Kiều Thê Như Vân

Chương 556: Chương 556: Long châu thành




Đi bảy tám dặm, mắt thấy lương thực mang theo sắp hao hết, hình dáng một thành trì rốt cục cũng hiện ra, Lý Vĩnh Viễn ghìm ngựa, cực kỳ kích động nói:” Đến Tây Hạ quốc rồi, phía trước chính là Long châu, Vương gia đợi một chút, ta đi chào hỏi thủ tướng trước.” Dứt lời, liền đánh ngựa, chạy như bay đến hướng Long châu thành.

Thẩm Ngạo dừng ngựa không tiến, nhìn về thành trì tàn phá trên đường chân trời kia, Lý Thanh lập tức tới, cũng cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn về phía Long châu, nói:” Vương gia...thuộc hạ chính là trốn từ nơi này.

Thẩm Ngạo hòa nhã nói:” Bây giờ ngươi đã muốn trở lại? Sẽ không có ai còn dám khinh thường ngươi nữa.

Lý Thanh gật đầu nói:” Bộ chúng và thê nhi của ta đều chết ở chỗ này, đến chốn cũ, thật không hiểu là tâm tình gì.” Hắn thở dài, hướng giáo úy đám bọn họ quát to:” Giữ vững tinh thần, chuẩn bị vào thành!

Kỵ đội ầm ầm xuất phát về hướng Long châu, Long châu bên kia, mấy thám báo Tây Hạ chạy tới, giữ một khoảng cách rất xa cùng đội kỵ binh, thực sự không dám quấy rầy, đại khái là kiểm lại đội nhân số kỵ binh, mới phi ngựa trở về, tiếp theo là cửa thành mở rộng ra, nhiều đội võ sĩ Tây Hạ tiền hô hậu ủng, hộ tống Lý Vĩnh Viễn và một người tướng quân Tây Hạ đi ra.

Tướng quân Tây Hạ này ngoài dự đoán mọi người, màu da trắng nõn, hoàn toàn không giống như vũ phu, hắn đánh ngựa tới, liếc Thẩm Ngạo, lập tức thản nhiên nói:” Phía trước là Bồng Lai Quận Vương Tống quốc sao?

Những lời này nói ra rất không khách khí, Thẩm Ngạo cũng không khách khí nói:” Đã biết rõ, còn hỏi cái gì? Tướng sĩ ta mệt mỏi, muốn vào thành nghỉ tạm, tướng quân đi chuẩn bị đi.

Quân tướng này hừ lạnh một tiếng, nói:” Vương gia có thể vào thành, những người khác không được.

Thẩm Ngạo cười một chút, Lý Thanh sau lưng rục rịch, đã có chút ít tức giận, hét to nói:” Cung Lực Trước, ngươi thật vô lễ.

Cung Lực Trước liếc liếc Lý Thanh, cười lạnh nói:” Thì ra là phản tặc ngươi.” Dứt lời, cũng không để ý tới Lý Thanh, nói với Thẩm Ngạo:” Đây là quy củ Trắc trấn Tây Hạ chúng ta, Vương gia chớ trách.

Thẩm Ngạo cười nhạt, nói:” Quy củ Đại Tống chúng ta chính là, đã không để bọn họ vào thành, bổn vương cũng chỉ có thể ở ngoài thành, người đâu, cắm trại ngay tại chỗ, Cung cái gì cái gì Trước, mời trở về đi.

Cung Lực Trước chần chờ một chút, Lý Vĩnh Viễn đánh ngựa đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói mấy câu, mật ngữ một hồi, Cung Lực Trước mới cắn răng nói:” Đến, mở cửa thành, mời Bồng Lai Quận Vương và quân Tống vào thành.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Vào cái Long châu này, Thẩm Ngạo mới biết được, thành trì Trắc trấn là cái quang cảnh gì, nếu nói Hi Thủy bên kia là khắc nghiệt, bên này cũng chỉ có thể dùng tiêu điều để hình dung, một đường đi qua, ngay cả cái cửa hiệu cũng không có, ngoại trừ nhiều đội Hạ binh, ngẫu nhiên có mấy người thương nhân mặc da áo lông nắm lạc đà và ngựa đi qua, dưới cổ lạc đà buộc chuông lục lạc lên, thanh thúy dễ nghe, càng lộ ra vẻ tiêu điều.

