Biên tập: B3
Mấy tên thích khách đồng loạt vọt tới.
Bỗng dưng nhìn thấy cảnh giết người, Chi Chi há to miệng nửa ngày không ngậm lại được, cuối cùng nàng phải giơ tay lên ấn vào cằm mình cho miệng khép lại.
Nàng nắm chặt tay Thải Linh chạy trốn về phía trước.
Có thích khách nhìn thấy Chi Chi muốn bỏ chạy thì vội vàng đuổi theo.
Phò Mã bị ba tên thích khách cuốn lấy, thấy cảnh này thì thế kiếm càng trở nên tàn nhẫn.
Thích khách kia nhảy lên một cái, trực tiếp chặn đường Chi Chi.
Phò Mã bay từ phía sau tới, một tay hắn bắt được Chi Chi đẩy ra đằng sau mình, một tay giơ kiếm chắn ngang trước ngực.
Chi Chi chưa từng thấy qua tư thế này, nàng và Thải Linh chỉ biết núp sau lưng Phò Mã, nàng sợ hãi nắm chặt lấy y phục của đối phương.
“Tuyệt đối là Công Chúa Thanh Hà, các huynh đệ, nhất định phải giết được Công Chúa Thanh Hà.” Thích khách hét lớn một tiếng, mấy tên nhanh chóng phóng lên.
Phò Mã phải bảo vệ Chi Chi và Thải Linh nên có chút vướng tay vướng chân, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn đưa tay ra che chở cho Chi Chi ở sau lưng, tay còn lại thì đánh nhau với mấy tên thích khách.
Kiếm của hắn như mưa, dùng một tư thế vô cùng xảo quyệt trực tiếp cắm vào giữa cổ họng một tên, mà ngay lúc đó có một tên thích khách thừa dịp Phò Mã lơ là, giơ một cây đại đao chém về phía Chi Chi ở bên cạnh Phò Mã.
Phò Mã liếc thấy cảnh đó, giơ chân lên một cước đá bay, nhưng ngay trong khoảnh khắc này, một kiếm trực tiếp đâm thẳng vào bên hông Phò Mã.
Hắn có thể tránh được, nhưng nếu như hắn tránh đi, Chi Chi ở phía sau nhất định sẽ bị đâm trúng, thế nên Phò Mã không hề né tránh.
Sau khi bị đâm trúng, hắn rên hự một tiếng, trường kiếm vung lên, lại cắt đứt cuống họng một tên.
...
Chi Chi nhìn đống thi thể nằm đầy trên đất, chân gần như nhũn ra.
Phò Mã nghiêng đầu nhìn nàng và Thải Linh, sau đó nói với Thải Linh: “Ngươi đi thông báo với những nữ quyến khác tập hợp ở sau núi, tất cả xe ngựa đều ở nơi đó.”
Thải Linh cũng bị doạ sợ đến sắp khóc, nhưng vẫn cứng cỏi gật đầu: “Vâng.”
Nàng ta vội vàng chạy đi.
Chi Chi giơ một tay ôm lấy cây cột màu đỏ, mưa tạt vào thấm ướt mái tóc nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, thanh âm mang theo chút nức nở: “Thiếp... Thiếp thất không cử động được.”
Chân nàng thực sự mềm nhũn ra, nàng chưa bao giờ chính mắt chứng kiến một màn nguy hiểm đến như vậy.
Hơn nữa nam nhân trước mắt này bây giờ căn bản không giống như một quân tử, mà hắn là một sát nhân bước ra từ trong biển máu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là máu tươi.
Phò Mã nhếch môi đút kiếm lại bên hông, rồi lập tức bế ngang Chi Chi lên.
“Ăn hại.” Phò Mã thấp giọng mắng một câu.
Chi Chi đột nhiên bị bế bổng lên, trọng tâm không vững nên theo bản năng vội đưa tay ra ôm lấy cổ đối phương.
Thời điểm tay vừa ôm lấy, Chi Chi có cảm giác dường như cơ thể đối phương hơi cứng đờ.
Bước chân Phò Mã hơi khựng lại, sau đó cất bước nhanh hơn.
Chi Chi bị hắn ôm, không nhịn được mà suy nghĩ đến vết thương trên bụng Phò Mã.
