Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 137: Chương 137: Xem mình là người giúp việc




Tác giả: Ninh Ninh

Chương 136: Xem mình là người giúp việc

Hôm nay cô vì còn chưa tỉnh táo hẳn nên cô cứ ngủ suốt dì Dương cũng có chút lo lắng nên lên xem cô thế nào.Nhưng thấy cô ngủ ngon lành, không có bị gì bà cũng bớt lo hơn.

Cao Trọng đứng ở trước phòng của cô, nên vừa khi vừa đóng cửa lại dì Dương đã giật mình.

"Cậu chủ."

"Cô ấy không bị sao chứ?"

"Dạ không sao, có lẽ do cô ấy mệt mỏi vì lần đầu tiên uống rượu thôi ạ!"

"Dì chăm sóc cho cô ấy giúp tôi."

"Dạ cậu chủ."

Mãi đến chiều tối Mộng Uyên mới khỏe hẳn, cô lại xuống bếp phụ giúp. Dì Dương không quên hỏi thăm sức khỏe của cô.

"Cô đã nghe khỏe hẳn hơn chưa?"

"Dạ cháu khỏe rồi ạ. Chắc do cháu không hay uống nên mới như vậy thôi ạ!"

"Lần sau cô không nên uống rượu nữa, say rồi sẽ rất nguy hiểm đó."

"Dạ cháu biết rồi ạ."

Cô mỉm cười rất ngọt ngào, vui vẻ vừa làm vừa trò chuyện với mọi người. Nếu không biết thì sẽ lại tưởng cô là người giúp việc ở đây chứ không phải khách, cũng không giống nữ chủ nhân tương lai.

Cao Trọng có việc ra ngoài cũng vừa về đến, nghe được tiếng cười ở phòng bếp anh cũng bất giác mà nhìn về hướng đó mà mỉm cười.

Cơm cũng đã chuẩn bị xong Mộng Uyên lên gọi Cao Trọng. 'Cốc cốc'

"Chủ tịch cơm đã chuẩn xong rồi ạ!"

Cao Trọng mở cửa không thèm trả lời mà trực tiếp kéo cô vào trong phòng đóng cửa lại, ép sát cô vào cánh cửa hỏi.

"Em là người làm ở nhà tôi sao?"

Mộng Uyên ngạt nhiên, tròn xoe mắt nhìn anh khó hiểu. Còn suy nghĩ ý của anh là gì thì đã bị anh hỏi tiếp.

"Tại sao em cứ thích ở trong bếp vậy?"

Mộng Uyên nghĩ chắc là cô thường xuyên ở trong bếp mà không phụ giúp anh công việc khác nên anh mới hỏi như vậy. Nên cô có sao thì nói vậy.

"Tôi khá thích nấu ăn, lại thích những món ăn mới nữa. Cho nên tôi hay ở trong bếp để học hỏi thêm."

"Em ngoài việc thích ăn uống, nấu ăn còn thích gì nữa hả?"

"Thật ra tôi thích nhiều thứ lắm, nhưng vì tôi rất nghèo nên mới chọn cách lắp đầy dạ dày mới là chân lý."

Cao Trọng bật cười, anh thật sự không thể nào biết được cô đang suy nghĩ cái gì nữa. Thấy anh đang cười nên cô càng không hiểu nên hỏi.

"Tôi nói gì sai sao ạ?"

"Em đó suốt ngày chỉ biết ăn mà thôi, nếu một ngày nào đó không còn món ngon cho em ăn thì sao?"

"Tôi thấy tất cả các món trên thới này đều ngon cả, không có món nào không ngon cả."

Quả thật anh cũng không thể nào nói được cô nên đành phải như vậy thôi.

"Được trong mắt em lúc nào cũng có đồ ăn mà thôi. Nhưng mà có có thể để ý đến thứ khác mà."

"Còn gì ngon hơn đồ ăn nữa sao?"

"Còn chứ, vị ngọt của tình yêu."

Mộng Uyên liền cười khẩy nói.

"Vị ngọt của tình yêu chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi. Thực tế thì nó rất đau xót, cay đắng, chua chát."

Nước mắt của cô bổng rơi ra. Có lẽ anh đã khơi dậy chuyện buồn của cô nên nước mắt mới chảy ra. Cao Trọng liền biết mình đã sai khi khơi gợi chuyện không nên nhắc đến.

Anh liền đưa tay lau lấy nước mắt cô.

"Anh xin lỗi!"

Mộng Uyên gạt tay anh ra, tự mình lau những giọt nước mắt đó mỉm cười nói.

"Tôi không sao, đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta nhanh nhanh xuống thôi ạ."

"Được."

Cao Trọng bỏ tay đang cản cô lại, mở cửa cùng cô xuống nhà ăn cơm. Suốt bữa ăn hai người đều không ai nói một câu làm cho không khí trở nên ngột ngạt.

Ăn xong Mộng Uyên cũng về phòng nghĩ ngơi sớm. Mọi người đang cho rằng anh và cô đang cải nhau. Lại thêm anh cũng không nói gì, nên bọn nghĩ những suy đón của họ là đúng.

