[/hide]
Thẩm Ngạo hiện tại mới được biết rõ, mình ở Quốc Tử Giám lại có nhiều 'bằng hữu' như vậy, đám 'bằng hữu' bọn họ, rảnh rỗi náo loạn một hồi, liền ào ào cáo từ, cố gắng xin ra ngoài, cũng không thể hoàn toàn tốn thời gian trên người Thẩm Ngạo, sớm đã không thể chờ đợi được mà muốn đi tìm địa phương tán phét giải sầu, uống chút rượu thấm men say.
Đưa bọn chúng cất bước, Thẩm Ngạo lau mồ hôi lạnh một cái, 'bằng hữu' nhiều cũng là lỗi, 'sinh bệnh' cũng không bình an.
Về phần những lễ vật các bạn cùng học kia đưa tới, thật sự không thiếu thứ gì, nhưng thứ đáng giá lại không nhiều lắm, Thẩm Ngạo mở ra, lại không có một thứ nào, không có một cái nào là vượt qua mười văn tiền, trong lòng không nhịn được mắng to: "Keo kiệt, bổn công tử tốt xấu cũng cho ngươi các lý do tìm cớ được nghỉ nửa ngày, các ngươi đối đãi bổn công tử như vậy hay sao?"
Sau phen oán thầm này, lại tìm bức hoạ chưa xong kia ra, tiếp tục vẩy mực.
Một bức họa này, vẫn là vẽ theo bút tích hoàng đế, là Tùng Hạc đồ tiểu quận chúa đưa tới, tinh túy bên trong, chính là vài tiên hạc đứng ở đằng kia, đang chỉ cổ họng lên trời.
Màu lót và cảnh vật đều đã hoàn thành, duy chỉ có vài con hạc này, lại nhất thời không hạ được bút.
Tranh hoa điểu đồ của Huy Tông hoàng đế xác thực không giống người thường, không thể khinh thường, trong nguyên tác, cái thần thái hiển hách kia cực kỳ linh động, có thể nói là tác phẩm đỉnh phong của Huy Tông, Thẩm Ngạo hạ bút tự nhiên cần phải cẩn thận, nhưng vừa cẩn thận, vẻ liên tục công tác kia liền mất đi, lại gia tăng thêm một ít vẻ đông cứng.
Cho nên hắn từ từ ngẫm lại, cảm giác suy nghĩ giống như tiên hạc muốn vỗ cánh muốn bay kia, còn có khí chất cao nhã bên trong thân thể kia.
"Hạc tại chín tầng trời, nghe thấy thanh âm tại miền quê hoang dã..." Thẩm Ngạo thì thào nhớ kỹ ý cảnh, dần dần dung nhập vào trong đó, ngòi bút trong tay chấn động, đang muốn viết, lại đột nhiên nói.
“Không được, không tìm cái loại cảm giác này!”
Thẩm Ngạo cười khổ một tiếng, đành phải tạm thời dừng chủ ý vẽ tranh lại, đợi mấy ngày nữa mời vài người đi xem hạc lấy cảm hứng, rồi lại vẽ tiếp.
Dùng qua cơm trưa, lại có người thăm bệnh đến đây, lúc này đây, người tới càng nhiều, nghĩ đến buổi sáng có người mang ngon ngọt đến, rất nhiều giám sinh không ngồi yên, thì ra những người này cơ hồ toàn là người không nhận thức Thẩm Ngạo, thoáng cái đã có giao tình cùng Thẩm đồng học, mà giao tình lại không phải là nông cạn, lúc tại trước mặt tiến sĩ nói đến Thẩm đồng học, chỉ sợ con mắt không ít người đều đỏ lên.
