Kiều Thê Như Vân

Chương 562: Chương 562: Tặng đồ giả




Lí Càn Thuận không đứng lên, chỉ đạm mạc liếc nhìn Thẩm Ngạo, nói:” Ngươi không phải tôn thất?

Thẩm Ngạo cười nói:” Thẩm mỗ họ Thẩm, tự nhiên không phải tôn thất Đại Tống.

Lí Càn Thuận cười nhạt một tiếng, nói:” Cũng không tính là ngoại thích?

Thẩm Ngạo đến một chuyến này, không thiếu được việc giấu diếm tình huống hôn nhân của mình, dù sao quốc sự làm trọng, cũng không nói thật cùng Lí Càn Thuận, nếu không, cái thân phận Phò mã, coi như là ngoại thích.

Vì vậy, Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói với hướng Lí Càn Thuận:” Tự nhiên cũng không phải là ngoại thích.

Lí Càn Thuận thở dài nói, nói:” Ở phía trong mấy đại thế gia thành Biện Kinh, cũng không có họ Thẩm, trước đây Trẫm cũng chưa nghe nói qua ngươi, chắc hẳn ngươi làm Quận Vương, cũng không quá một năm nửa năm, lại tuổi trẻ như vậy, có thể đựơc phong Quận Vương, quái tài...

Thẩm Ngạo điềm nhiên cười cười, muốn nói điều gì, Lí Càn Thuận tiếp tục nói:” Trừ phi... ngươi từng lập nhiều chiến công hiển hách vì Tống quốc, tài năng phi thường, lại cực được Triệu Cát tín trọng.”

Những suy đoán này, thật ra cũng không khó đoán, nhất là loại người sinh hoạt trong nước xoáy chính trị như Lí Càn Thuận, huống chi, lúc hắn mười sáu tuổi, từng diệt trừ thái hậu can thiệp chính sự, tâm cơ và thủ đoạn, tất nhiên là cao hơn thường nhân.

Thẩm Ngạo khiêm tốn nói:” Đâu có, đâu có, quốc chủ nói đùa, đơn giản là Đại Tống hoàng đế tín nhiệm mà thôi.

Lí Càn Thuận nói:” Triệu Cát có thể phái ngươi tới phá hư Kim Hạ đàm phán hoà bình, chỉ một cái tín nhiệm còn chưa đủ.” Một câu nói trúng sứ mạng của Thẩm Ngạo, lập tức cười ha ha nói:” Trẫm muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì, đến đây, ban thưởng ngồi cho Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo ngồi xuống, lập tức cười nói:” Quốc chủ nhìn rõ mọi việc, Thẩm Ngạo bội phục.

Lí Càn Thuận mỉm cười, nói với bồi bàn bên người:” Cầm chén dạ quang của Trẫm đến đây.

Một lát sau, liền có bồi bàn cầm một hộp gấm tới, trong hộp gấm có một đôi chén lưu ly, Lí Càn Thuận lại cười nói:” Đây là lễ vật người Kim đưa cho Trẫm, chén dạ quang bồ đào rượu ngon, Thẩm Ngạo đã từng nghe nói qua chưa?

Thẩm Ngạo nói:” Nghe nhiều nên thuộc, hẳn là bệ hạ muốn mời Thẩm mỗ ăn bồ đào hay uống rượu ngon sao?

Lí Càn Thuận mỉm cười gật đầu, bồi bàn đã đặt một chiếc chén dạ quang ở trước người Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng giơ lên, chén dạ quang lúc này, tự nhiên so không được thủy tinh tinh khiết đời sau, nhưng cũng là giá trị xa xỉ, thậm chí hơi có chút thô ráp, tạp sắc quá nhiều, nhưng đối với người lúc này, đã là rất giỏi, nơi chân chén, dường như có một con dấu, Thẩm Ngạo chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt ghi chính là bốn chữ Đại Minh cung chế.

Chén dạ quang đã xuất hiện lúc Tùy Đường, đây cũng là đại lễ người Kim đưa cho Lí Càn Thuận, Đại Minh cung chế này chính là cung điện Đại Đường, bốn chữ này, nhìn ra được là vật ngự dụng cung đình thời kì Đường.

Lí Càn Thuận có vẻ hào hứng bừng bừng, càng cực kỳ yêu thích đối với cái chén dạ quang này, Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, nói:” Bệ hạ quả nhiên rộng lượng...

Lí Càn Thuận ngây ngốc một chút, không khỏi nói:” Hai chữ rộng lượng là sao?

Thẩm Ngạo tiếp tục nói:” Nếu bệ hạ không phải rộng lượng, người Kim đưa tới một đôi chén dạ quang dỏm cho bệ hạ, vì sao bệ hạ lại ưa thích như thế?

“ Đồ dỏm?” Sắc mặt Lí Càn Thuận dần dần lạnh xuống, nói:” Tại sao?

Thẩm Ngạo cười nhạt nói:” Muốn phân biệt cũng đơn giản, cái chén dạ quang này, đầu tiên xuất hiện tại Tuyền Châu, chính là thương nhân đại Thực truyền đến, về sau cũng dần dần thịnh hành, rất nhiều đại gia đình đều có một cái, dùng để bày ra tôn quý. Ngay lúc đó, trong cung đình, xác thực cũng chế qua không ít chén rượu như vậy, chỉ có điều...”

