Trong tiếng quát uy vũ, Thẩm Ngạo đi vào từ cửa đó, phu nhân quỳ xuống đất kia nhìn thấy Thẩm Ngạo, một bộ dạng nghiến răng nghiến lợi xuất hiện, hận không thể tiến lên cắn lên Thẩm Ngạo một cái.
Phụ nhân này đã qua tuổi trung tuần, bụng phệ, một bộ dạng chanh chua đanh đá, một đôi con mắt gắt gao nhìn thẳng Thẩm Ngạo, lớn tiếng nói: "Đại nhân, chính là hắn, là hắn lừa tiền tài của phu quân ta."
Thẩm Ngạo không nhìn tới phụ nhân kia, chắp tay hành lễ nói với phán quan triều đình: "Thảo dân Thẩm Ngạo bái kiến đại nhân."
Ánh mắt hắn thoáng nhìn, khóe mắt quét nhìn, lại chứng kiến 'nam nhân' cạnh phán quan đang dùng mắt nhìn mình, người này mặc một bộ áo choàng giống như quan phục nhưng cũng không phải quan phục, khuôn mặt trơn bóng, mặt trắng không râu, khóe miệng hơi nhếch lên, liên tục cười lạnh.
"Thái giám!" Thẩm Ngạo rất ngạc nhiên đối với loại sinh vật này đặc thù, không nhịn được, nhìn hắn nhiều hơn một cái.
Phán quan kia lạnh mặt, vỗ tấm gỗ trên bàn, quát: "Ngươi chính là Thẩm Ngạo?"
"Đúng vậy thưa đại nhân." Thẩm Ngạo đón ánh mắt phán quan, gật đầu rất quang minh chính đại.
Phán quan ngay ngắn nghiêm mặt, bộ dạng lạnh lùng vô tình, chỉ là trong lòng cũng đang kêu khổ, hôm nay đúng lúc phiên hắn trực, ai ngờ gặp được sự tình chó má bực này.
Cái bản án này quá không thể tưởng tượng rồi, nói là án lừa gạt, nhưng khổ chủ lại cầm không xuất ra được căn cứ chính xác hữu lực, vốn là bản án này căn bản không cần thẩm vấn, trực tiếp đánh về là được. Chỉ có điều khổ chủ này lại là thân thiết của Tào công công, Tào công công là phó sứ, cơ quan quản lý âm nhạc tư trong cung cũng không hiển hách. Nhưng nghe nói người này có liên quan cùng không ít nhân vật có thực quyền trong nội cung, phán quan liền không thể không để ý, làm không tốt, cái mũ cánh chuồn này sẽ mất!
Cho nên, ngay từ đầu, phán quan liền quyết định ra oai phủ đầu với Thẩm Ngạo, dọa hắn trước, nếu hắn chủ động cung khai, mình tự nhiên có cái bàn giao cho Tào công công. Nhưng nếu Thẩm Ngạo không nhận tội, cũng chỉ có thể dụng hình. Bởi vậy, chứng kiến Thẩm Ngạo công khai tiến đến, phán quan liền nghiêm cái mặt hổ, nhưng trong lòng lại đáng tiếc vì hắn. Một thiếu niên thật tốt, người nào không chọc, hết lần này tới lần khác, đi dẫn người trong nội cung đến.
Phán quan cười lạnh một tiếng, lại vỗ cái tấm gỗ (từ đầu đến giờ phải ba bốn cái rồi, còn hơn cả Bao Chửng xử án nữa), cao giọng nói: "Ngươi có công danh trong người hả?"
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Không có công danh."
Phán quan lại hỏi: "Hẳn là ngươi được kế tục tước vị?"
"Càng không có tước vị."
"Hay lắm rồi!" Phán quan mừng thầm trong lòng, quát lớn: "Nếu như thế, ngươi chỉ là “thảo dân”, thấy bổn quan, vì sao không quỳ? Ngươi miệt thị vương pháp sao? Người đâu, đẩy hắn quỳ xuống."