Thẩm Ngạo đã quen sự vô sỉ của bọn hắn, thay đổi vị trí để ngẫm lại, nếu mình là bọn hắn, cái tiện nghi này tự nhiên sẽ không bỏ qua, trong mắt hắn, làm giám sinh không khác gì phạm nhân ngồi tù, trong mười ngày chỉ có một ngày được nghỉ, cho dù là người làm công, cũng không chịu đựng được, chỉ có điều nếu so chất lượng sinh hoạt, giám sinh tốt hơn rất nhiều so với phạm nhân mà thôi, những giám sinh này buồn bực ở trong một không gian thời gian quá lâu, tìm chỗ trống chạy ra ngoài cũng là chuyện thường tình.
Nói linh tinh chít chít hừ hừ vài câu cùng bọn họ, Thẩm Ngạo như thể là đệ nhất giám sinh, những người kia hỏi han ân cần một phen, để lại lễ vật giá trị vài văn tiền, lại ào ào cáo từ.
Đến trong đêm, lại có mấy người chính thức quan tâm hắn đến, phụ tử Tằng Văn tới dò xét bệnh, cũng mang đến không ít thuốc bổ, Tằng Túc An ngồi ở đầu giường Thẩm Ngạo nói một hồi, lại nói trong tháng này mình vô cùng có khả năng phải ra khỏi Biện Kinh, thì ra là phê văn Lại bộ đã xuống, phong hắn chức vị Thông phán Vĩnh Châu, ít ngày nữa phải đi nhậm chức.
Thẩm Ngạo tự nhiên muốn chúc mừng một phen, Thông phán Vĩnh Châu, cái chức quan này nhìn về phía trên chỉ có là tòng bát phẩm, cơ hồ là quan viên phẩm cấp thấp nhất, nhưng tại Đại Tống triều, thực quyền lại to đến kinh người.
Tống triều, từ lúc khai quốc đến nay, vì tăng mạnh giám sát và khống chế đối với quan địa phương, phòng ngừa chức quyền châu huyện quá nặng, tự tiện làm vợ cả (ý nói kiểu cắt đất phong vương), Tống thái tổ sáng lập chức "Thông phán".
Thông phán do hoàng đế trực tiếp cắt cử, phụ tá quận chính, đừng nhìn chức Tri châu là to, có quyền lực trực tiếp báo cáo về hướng hoàng đế, Tri châu tuyên bố mệnh lệnh xuống phía dưới nhất định phải cùng Thông phán kí tên ở một chỗ mới có thể có hiệu lực.
Trừ thứ đó ra, quan viên một châu, đều ở dưới sự giám thị của Thông phán, nếu như là ai phạm phải sai lầm, Thông phán có thể tùy thời đưa lên triều đình.
Quyền lợi như vậy, cơ hồ có thể bình khởi bình tọa (ngồi cùng bàn) cùng Tri châu, cùng phân giang sơn.
Bởi vậy, tuy phẩm cấp Thông phán không cao, cái chức vụ này lại là con đường lên chức nhanh nhất, nguyên nhân có hai, một là Thông phán có được thực quyền tại địa phương, còn có trách nhiệm giám sát, được đưa công văn lên triều, có thể có quyền lợi dự thính trên triều đình.
Về phần Vĩnh Châu, tuy vắng vẻ một ít, so ra kém đất lành Giang Nam, nhưng thực sự không tính là quá kém.
Làm Thông phán này, có chiến tích, dựa vào lực ảnh hưởng của Tằng Văn trong triều đình, qua vài năm là một bước lên mây, đối với Tằng Túc An mà nói, có thể tính toán là một khởi đầu vô cùng tốt.
Tằng Túc An Ngạo hơi có chút không muốn, nói với Thẩm: "Vốn là trước lúc đi nhậm chức, muốn mời Thẩm huynh uống vài chén ly biệt rượu, ai ngờ Thẩm huynh lại gặp bệnh, ai, ta đi chuyến này, không biết bao lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại."
Thời cổ rất coi trọng ly biệt, có chút thời điểm, một khi ly biệt, có lẽ cả đời khó gặp lại nữa, bằng hữu đều là rải rác một ít bức thư coi như lui tới, loại phiền muộn này, từ trước tới nay, Thẩm Ngạo chưa từng trải qua.