Cả một buổi tối cô không thể nào chợp mắt được mà suy đến lời nói của Cao Trọng. Mãi đến gần sáng mới chọp mắt được một chút, thì trời đã sáng. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa làm cô tỉnh giấc.

Bước khỏi giường mở cửa đã thấy Cao Trọng ăn mặt thoải mái đang nhìn cô với ánh mắt ngạt nhiên, cô liền khó sử mà hỏi.

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Sao em còn chưa thay quần áo?"

"Hả?"

Câu hỏi của anh làm cho cô ngơ ngát không hiểu gì. Thấy cô không nhớ gì anh liền nhắc nhở cô.

"Không phải em đã đồng ý đi du lịch với anh sao?"

Lúc này cô mới chợt nhớ việc đã hứa sẽ đi du lịch cùng với anh liền luống cuống trả lời.

"Xin lồi, tôi quên mất. Giờ...giờ tôi thay quần áo ngay đây ạ."

Cô vội vàng chuẩn bị đồ quần áo, đồ dùng cần thiết rồi kéo chiếc vali xuống lầu. Thấy cô một mang theo chiếc vali to tướng, anh vội vã tiến lại giúp cô xách nó.

"Em lên xe đi."

"Dạ."

Mộng Uyên lên xe ngồi đợi anh cất hành lý giúp cô. Một lúc sau anh cũng lên xe và bắt đầu chuyến đi của hai người.

"Nếu có buồn ngủ thì dựa vào anh mà ngủ một lát đi. Khi nào tới anh sẽ gọi em dậy."

"Không cần đâu, tôi vẫn chưa buồn ngủ."

"Vậy khi nào muốn ngủ thì dựa qua anh."

Mộng Uyên giả vờ như không nghe thấy quay mặt ra ngoài cửa sổ ngấm cảnh. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa được đi du lịch. Mà lần này đi không phải cùng Dương Dương mà là Cao Trọng, nên tâm trạng có chút gì đó khác với bình thường.

Mải mê ngấm cảnh bên ngoài nên không hề biết Dương Dương đang gọi điện cho cô, điện thoại của cô từ hôm qua đến giờ đều đang để chế độ im lặng. Cao Trọng thấy màng hình điện thoại của cô đang dâng nhưng cô lại không quan tâm. Anh giả vờ hằng giọng "hừum".

"Em không nhận điện thoại sao?"

Mộng Uyên vội nhìn xuống thì thấy màng hình đang sáng lên thông báo cuộc gọi của Dương Dương, liền nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên cơn giận dữ của Dương Dương.

[Cậu làm gì mà giờ mới nhận điện thoại thế hả?]

"A, xin lỗi hôm qua mình để chế độ im lặng nên không biết cậu gọi."

[Được tạm tin cậu.]

"Không hẹn hò với bác sĩ Thiên sao? Mà lại có thời gian nhớ đến mình vậy?"

[Hôm nay anh ấy bận rồi.]

"Thì ra là không có ai nói chuyện với cậu nên mới nhớ đến mình sao?"

[Cậu mới là đứa không thèm quan tâm đến mình đó. Cậu với ngài Công Tước tiến triển đến đâu rồi hả?]

Nghe Dương Dương nhắc đến Cao Trọng cô nhìn sang Cao Trọng rồi lại giả vờ nhìn ra bên ngoài.

"Cái gì mà đến đâu chứ, hiện tại mình đang đi chơi rồi không tiện nghe máy, có gì mình sẽ gọi cho cậu sau nhé."

Không đợi cho Dương Dương có cơ hội hỏi tiếp cô vội vàng tắt máy. Thì tin nhắn của Dương Dương được gửi tới.

[Nói mau có phải cậu đang trốn đi cùng ngài Công Tước không hả?"]

Dưới sự tra hỏi này của cô bạn thân Mộng Uyên chỉ có thể khai thật mà thôi, nếu còn không nói thì sẽ bị cô ấy làm cho phiền chết mất.

[Đúng vậy mình lỡ hứa đi cùng ngài ấy, đợi khi nào về mình sẽ kểu cho cậu nghe được không?]

[Tạm tha cho cậu đó. Đi chơi vui vẻ.]

Cao Trọng lật trang sách tiếp mắt cũng không rời quyển sách mà lên tiếng.

"Sao thế?"

"Không có gì đâu ạ, là Dương Dương tìm tôi cùng đi ăn mà thôi."

"Ừm."

Cô rất lo lắng sợ rằng anh sẽ nghe được cô và Dương Dương đang nói đến anh. Nhưng bây giờ xem ra có lẻ đã bị nghe thấy hết rồi. Chỉ có thể giải ngốc với anh mà thôi.

Mộng Uyên cũng đã buồn ngủ nên tựa lưng vào ghế mà nhắm mắt. Cô vừa nhắm mắt chưa được bao lâu thì Cao Trọng đã đắp chăn lên cho cô, kéo rèm cửa sổ lại sợ nắng bên ngoài rọi vào chỗ cô. Kéo đầu cô tựa vào vai anh để cô được thoải mái hơn.

Cô chỉ là nhắm mắt thôi chứ chưa ngủ nên cũng biết được anh đang chăm sóc cho cô. Tựa vào bờ vai của anh làm cho cô có cảm giác an tâm hơn, nên đã chiềm vào giấc mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.