Mấy sai dịch lập tức đi qua, mạnh mẽ bức Thẩm Ngạo quỳ xuống, Thẩm Ngạo không chút hoang mang nói: "Chậm đã." Các sai dịch chưa từng gặp qua người có lá gan lớn như vậy, không hề nao núng, Thông phán đại nhân vô cùng tức giận, hắn cũng không sợ, một bộ dáng không hề sợ hãi, lại làm bọn hắn có chút chột dạ .
Sự tình có khác thường, xem trước một chút, nghe người này nói thế nào, một lần nữa ra oai phủ đầu với hắn cũng không muộn.
Thẩm Ngạo không nhanh không chậm nói: "Thảo dân không quỳ, là vì tốt cho đại nhân, nếu thảo dân quỳ, chỉ sợ đại nhân không đảm đương nổi." Hắn nở nụ cười, cười đến rất sáng lạn, rất quỷ dị, một bộ dạng thực sự lo lắng vì Thông phán.
Giống như hắn đã thành quan cao cao phía trên Thông phán, mà Thông phán thì biến thành nghi phạm.
Các sai dịch hai mặt nhìn nhau, trở thành nha sai nhiều năm như vậy, người phạm tội oai như thế, bọn hắn đúng là thấy chưa hề thấy. Người này rốt cuộc là bị điên rồi, hay là thật sự có thứ để cậy vào, không ai biết, làm cho người ta không nhìn thấu, trong lòng thầm ngại ngùng sợ hãi.
Thông phán kia nhất thời cũng bị lời nói của Thẩm Ngạo hù dọa, thành Biện Kinh không thể so với những châu khác, người ngang ngược không ít, cũng không phải một mình Thông phán hắn có thể định được tội , người này... Hẳn là có người sau lưng? Nghĩ tới đây, Thông phán lại cẩn thận, dùng khóe mắt nhìn tới Tào công công đang uống trà kia.
Lúc này Tào công công cũng hơi hơi kinh ngạc, buông chén trà nhỏ cười lạnh nói: "Khẩu khí thật lớn, nên biết, vào cái nha môn này, nào có chỗ để ngươi càn rỡ." Nói xong, quay sang nói với Thông phán: "Vương đại nhân còn bận tâm cái gì, hắn gào thét trên công đường, miệt thị vương pháp, đánh trước nói sau, bắt hắn nhổ bạc ra, lại xăm chữ lên mặt, đầy đi lưu vong."
Phu nhân quỳ gối dưới công đường kia thấy Tào công công nói như thế, vội vàng hô đúng đắn, phối hợp kêu oan: "Đại nhân, ta oan uổng quá, đại nhân làm chủ cho dân phụ..."
Có những lời này của Tào công công, Thông phán đã hết lo lắng rồi, quản hắn là ai, có Tào công công chống đỡ, sợ gì. Vỗ tấm gỗ xuống dưới bàn: "Một tên điêu dân to gan, đến đây, xiên xuống dưới, đại hình chờ lệnh."
... ... ... ... ...
Bên kia, lại nói về phần Ngô Tam nhi, nghe xong tin tức, lập tức sợ tới mức mặt như màu đất, cũng không kịp triệu tập tiểu nhị tính tiền, lập tức muốn đi tìm Chu Hằng, trong lòng hắn, chỉ có Chu Hằng mới có biện pháp cứu Trầm đại ca ra. Chỉ tiếc từ lúc Chu Hằng bị đuổi ra ngoài, liền không thấy bóng dáng đâu. Ngô Tam nhi vội vã đi Chu phủ tìm người, đến Chu phủ, gia đinh nhận thức hắn, cũng biết hắn gần đây đã chuộc thân, bắt đầu làm mua bán, lập tức vây tới muốn nịnh bợ Ngô Tam ca Ngô chưởng quỹ, nhưng Ngô Tam nhi lại dậm chân, nói: "Ta muốn tìm Chu thiếu gia, Chu thiếu gia ở nơi nào?"