“Quá thương cảm rồi, bổn công tử rõ ràng còn bắn ra một chút nước mắt đến rồi, không biết là cái thế gian này thay đổi, hay là con người bổn công tử thay đổi, Tằng Túc An, ngươi còn khuyết thiếu mấy lần mời ta đi uống trà mà, thực thương cảm quá!” Trong lòng Thẩm Ngạo rầu rĩ nghĩ, nhưng trên mặt lại mang theo dáng vẻ tươi cười, an ủi Tằng Túc An nói: "Tăng huynh đến Vĩnh Châu làm việc chung, qua vài năm chắc là sẽ được điều trở lại kinh thành thôi, đến lúc đó, chỉ sợ Tăng huynh đã định cư ở địa vị cao, không thèm để ý đến ta."
Tằng Túc An biết rõ hắn chỉ là nói lời vui đùa, thu hồi tâm phiền muộn, cười nói: "Đổi lại là người khác, có lẽ Tằng mỗ sẽ thật sự làm ra sự tình bực này, chỉ là Thẩm huynh sao... Ha ha..." Nói xong, nhìn Thẩm Ngạo một cách rất mập mờ.
Thẩm Ngạo không buông tha hỏi: "Thẩm mỗ thì làm sao vậy?"
Tằng Túc An cười nói: "Dựa vào tính tình Thẩm huynh, nếu là ta giả bộ như không biết, Thẩm huynh chẳng phải sẽ ngay ngày thứ hai liền cõng bọc hành lý trên lưng, đem đến Tằng phủ ở nhờ? Ta hôm nay là mệnh quan triều đình, không tiêu thụ nổi việc đó."
Thẩm Ngạo im lặng, thì ra mình ở trong ấn tượng của Tằng Túc An là một người da mặt thật dầy, làm việc không so đo hậu quả.
Thẳng đến lúc đưa Tằng Túc An ra ngoài, trời tháng bảy, sương mù dần dần tiêu tán rồi, ánh mặt trăng màu trắng giống như quả phụ mặc một thân tang phục chói mắt, bao trùm lấy tòa nhà tĩnh mịch .
Một mảnh ánh mặt trăng rơi vãi xuống, mượn ánh mặt trăng nhìn qua bóng lưng Tằng Túc An đi xa, Thẩm Ngạo không khỏi thở dài một hơi.
Như có điều suy nghĩ, đi trở về, lại chứng kiến dưới mái hiên, một thân ảnh gầy yếu đã chờ lâu ở đàng kia.
Thẩm Ngạo bước nhanh đi qua, mới nhìn rõ.
-o0o-
Là Xuân nhi!
Bên trong vẻ u ám, thân thể gầy yếu của Xuân nhi có vẻ có chút bất lực, nhìn thấy Thẩm Ngạo, lại là một biểu lộ giống như há miệng muốn nói lại như nghẹn ở cổ họng, bóng đêm chặn trên gương mặt đẹp ngượng ngùng, nhưng cặp tay ngọc ngà kia lại không ngừng xoa nắn tay áo, có vẻ cực kỳ khẩn trương.
"Xuân nhi." Thẩm Ngạo hạ thấp thanh âm, đi đến gần nàng.
"Ừm... Trầm đại ca, bệnh của ngươi không tốt, sao có thể đi loạn bốn phía." Xuân nhi không dám quá thân cận với Thẩm Ngạo, thấy Thẩm Ngạo tới, không khỏi lui về phía sau một ít, sau lưng cơ hồ dán sát vào vách tường.
Thẩm Ngạo nhìn cử động của Xuân nhi, trong lòng có chút rầu rĩ, chỉ là từ trong lời nói Xuân nhi, vẫn nghe ra vài phần giận dỗi, Thẩm Ngạo từ chút ít giận dỗi đó, đã đọc hiểu một ít ý tứ hàm xúc lại làm cho hắn cảm giác rất thư thái, thì ra là Xuân nhi quan tâm, để ý đến hắn.