Đời trước đối phương bị thương là do bảo hộ Công Chúa, đời này thích khách cho rằng nàng là Công Chúa, thế nên Phò Mã mới vì nàng mà bị thương.
Nàng giương mắt lên nhìn Phò Mã, đột nhiên phát hiện lỗ tai Phò Mã có chút đỏ hồng.
Chắc là bị dính mưa nên nhiễm lạnh đi.
***
Thời điểm Chi Chi và Phò Mã đến nơi, ba vị di nương kia đã sớm ở đó, các nàng ta tránh ở trên xe ngựa.
Lúc nhìn thấy Phò Mã ôm Chi Chi tới thì biểu tình có chút kỳ quái.
Phò Mã thả Chi Chi xuống trước xe ngựa: “Lên xe đi.”
Chi Chi nghe lời làm theo.
Lúc tới đây các nàng được chia ra ngồi trên các xe ngựa khác nhau, nhưng bây giờ nào có chú ý được nhiều như vậy, cứ trực tiếp leo lên một chiếc xe gần nhất, cả ba vị di nương đều đã ngồi ở đây.
Tứ di nương nhìn thấy Chi Chi leo lên thì đưa cho nàng một chiếc khăn tay: “Lau một chút đi.”
Nàng ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chi Chi liền hiểu ra hẳn là đối phương đã bị hù doạ.
Mấy người các nàng tương đối may mắn hơn, vừa phát hiện có thích khách thì binh lính đã xuất hiện bảo vệ, đưa các nàng ra xe ngựa.
Bởi vì phòng Chi Chi ở xa nhất, cộng thêm địa vị không cao, nên cứ thế bị bỏ quên.
“Cám ơn Tứ tỷ tỷ.” Chi Chi nhận lấy khăn tay.
“Trên y phục của muội có máu!” Đột nhiên Nhị di nương kêu lên thành tiếng.
Chi Chi cúi đầu nhìn thử mới phát hiện trên áo choàng của mình có một chỗ màu sắc sậm hơn hẳn, nàng đưa tay ra sờ thì thấy đầu ngón tay bị nhiễm đỏ.
“Ngươi bị thương sao?” Tứ di nương hỏi.
Chi Chi lắc đầu: “Không phải ta.”
Lời vừa nói ra, cả ba người còn lại đều biết máu kia là của ai.
Các nàng vén rèm che, bên ngoài Phò Mã đang vội vã phân phó mấy câu với binh lính ở nơi này, sau đó liền rời đi.
Ngay lúc đó, xe ngựa mấy người Chi Chi ngồi liền chuyển động, bên ngoài có binh lính kêu: “Phò Mã ra lệnh đưa mấy vị di nương xuống núi trước.”
***
Xe ngựa phóng nhanh như bay, trong lòng mấy người Nhị di nương vẫn còn lo lắng bồn chồn, không ai biết được rốt cuộc có bao nhiêu thích khách, cũng không biết liệu trên đường này còn có mai phục hay không.
Lúc này phần lớn binh lính vẫn còn ở lại chùa Hàn Sơn, chỉ có một nhóm nhỏ hộ tống các nàng trở về.
Nhị di nương than ngắn thở dài, lại liếc nhìn sang Chi Chi đang yên lặng rúc ở trong góc.
Nàng ta có chút hiếu kỳ, vừa mới chuẩn bị gọi Chi Chi thì Tam di nương ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Đừng gọi, ngủ rồi.”
Tứ di nương cười khổ: “Nàng quả đúng là người có phúc, bây giờ rồi mà vẫn còn có thể ngủ được.”
Nhất thời Nhị di nương cảm thấy dở khóc dở cười, nàng ta cầm một tấm thảm trong xe ngựa đắp lên người Chi Chi: “Ngủ một giấc, có lẽ là sẽ thực sự bình an về được đến phủ Công Chúa.”
Không biết có phải may mắn hay không mà đoàn người các nàng thật sự bình an về đến phủ Công Chúa.
Mà xe ngựa của Công Chúa cũng quay về sau đó nửa nén hương.
Nghe nói Công Chúa bị kinh sợ, gần như một nửa thái y trong Thái Y Viện bị triệu tập tới.
