em nên em không cần phải lo lắng."

"Nhưng mà...những bộ váy đó rất đắt. Chỉ sợ tôi không có nhiều dịp để mặc sẽ rất là lãng phí."

Cao Trọng chỉ cười mà không nói gì, là cho cô vô cùng khó hiểu. Cũng không biết anh suy nghĩ thế nào. Nhưng mà những bộ đồ đó rất đắt cô làm sao trả nổi đây. Đúng là nghèo lại càng nghèo thêm.

Cao Trọng đưa cô đi đến nhiều nơi để tham quan phong cảnh đẹp ban đêm trên ngọn đồi cao. Có thể nhìn thấy những ngọn đèn đang sáng dưới chân đèn cảnh đêm ở đây như một bức tranh vậy.

"Đẹp không?"

"Rất đẹp. Cảm ơn ngài đã đưa tôi đến nơi này."

"Nếu em thích như vậy thì chúng ta ở lại đây thêm vài hôm. Em thấy sao?"

"Không cần đâu ạ. Nếu nghĩ phép quá lâu, mọi người lại cho rằng tôi đang dựa dẫm vào ngài, muốn làm thì muốn nghĩ thì nghĩ không hay cho lắm."

"Được đều nghe em vậy."

Hai người ngồi nói chuyện rất vui vẻ, dường như khoảng cách của anh và cô cũng có chút gần hơn một phần rồi.

Trời cũng đã khuya, trời cũng bắt đầu lạnh hơn. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô.

"Cũng muộn rồi chúng ta về thôi!"

"Dạ."

Về đến khách sạn tới phòng của anh trước rồi mới tới phòng của cô. Bình thường anh sẽ đưa cô về phòng cô rồi mới quay lại phòng mình.

Hôm nay, cô đi đến trước phòng anh rồi dừng lại. Thấy cô dừng lại anh lo lắng hỏi.

"Sao vậy? Em bị sao à!"

Mộng Uyên quay lại nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi nói.

"Tôi vẫn sợ ngủ một mình ở căn phòng rộng như vậy. Tôi có thể ngủ nhờ phòng ngài tiếp mấy hôm nữa không?"

Cao Trọng trong lòng rất vui, nhưng anh không thể nào bày tỏ ra bên ngoài, chỉ sợ nghĩ anh là kẻ xấu lợi dụng cô. Cũng có thể là cô sẽ không chấp nhận anh nữa. Cũng có thể cho rằng anh giống nhưng những tên đàn ông khác, lợi dụng cô. Nhưng cô đã mở lời anh không thể nào từ chối.

"Được, vậy tôi đưa em về phòng lấy con gấu bông."

Thấy cô nhìn anh chầm chầm như vậy anh mới bổ sung thêm một câu.

"Khôg phải em nói không có gấu bông em sẽ không ngủ được sao?"

"Đúng vậy. Vậy ngài đợi tôi một lát."

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.