Thẩm Ngạo nói: "Tại đây nói chuyện không tiện, chúng ta đi vào trong nói đi."
Xuân nhi lắc đầu, cắn môi nói: "Sẽ bị người nói xấu, Trầm đại ca, nói ở chỗ này đi, bệnh của ngươi..."
Thẩm Ngạo cười cười, trong lòng sinh ra tâm tư thương hương tiếc ngọc, thấp giọng nói: "Tốt, ở chỗ này nói."
Xuân nhi cắn cắn môi nói: "Nghe người trong phủ nói Trầm đại ca bị bệnh, ta tới thăm ngươi một chút, cho rằng Trầm đại ca bệnh rất nặng, hiện tại thấy như ngươi như vậy, ta cũng yên lòng rồi."
"Ừm? Chỉ có những việc này thôi sao?" Thẩm Ngạo cười cười, nói: "Xuân nhi, ta không bị bệnh."
Xuân nhi nói: "Trầm đại ca không cần phải an ủi ta, ta biết rõ, ngươi bị bệnh, rất nhiều người tới thăm ngươi, ban ngày ta không dám tới, chỉ là đi bảo người nghe ngóng, về sau sợ ngươi bệnh rất nặng, cho nên mới nhìn xem." Nàng nâng con mắt lên, trong đôi mắt có nước mắt óng ánh đi dạo vòng quanh, cố nén không cho chảy ra, tiếp tục nói: "Trầm đại ca là người tốt như vậy, nhất định sẽ bình an, có phải không?"
Trong lòng Thẩm Ngạo ấm áp, thì ra mình bị bệnh, còn có người lo lắng mình như vậy, xem ra sự quan tâm của Xuân nhi đối với hắn không chỉ là do hắn bị bệnh, tất cả việc mình làm nàng đều để ý quan tâm.
Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Ta thật sự không bị bệnh, ngươi xem, bây giờ không phải là ta khỏe như voi sao?" Nói xong liền đem lý do Chu Hằng đi xin nghỉ, Chu Hằng tìm cớ hắn sinh bệnh, nói một lần, cuối cùng nói: "Muốn trách, ngươi phải đi trách Chu đại thiếu gia, ta cũng là người vô tội, còn hại ngươi lo lắng, Chu đại thiếu gia thật sự là tội đáng chết vạn lần."
Xuân nhi nín khóc, mỉm cười, nói: "Ta cũng không dám đi mắng thiếu gia." Nói xong liền nhìn Thẩm Ngạo, nỉ non nói: "Trầm đại ca, ta phải đi, ngày mai còn phải dậy lúc sáng sớm, còn có rất nhiều sự tình phải làm."
Thẩm Ngạo giữ chặt nàng, tay Xuân nhi có chút lạnh như băng, thấp giọng nói: "Ta thấy ngươi mấy ngày nay rất tiều tụy, làm việc trong phủ không cần mệt mỏi như vậy đâu."
Xuân nhi lắc đầu, tay nhỏ bé bị Thẩm Ngạo cầm chặt, rất ấm áp, không kiểm soát nổi khuôn mặt đỏ, bối rối rút tay về, nói: "Qua một tháng nữa, sẽ đến giao thừa rồi, trong phủ đều vì ngày đó mà chuẩn bị, đừng nói là ta, chính là phu nhân mấy ngày gần đây cũng bề bộn đến mức chân không chạm đất, giao thừa năm nay khác với những năm qua, Hiền Phi nương nương năm nay muốn tới phủ thăm viếng, đến lúc đó nương nương giá lâm, phủ ta há có thể không chuẩn bị một ít?"
Hiền Phi nương nương? Thẩm Ngạo chưa từng nghe qua cái tên này, lại càng không biết nàng và Kỳ Quốc công có cái gì liên quan, trong lòng thầm giật mình, nếu không có liên quan, vì cái gì Hiền Phi tại giao thừa muốn tới thăm viếng, nhưng nếu là có liên quan, mình ở tại đây cũng không đã khá lâu, vì cái gì mà không nghe người nhắc qua.