***
Ba ngày sau khi vụ ám sát xảy ra.
Trong Như Ý Viện.
Chi Chi uống canh, Nhị di nương và Tứ di nương ngồi bên cạnh, còn Tam di nương nói không thoải mái nên không tới.
Nhị di nương nhìn Chi Chi uống canh: “Đúng là muội vẫn còn nhỏ tuổi, không buồn không lo.”
Chi Chi đặt bát canh xuống, nhìn Nhị di nương có chút khó hiểu.
Hôm nay các nàng nhất định phải gọi Chi Chi đến đây cùng ăn cho bằng được, nhưng từ lúc nàng đến tới giờ, hai vị kia vẫn ngồi than thở, nhất là Nhị di nương.
“Các muội không cảm thấy sợ sao? Tại sao thích khách này lại biết lịch trình của Công Chúa?” Nhị di nương lo lắng: “Điều này không phải chứng tỏ là có gian tế hay sao?”
Tứ di nương suy nghĩ một chút: “Cũng có khả năng này.”
Chi Chi nghiêng đầu, đưa tay chống cằm: “Nhưng mà lúc xuất hành chúng ta làm long trọng như vậy, sợ rằng hơn nửa kinh thành đều biết đi.”
Lời này vừa nói ra, biểu tình của Nhị di nương và Tứ di nương đều có chút cứng ngắc.
Nhị di nương nặn ra một nụ cười: “Cũng có thể.”
Thật ra thì sao có chuyện hai vị này không biết, chẳng qua thân phận của các nàng là tiểu thiếp của Phò Mã, phụ thân của các nàng lại làm quan trong triều.
Chuyện ám sát Công Chúa đâu phải chuyện đùa, nếu như hai người các nàng không phủi sạch quan hệ thì làm sao biết liệu rằng sau đó Công Chúa có đem nghi ngờ đổ lên đầu các nàng hay không.
Mà Chi Chi không có bối cảnh, thậm chí dường như là người được Công Chúa coi trọng nhất trong các nàng, các nàng cố tình nói những lời này trước mặt Chi Chi, cố gắng phủi sạch liên quan đến mình.
Để cho Công Chúa hoài nghi Tam di nương thì tốt hơn, dù sao Chi Chi và Tam di nương cũng có hiềm khích với nhau.
Nhưng các nàng ta không ngờ là Chi Chi bình thường ngu ngốc nhưng lúc này lại không hề ngu.
Tứ di nương nhấp một ngụm trà, chuyển đề tài: “Lại nói gần đây hình như Tam tỷ tỷ không thích ở cùng một chỗ với chúng ta.”
Nàng ta nhìn Chi Chi: “Nàng ta có nói, cảm thấy Cung ma ma trừng phạt quá nhẹ.”
Nhị di nương trợn mắt nhìn Tứ di nương: “Đừng có nhắc đến chuyện này chứ.”
Hai người một xướng một hoạ chờ Chi Chi đáp lại, nào ngờ Chi Chi chỉ đặt bát canh xuống, ngượng ngùng mỉm cười: “Ta muốn uống thêm một chén nữa.”
Tay nghề của đầu bếp ở viện này của Nhị di nương thật tốt.
Nhị di nương và Tứ di nương đảo mắt nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt.
Thật may là vẫn còn chưa liên minh với kẻ ngu này.
***
Chi Chi ăn no bụng thì quay trở về Thuý Sai Viện của mình, trên đường còn trò chuyện với Thải Linh, khen đầu bếp của Nhị di nương có tay nghề tốt.
Người ta thường nói vui quá hoá buồn, với Chi Chi cũng vậy.
Vốn là Công Chúa bị kinh sợ, Phò Mã thì bị thương, nàng là tự tại nhất.
Nhưng không hiểu tại sao, vào ban đêm, nha hoàn Bội Lan đã từng đến Thuý Sai Viện lần trước lại tới.
Nàng ta nở nụ cười ngọt ngào với Chi Chi, mang đến cho Chi Chi một tin tức khiến nàng không tài nào cười nổi.
“Bội Lan thỉnh an Ngũ di nương, Công Chúa cho mời.”
Hết chương 23.