Kiều Thê Như Vân

Chương 497: Chương 497: Người đâu mất rồi




Lập tức, mưa tên đầy trời bay vụt tới từ trong bóng tối, Lương Tín kinh hãi, đã là hoảng sợ đến mức, ngay cả chạy cũng đã quên, dĩ vãng, vùng biển Tuyền Châu cũng có hải tặc.

Nhưng Tuyền Châu là trọng địa, hải tặc tầm thường nào dám làm càn, lớn mật đến mấy cũng không quá đáng, chỉ chờ đợi thương thuyền xuất cảng, ra bên ngoài vịnh, về sau mới động thủ mà thôi, hải tặc dám tập kích Tuyền Châu, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến.

Mưa tên soạt soạt rơi vào cọc gỗ, trên cầu tàu, một mũi tên xuyên thấu qua một người sương quân bên cạnh Lương Tín, sương quân này bưng kín miệng vết thương, kêu một tiếng, lập tức lăn xuống biển cả, không thấy bóng dáng.

“Chạy!”Lương Tín rốt cục cũng kịp phản ứng, liền chạy lên phía trước, rồi sau đó là kêu rên, chạy như điên, gió biển tanh mặn rất nhanh bị mùi tanh của máu lấn áp, nhưng hắn không quên kêu to:”Hải tặc tập kích cảng!

Ban đêm, thuyền hải tặc rậm rạp chằng chịt tiến thẳng vào bến cảng Tuyền Châu, thuyền lớn buông neo, hoặc trực tiếp đáp tại cầu tàu, vô số người rậm rạp chằng chịt, mang theo đao thương xông lên cầu tàu, xông lên bến tàu, nhảy vào kho hàng.

Trên cửa thành Tuyền Châu đóng chặt, các điểm đốt đuốc lên, quân coi giữ còn chưa phản ứng, hải tặc mang theo một đống thang, liền sát nhập vào thành.

Chỉ huy sương quân địa phương chống cự một chút, thật sự không thủ được, đành phải bỏ qua đạo phòng thủ này, rút quân cố thủ trong thành, trong thành cuối cùng cũng vững chắc, nhưng mấy chục nơi bến cảng bến tàu bên ngoài thành Tuyền Châu, toàn bộ đều rơi vào tay hải tặc.

Thụy Tường khách điếm ngay tại bên ngoài tường thành, một đội hải tặc giết đỏ cả mắt xông vào, lại phát hiện cả khách điếm đúng là vườn không nhà trống, một hải tặc cầm đầu mặt màu đồng run rẩy một chút, giơ trường đao đầy máu, đá cái bàn, hung dữnói:”Người đâu?

Một hải tặc nói:”Không phải là đã chạy rồi đấy chứ?

Thủ lĩnh kia lắc đầu, trong đôi mắt lộ ra một cơn tức giận, nói:”Nếu chạy, vì sao cả khách điếm đều chỉnh tề như vậy? Không xong, có lẽ bọn hắn sớm biết tin tức, trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, các huynh đệ, theo ta đi truy đuổi.

Từ khách điếm đi ra, ngoài thành Tuyền Châu, khắp nơi đều là ánh lửa, tiếng sợ hãi thét lên và tiếng nhe răng cười nối liền không dứt, bên ngoài thành, phần lớn đều là thủy thủ và thương nhân, phần lớn gia quyến đều an bài ở bên trong thành, những thủy thủ và thương nhân này, lúc ở bên ngoài đã phát hiện không đúng, thế nhưng, cũng không phải người đơn giản có thể động đến, đều lấy vũ khí ra, kháng cự hải tặc.

Thẳng đến hừng đông, hải tặc mới giống như thủy triều rút khỏi Tuyền Châu, chạy nhanh vào trong nước, thu hoạch cướp bóc được một đống lớn hàng hóa, thong dong rời đi.

Thôi phủ, sáng sớm, liền có người thần sắc vội vàng đi vào, ngay ở phía trong chánh đường Thôi phủ, có người ở một đêm, đều bất an mà chờ tin tức, nhìn thấy có người tiến đến, tất cả mọi người bỗng nhiên đứng dậy, ngay cả Thôi Giản cũng không ngoại lệ, đặt câu hỏi đầu tiên chính là Thôi Viêm, Thôi Viêm gấp gáp khó dằn nổi, nói:”Thế nào, Thẩm Ngạo đã chết rồi sao?

Người nọ sắc mặt uể oải, cúi đầu nói:”Không thấy.

“Không thấy?”Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh.

Thôi Giản hung hăng mà vỗ cái bàn, nói:”Làm sao lại không thấy? Ngươi nói rõ ràng.

“Tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết là, thời điểm đám hải tặc xông đi vào, cả khách điếm không có một người nào, mà đến cả cái bàn, đều không có dấu vết dịch chuyển, nên không phải vội vã đào tẩu, về sau có mấy huynh đệ sợ trong khách sạn kia đào hầm, cũng gọi người sưu tầm qua, không có cái gì, hơn hai trăm người, một người cũng không trông thấy bóng dáng.