"Hiền Phi nương nương hẳn là có quan hệ cùng dượng sao?"
Xuân nhi gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Hiền Phi nương nương là thân muội muội Công gia."
"À, thì ra như vậy, chỉ là hơi kỳ quái, nếu là thân muội muội Công gia, lại chưa từng nghe người ta nhắc tới, mà ngay cả Chu đại thiếu gia cũng không đề cập tới." Trong lòng Thẩm Ngạo đầy bụng nghi hoặc.
Xuân nhi hình như nhìn ra tâm tư của Thẩm Ngạo, nhân tiện nói: "Những việc này, ta cũng là vừa mới nghe người ta nhắc tới, người trong phủ giống nhau, là không dám nói đến Hiền Phi, bởi vì... bởi vì Hiền Phi và Công gia tuy là huynh muội, nhưng có lẽ là trước kia, quan hệ cũng rất không hòa thuận. Hiền Phi gả vào trong nội cung, hàng năm đều có phi tần từ trong nội cung đi ra ngoài thăm viếng theo quy củ, Hiền Phi vào cung mười năm nhưng lại chưa bao giờ trở lại. Lúc này đây cũng không biết là duyên cớ gì, lần đầu tiên Hiền Phi muốn trở về một chuyến."
Thẩm Ngạo gật đầu, lời đồn đại này lại có chút hợp lý, chỉ là Công gia này không khó ở chung, như thế nào mà quan hệ cùng thân muội muội mình lại khẩn trương như vậy, thật sự là kỳ quái
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng dù sao chuyện này không quan hệ nhiều đến hắn, cười cười, Thẩm Ngạo chuyển sang chủ đề khác, nói: "Như thế, trong phủ nhất định là rất loay hoay, ngươi vừa nói như vậy, thật khiến ta hổ thẹn rồi, chỉ có thể nhìn các ngươi làm việc."
Xuân nhi mỉm cười: "Trầm đại ca là mệnh phú quý, không cần lo liệu gia sự, nghe... nghe nói..." Xuân nhi dừng một chút, rốt cục cố lấy dũng khí, nói: "Nghe nói Thạch phu nhân phủ Quận vương muốn tìm một mối hôn sự vì Trầm đại ca, tương lai... tương lai..." Nàng miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhưng nói xong lời cuối cùng, lại không nhịn được mà nghẹn ngào.
Thẩm Ngạo nhìn bộ dạng Xuân nhi miễn cưỡng cười vui, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, vội vàng nói: "Xuân nhi không nên nghe người khác nói bậy, Thạch phu nhân là người nào? Nàng vô tâm nói như vậy, ai tin là thật."
Nói xong, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Xuân nhi, trịnh trọng nói: "Cho dù Thạch phu nhân giới thiệu cho ta mười tám tiểu thư, ta cũng thề không theo." Giọng nói này, giống như là con gái đàng hoàng đối mặt với kẻ bắt cóc hung ác, thái độ thập phần kiên quyết.
Xuân nhi nín khóc, mỉm cười, mang theo vài phần xấu hổ nói: "Ai dám tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi."
Nói thì nói như thế, nhưng cái bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia có lẽ là nhiều thêm vài phần vui sướng.
Thẩm Ngạo thấy Xuân nhi nở nụ cười, trong lòng ấm áp, ôn hòa cười nói: "Xuân nhi, gần đây vì cái gì ngươi không vui, ừm, để cho ta đoán xem xem, có phải là muốn lập gia đình. Hoặc là..." Nói đến đây, câu nói kế tiếp lại không dám nói.
Hắn thiếu chút nữa thốt ra 'Có phải là đến kinh hằng tháng hay không?' .
Đổ mồ hôi, tại sao có thể có cách nghĩ như vậy, quá xấu, quá xấu, chắc là học được từ chỗ biểu đệ rồi.
[/hide]