Gia đinh kia nói: "Sáng sớm Chu thiếu gia và Thẩm Ngạo đi ra ngoài rồi, hiện nay còn chưa trở về, như thế nào? Ngô tam ca tìm hắn có chuyện gì?"
Ngô Tam nhi lại càng nóng nảy, nói: "Ta đi gặp phu nhân." Liền muốn đi vào, gia đinh trù trừ không quyết, lại nói tiếp, Ngô Tam nhi đã không còn là người Chu phủ rồi, lại để cho hắn đi vào, theo lý là không hợp, nhưng người nào cũng biết, Ngô Tam nhi và Chu công tử, quan hệ luôn luôn không tệ, thường xuyên thấy bọn họ pha trộn cùng một chỗ, lại không dễ đắc tội, đành phải nói: "Ngô Tam nhi muốn vào thì vào đi, chỉ là phu nhân ở nội phủ, chỉ sợ Ngô tam ca không vào được."
Ngô Tam nhi đâu quản nhiều như vậy, hấp tấp xông vào, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: "Trầm đại ca, hôm nay ta nhất định phải cứu ngươi ra, nha môn cũng không phải là địa phương để thăm quan, còn không biết những sai dịch kia có làm khó ngươi không." Hắn nghĩ nghĩ, nghĩ đến đây, nước mắt liền rời ra, Trầm đại ca bị quan phủ khóa, hắn phảng phất cảm thấy bị người rút mất người tâm phúc, trong lòng lộn xộn, bàng hoàng, không nơi nương tựa.
Đến lúc sắp tiến vào trong nội phủ, liền có người ngăn hắn lại: "Ngươi muốn đi đâu ?? Nơi này là chỗ người thân thiết của công gia, là nơi ngươi tùy ý xông vào đấy hả?"
"Ta muốn đi gặp phu nhân." Ngô Tam nhi luôn luôn có chút nhu nhược, giờ phút này không biết lấy dũng khí từ đâu, rống rất lớn.
"Đi mau, đi mau, phu nhân há lại là người ngươi nói muốn gặp là gặp." Gia đinh nội phủ muốn đuổi người. Ngô Tam nhi lại muốn xông vào bên trong, hai người bắt đầu giằng co, quấn với nhau vào cùng một chỗ.
Đúng lúc này, ở phía sau, có người chậm rì rì đi tới, uy nghiêm hô: "Làm càn, các ngươi đang làm cái gì đây? Thật sự là, lẽ nào lại như vậy?."
Hai người buông ra, trên người đều tràn đầy vết xước, Ngô Tam nhi nhận ra người tới, thì ra là Triệu chủ sự, hình dáng Triệu chủ sự có chút đoan chính, lại mặc một cái áo giặt rửa tương đối trắng, có một loại khí tức trang nghiêm, con ngươi hắn rơi vào trên người Ngô Tam nhi, có chút kinh ngạc, trên mặt liền nở nụ cười: "Ngô Tam nhi, ngươi không phải đã chuộc thân rồi sao? Tại sao lại trở lại? Ai dà, ngươi cũng là lão bộc Trầm phủ chúng ta rồi, như thế nào ngay cả quy củ cũng đã quên, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lúc này Ngô Tam nhi rối loạn, càng không biết giữa Triệu chủ sự và Thẩm Ngạo có gì khúc mắc, thấy Triệu chủ sự đến, tựa như thấy thân nhân, nức nở nghẹn ngào nói: "Triệu chủ sự, cầu ngươi để cho ta đi vào gặp phu nhân, ta... ta có việc muốn bẩm báo, nếu trễ nữa, chỉ sợ Trầm đại ca sắp xong rồi."