“Làm sao có thể?”Thôi Giản ngạc nhiên, chậm rãi nói:”Trong phủ không phải đã sai người đi nhìn chằm chằm bọn hắn rồi sao? Ban ngày vẫn còn, về sau cửa thành đóng, bởi vì trong đêm, sợ hải tặc ngộ sát huynh đệ nhà mình, mới triệu hồi bọn họ về. Nói như vậy, họ Thẩm kia sớm biết động tác của chúng ta, ngay tại sau khi trời tối, đã đem người bỏ chạy rồi? Cũng không đúng, bên ngoài cửa thành, không phải sẽ đóng lại ngay trong đêm sao?

Trương công công nói:”Bên ngoài thành không thể so với trong thành, tuy nói đóng cửa, nhưng có một con sông dẫn ra bên ngoài thành, bình thường có rất nhiều hàng hóa, đều là thông qua sông kia, dùng sông thuyền vận chuyển từ bến cảng vào thành, sông kia vào ban đêm, cũng sẽ không nghỉ, chớ không phải là đi từ nơi ấy đấy chứ?

Thôi Giản hung hăng vỗ bàn, lại ảo não nói:”Thất sách, thất sách! Hiện tại làm ra sự tình bực này, người lại chạy mất, chúng ta còn có thể động chân tay sao?

Ngược lại, Hồ Hải kia giờ phút này lại trấn định tự nhiên nói:”Sợ cái gì, chạy thì chạy, nếu không ai có chứng cớ, nói chúng ta dẫn sói vào nhà, họ Thẩm kia có thể làm gì chúng ta bây giờ? Còn nữa, lúc này đây, hải tặc tập kích cảng, vừa vặn cũng có thể đổ lên trên người họ Thẩm, nói hắn vừa đến Tuyền Châu làm khâm sai, liền bị người người tại đây oán trách, rất nhiều thương thuyền không cam lòng, tụ tập thành hải tặc, về phần những hải thương xúi giục hải tặc kia, tùy tiện bịa đặt mấy người là được.

Nói ngắn lại, là phải cho triều đình biết rõ, họ Thẩm ở lại Phúc Kiến lộ bên này, tương lai sẽ còn xảy ra đại sự, triều đình bên kia, lại mời chư vị đại nhân ra một phần lực, chẳng lẽ hoàng thượng còn mạo hiểm, bốc lên sơ suất to lớn, bỏ mặc hắn ở chỗ này, chọc vào rắc rối sao?

Hồ Hải vừa nói như vậy, tất cả mọi người liền trấn định lại, Trương công công nói:”Đúng, xử lý theo như ý tứ này là tốt nhất, họ Thẩm giết hay không, đều không quan hệ, chỉ cần khiến cho hắn cút ra khỏi Phúc Kiến đường, cái gì cũng dễ nói.

Thôi Giản định thần, do dự một chút, nói:”Cũng không biết Thẩm Ngạo kia chạy đi nơi nào.

Hắn vừa nói như vậy, Hồ Hải biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, nói:”Hứng Hóa quân!

Trương công công cũng lại càng hoảng sợ, nói:”Nếu nô gia là hắn, tám phần cũng là chạy hướng Hứng Hóa quân bên kia.

Trong nội đường thoáng chốc ong ong nghị luận, sắc mặt rất nhiều người càng khó coi hơn, Hồ Hải nói:”Thật sự để cho hắn chạy tới Hứng Hóa quân, lại để cho hắn khống chế được thuỷ quân Hứng Hóa, dựa vào hành vi của hắn ngày xưa, nhất định là muốn đưa quân tới đây.

Thôi Giản ngơ ngác nói:”Tuyệt không thể để cho hắn khống chế được Hứng Hóa quân, đêm qua hắn đi, Hứng Hóa quân cách Tuyền Châu khá xa, nhanh nhất cũng phải tốn ba bốn ngày thời gian, bọn hắn không có thuyền biển để ngồi, nếu đi đường biển, chỉ cần một ngày sẽ liền đến.

Nhanh, cầm giấy bút đến, ta ghi một phong thơ cho chỉ huy Hứng Hóa quân, trực tiếp nói với hắn, bảo hắn, vô luận như thế nào, cũng tuyệt đối không thể để họ Thẩm lừa gạt, chỉ cần có người tự xưng khâm sai đi qua, lập tức bắt trước rồi nói sau.

Thôi Giản dùng lối viết thảo một phong thư, gọi người lập tức truyền đi Hứng Hóa, làm xong toàn bộ sự tình, mới thở dài một hơi, nói với chúng nhân:”Mọi người không cần phải lo lắng, họ Thẩm không có bản lãnh thông thiên, chỉ cần chúng ta báo tin trước, chỉ huy Hứng Hóa quân bên kia còn không thể đề phòng sao? Chỉ cần có đề phòng là tốt rồi, họ Thẩm không trở mình được, cho dù hắn là rồng sang sông, Phúc Kiến lộ chúng ta cũng không phải địa phương để hắn giương oai.

Vừa nghe Thôi Giản nói như vậy, mọi người mới an tâm một ít, nhịn thức không ngủ một đêm, người quen sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu nổi? Nguyên một đám đã muốn ngáp, ào ào cáo từ đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.