Lý Vĩnh Viễn một mực đi bên người Thẩm Ngạo, lúc này thấy Thẩm Ngạo như có điều suy nghĩ, hắn trở lại Tây Hạ, tâm tình vô cùng tốt, liền hỏi:” Vương gia đang suy nghĩ gì?

Thẩm Ngạo thâm trầm nói:” Lúc trước không biết cái gì gọi là nơi chim không thèm ỉa, hôm nay đến nơi này, mới biết được thật sự là có nơi như vậy.

Lý Vĩnh Viễn không khỏi mà ngạc nhiên một chút, lập tức hừ lạnh một tiếng, không đi theo Thẩm Ngạo nữa, tự giác mà thả chậm ngựa, rớt lại phía sau đội ngũ.

Tốt xấu cũng là đặc phái viên người Tống, nên ý tứ một tý, Cung Lực Trước trong đêm ngày hôm ấy đã mở yến, mời bọn người Thẩm Ngạo uống rượu, Thẩm Ngạo và Lý Thanh dẫn theo hơn mười người giáo úy đi qua, không thiếu được một ít quân tướng quan lại Long châu cùng tiếp khách.

Thẩm Ngạo ngồi ở trên, dưới tay chính là ba người Lý Thanh, Cung Lực Trước, Lý Vĩnh Viễn, những người còn lại hoặc đứng tại sau lưng Thẩm Ngạo hộ vệ, hoặc ngồi tại trên ghế.

Cái này cũng do Cung Lực Trước ăn phải thiệt thòi của Thẩm Ngạo, trong lòng có chút không cam lòng, thế nhưng nghe xong lời Lý Vĩnh Viễn nói, biết rõ người này lợi hại, không có việc gì cũng sẽ gây chuyện, người như vậy, ngươi đi châm ngòi hắn, không chừng sẽ gây ra đại sự.

Bởi vậy, liền cười ha hả mà kính rượu cho Thẩm Ngạo, chuyển chủ đề tới trên người Lý Thanh, hướng Lý Thanh cười nói:” Lý tướng quân, mười năm không thấy, không thể tưởng được, tại Tống quốc đúng là tiêu dao như vậy, ha ha...Tại Tống quốc, ngươi đã lấy vợ sinh con chưa?

Cung Lực Trước đề cập bốn chữ vợ sinh con, Lý Thanh biến sắc, cưỡng chế tính nóng, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.

Cung Lực Trước liền giơ chén nhỏ rượu lên, uống một ngụm, nói:” Đi Tống quốc, chắc hẳn không uống rượu kém như vậy đâu, Lý tướng quân phải uống thêm vài chén đó.” Dứt lời, liền cười ha hả.

Không khí lập tức lạnh xuống, Lý Thanh nặng nề mà đặt chén rượu nhỏ lên bàn, trừng mắt liếc hắn, nói:” Rượu Tây Hạ quốc, Lý mỗ uống không thoải mái, so về Quỳnh Dao Đại Tống làm thì kém xa .

Cung Lực Trước nhìn về phía Thẩm Ngạo, nói:” Vương gia, rượu mạnh Tây Hạ quốc có hợp khẩu vị ngài không? Nếu nói về rượu mạnh, Tây Hạ quốc ta chắc chắn là trên Tống quốc một đầu.

Thẩm Ngạo cười nói:” Hai nước gần nhau, rượu ai càng dữ dội hơn, khó phân hơn kém, nhưng có một vật, Tây Hạ quốc đè ép Đại Tống một đầu.

Cung Lực Trước nhiều hứng thú nói:” Kính xin Vương gia chỉ giáo.

Thẩm Ngạo nói:” So sánh về ngang ngược vô lý, Tây Hạ quốc càng tốt hơn.

Những lời này bật thốt lên, sắc mặt Cung Lực Trước đột biến, nhất thời cũng không phản bác được, ngược lại, quân tướng Tây Hạ phía dưới ào ào đánh trống reo hò, xì xào bàn tán, ghen ghét mà nhìn về phía Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo không coi ai ra gì, tiếp tục uống rượu, là Quận Vương, cũng không cần bán mặt mũi cho bọn hắn.

Cung Lực Trước nhìn về phía Lý Thanh, hừ lạnh nói:” Cũng không hẳn vậy, cũng tỷ như vị Lý tướng quân này, phản bội cố quốc, đây cũng là lễ của người Tống quốc các ngươi sao?

Lý Thanh cả giận nói:” Cung Lực Trước, ngươi quá làm càn.