Thẩm Ngạo cười nhạt nói:” Ngay lúc đó, chén dạ quang ngự dụng cung đình, Tiểu Vương cũng đã gặp, công nghệ kém hơn một tý so với cái chén này, huống hồ tại đây chính là ghi Đại Minh cung chế, bốn chữ này, vốn cũng không sai, rất nhiều vật ngự dụng đời Đường, xác thực cũng đều có cái ấn ký này, nhưng nếu là đồ dùng để uống, chắc chắn là không đánh cái ấn ký này lên.

Sắc mặt Lí Càn Thuận có chút khó coi.

Thẩm Ngạo tiếp tục nói:” Quốc chủ lại nhìn miệng cái chén này, người làm giả vì chế ra bộ dạng đồ cổ, cho nên cố ý dùng vải dầu ráp ma sát tại miệng chén, người ta xem xét, liền biết đây là đồ cổ đã lâu, nhưng miệng cái chén này mài quá mức chỉnh tề, quốc chủ có nhìn được không?

Lí Càn Thuận nhìn kỹ miệng chén, quả nhiên là mài ngấn chỉnh tề, lông mi ép xuống một chút, lập tức ung dung cười một tiếng, đặt chén dạ quang lên bàn:” Thẩm Ngạo có nhãn lực thật tốt.” Dứt lời, liền gọi bồi bàn thu chén dạ quang, mỉm cười nói:” Vừa rồi chỉ là thử nhãn lực Thẩm Ngạo một lần mà thôi, xin đừng trách móc.

Rõ ràng là bị người vạch trần, lại cố ý nói là thử, Thẩm Ngạo cũng không nói ra, cười nhạt nói:” Quốc chủ không nên tức giận, người Kim là man di, bốn phía cướp bóc mấy cái gì đó, cũng không phân biệt được thật giả, tiểu Vương đã từng thu qua lễ vật người Kim...” Mong mỏi liếc Lí Càn Thuận, nói:” Cũng là đồ dỏm chiếm đa số.

Một câu nói có hai ý nghĩa, Lí Càn Thuận há có thể không rõ, cười nói:” Không nói cái này, dùng bữa đi.

Tây Hạ ngự thiện, cũng không thiếu mỹ thực, Thẩm Ngạo và Lí Càn Thuận dùng bữa xong, cùng nhấp một ngụm trà, mới cáo từ đi ra ngoài. Nghĩ đến vừa rồi tại lúc ăn trưa, tâm thần Lí Càn Thuận không yên, Thẩm Ngạo hồi tưởng, cảm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ:” Lí Càn Thuận vốn là muốn cầm chén dạ quang đến khoe khoang, càng ở trước mặt mình lộ ra Kim Hạ hữu hảo, ai ngờ lại xuất ra cái đồ dỏm, có khổ cũng nói không nên lời .

Xuất cung, Lý Thanh đợi đã lâu, lập tức tới, nói:” Vương gia, Lý Thanh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, chờ lâu như vậy, cũng không thấy Vương gia đi ra.

Thẩm Ngạo mỉm cười, nói:” Không có việc gì, chỉ là, quốc chủ Tây Hạ đối với ta là mới quen đã thân, không thể không mời ta ở trong cung dùng bữa, thịnh tình không thể chối từ, đành phải tiếp hắn.

Lý Thanh cười ha ha một tiếng, biết rõ Bồng Lai Quận Vương thích nhất là nói hươu nói vượn, cũng không để ý tới, đồng loạt trở mình lên ngựa, đợi trở lại Hồng Lư Tự, mới phát hiện hôm nay có không ít khách nhân đến đây.

Thẩm Ngạo đánh ngựa đi qua, đều là một ít đại nho Tây Hạ, có đến thỉnh giáo, có đến kết giao, Thẩm Ngạo cười khổ một tiếng, đành phải mời bọn hắn đi vào uống trà, những người này nối liền không dứt, chỉ chuyện phiếm vài câu, hoặc đưa thiệp mời, danh thiếp lên, sau đó liền cáo từ đi ra ngoài.

Thẩm Ngạo đã sinh ra một ít ủ rũ, nghỉ ngơi một hồi, Lý Thanh tới, nói:” Vương gia, triều đình mới đưa tới tin tức.

Thẩm Ngạo gật gật đầu, tiếp nhận một phong thư, nhìn lướt qua, ngẩng đầu lên nói:” Người Kim đến một chuyến này, nhất định phải có mục đích.

Lý Thanh ngây ngốc một chút, hỏi:” Tại sao?

Thẩm Ngạo cười khổ nói:” Người Kim phá Tiêu quan.

Sắc mặt Lý Thanh thoáng chốc trở nên trầm trọng, Tiêu quan là một trong những quan ải tối trọng yếu nhất Liêu quốc, một khi quân Kim công phá, mấy ngàn dặm nội địa Liêu quốc liền không có chỗ hiểm để thủ. Mà tình hình chiến tranh, tự nhiên cũng sẽ rơi vào trong tai người Tây Hạ, người Tây Hạ vốn thiên vị người Kim, tin tức này đến, nhất định sẽ kiên định lòng tin này.

Thẩm Ngạo ngữ khí lạnh nhạt nói:” Không cần quản hắn, chúng ta làm tốt sự tình của mình là được, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.