Cung Lực Trước ăn phải lỗ vốn ở Thẩm Ngạo bên kia, lúc này đang muốn tìm trở về từ trên người Lý Thanh, cười lạnh nói:” Làm càn thì như thế nào? Lý Thanh, nơi này là Tây Hạ!

Một hồi tiệc rượu, chỉ nói mấy câu, thoáng chốc trở nên giương cung bạt kiếm, không khí hàn băng đến cực điểm, Thẩm Ngạo uống một ngụm rượu, tiếp theo, chén rượu bị ném xuống mặt đất, vươn người đứng dậy, lạnh lùng thốt:” Các ngươi ồn ào như vậy, rượu này còn uống thế nào? Hừ, người Tây Hạ đãi khách, bổn vương xem như thấy được, rượu này không uống cũng thế.

Cung Lực Trước hừ lạnh một tiếng, lại không nói lời nào, Lý Thanh đứng lên, căm tức nhìn Cung Lực Trước.

Thẩm Ngạo tiếp tục nói:” Chỉ là, bổn vương có một thói quen, rượu này bổn vương đã không thể uống, người khác cũng không cho uống! Người đâu, đập phá.

Lý Thanh cùng mười mấy giáo úy nghe lệnh, không chút do dự, ào ào ném bàn, trong lúc nhất thời, chung rượu, vò rượu rầm rầm, tất cả đều bị đập nát bấy, trong sảnh trở thành một đống bừa bộn.

Tây Hạ quân tướng thấy, ào ào giận dữ, làm bộ muốn rút đao, nhưng thân đao vừa mới rút ra một nửa, lập tức, trước ngực mỗi người, ba bốn mũi đao chỉ vào, ai cũng không dám xác định, nếu cử động một tý nữa, mũi đao chớp động hàn mang kia có thể đâm vào da thịt hay không.

“ Hung hăng mà nện!” Thẩm Ngạo kêu một tiếng, giáo úy còn lại lập tức hành động mạnh hơn.

Cung Lực Trước bị một mũi đao chỉ vào, quát to:” Ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt đặc phái viên Tây Hạ Lý Vĩnh Viễn kia lại càng đại biến, nhất thời sầu thảm nói:” Vương gia, ngươi cần phải gánh chịu hậu quả...

Thẩm Ngạo xông lên phía trước, vung tay tát Cung Lực Trước một cái, Cung Lực Trước cũng không kêu đau, cắn răng, phẫn hận mà nhìn thẳng Thẩm Ngạo, đôi mắt như toát ra lửa.

Thẩm Ngạo cười ha ha nói:” Bổn vương muốn làm gì, cũng là thứ ngươi có thể hỏi hay sao? Nơi này là Tây Hạ, không sai, nhưng những lời này, muốn hỏi, cũng là để cho Tây Hạ vương các ngươi hỏi, ngươi tính toán là cái gì? Trong mắt bổn vương, chỉ là là một con chó bướng bỉnh mà thôi, ngay cả tôn ti cũng không biết.” Dứt lời, liền xoay người đi.

Cung Lực Trước muốn động thủ, nhưng giáo úy bên cạnh đã đưa mũi đao lên một phần, khiến cho hắn không thể động đậy.

Thẩm Ngạo vỗ vỗ tay, bình tĩnh như không, nói:” Được rồi, một đường mệt nhọc, rượu này đã uống không trôi, chúng ta liền đi đi thôi, thu đội.

Đám giáo úy ào ào thu đao vào vỏ, tụ lại chung quanh Thẩm Ngạo, dẫm nát một đống bừa bộn trên mặt đất, trong sự trợn mắt há hốc mồm của quân tướng Tây Hạ, từ trong sảnh đi ra ngoài.

Cung Lực Trước thở hổn hển, phẫn hận mà nhìn Thẩm Ngạo, lúc này lại không lên tiếng được, ngược lại, Lý Vĩnh Viễn bên cạnh nói:” Cung Lực Trước bớt giận, họ Thẩm này là như thế, vừa rồi ngươi nói cũng hơi quá một ít, hắn là Đại Tống Quận Vương, lại là tới tham gia Đại vương chiêu mộ hiền tế...

Cung Lực Trước nhổ một ngụm nước bọt ra, căm tức nhìn Lý Vĩnh Viễn, nói:” Bây giờ nói những này, có làm được cái gì?

Lý Vĩnh Viễn nhất thời cũng không thể nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.