Biên tập: B3
Hai vị ma ma chỉ để ý đến việc dạy dỗ, không hề tiết lộ những tin tức khác.
Các bà cũng khen Chi Chi có ngộ tính cao.
“Nô tỳ ở trong cung ngây người mấy chục năm mà chưa từng gặp ai có thân thể mềm dẻo hơn Ngũ di nương, điệu múa thắp đèn ở tiền triều, Ngũ di nương đúng là càng múa càng đẹp.”
Liên ma ma nói điệu múa thắp đèn là do một vị mỹ nhân tiền triều soạn ra, nghe nói bởi vì Hoàng thượng tiền triều yêu thích nên nàng ấy mới đặc biệt soạn ra điệu múa này.
Điệu múa thắp đèn này chính là nhảy múa trên ngọn đèn.
Ngọn đèn cũng không phải là đèn lồng thông thường, mà là loại đèn đặc biệt trong cung.
Ngọn đèn kia to lớn, cao cỡ nửa người, bên trong đèn là cây nến, vũ nữ cần đứng trên ngọn đèn này mà nhảy múa, khi cây nến cháy hết thì điệu múa cũng kết thúc.
Mỗi lần Chi Chi nhảy điệu múa này thì đều mệt đến không thở nổi, bởi vì mặc dù Liên ma ma luôn cười híp mắt nhưng yêu cầu lại vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần gây ra một lỗi nhỏ thôi là sẽ phải nhảy lại một lần nữa.
***
Diệp ma ma dạy xướng khúc có một khuôn mặt hiền hậu, bà chỉ dạy tiểu khúc của Giang Nam, thậm chí còn hướng dẫn tỉ mỉ: “Thanh âm của nữ nhân tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là giọng điệu, tỷ như một âm “A” này cũng có ý tứ. Phát âm không thể dựa vào cổ họng, mà phải dựa vào khoang bụng.”
Diệp ma ma cười: “Đồng thời khi hát tiểu khúc này, ngoại trừ thanh âm ra còn có cả thần sắc, nếu như lúc xướng khúc người chỉ lo ca hát, không để ý gì đến dung nhan của mình thì cũng không được.”
Trải qua mấy ngày huấn luyện liên tục, Chi Chi cảm thấy mình gần như không nói được nữa, nhưng Thải Linh ở bên cạnh lại cười: “Thanh âm của Ngũ di nương đúng là càng ngày càng tốt, nhất là khi xướng tiểu khúc kia, nô tỳ luôn cảm thấy du dương buồn ngủ.”
Diệp ma ma cười: “Thế vẫn chưa tính là gì, nô tỳ đã từng dạy một vị quý nhân ở trong cung, thanh âm của vị quý nhân kia giống như chim vàng anh vậy, sau đó mỗi lần xướng khúc đều có thể gọi tới trăm loài chim.”
Chi Chi có chút hưng phấn: “Vậy ta cố gắng luyện thật giỏi thì cũng sẽ gọi được trăm loài chim sao?”
Diệp ma ma cười dịu dàng: “Công Chúa chỉ cần nô tỳ dạy tiểu khúc, sợ là không được.”
Chi Chi: “???”
***
Cũng may là trong thời gian Chi Chi đi theo hai vị ma ma học nghệ, người của Công Chúa bên kia không có đến nữa.
Nàng nghe nói là hình như gần đây Công Chúa đã vào trong cung ở, có lẽ nguyên nhân là do chuyện bị đâm lần trước.
Mẫu phi của Công Chúa là Thục quý phi, Thục quý phi rất được Hoàng Thượng sủng ái, cho nên Công Chúa cũng được Hoàng Thượng hết sức sủng ái.
Sau chuyện ám sát này, Thục quý phi đã đến trước mặt Hoàng Thượng náo loạn một trận, còn triệu hồi Công Chúa vào cung.
Thật đúng là chuyện vui.
***
Chi Chi thừa dịp Liên ma ma và Diệp ma ma đang nghỉ trưa thì trốn ra khỏi Thuý Sai Viện.
Nàng sắp bị hai vị ma ma ép đến điên rồi, buổi sáng xướng tiểu khúc, buổi chiều nhảy múa, buổi tối còn phải tắm loại thuốc gọi là bí truyền từ trong cung.
Nàng dẫn Thải Linh tuỳ tiện đi loanh quanh.
Thời tiết hiện giờ đã bước vào mùa hạ, hoa trong phủ Công Chúa bung nở hơn phân nửa.
Thải Linh cầm theo cái giỏ nhỏ, bởi vì Chi Chi muốn hái hoa làm chút điểm tâm.
“Bánh hoa hồng có được không?” Chi Chi hỏi Thải Linh: “Món đó là sở trường của ta.”
Thải Linh cười gật đầu một cái.
“Vậy chúng ta đi hái một ít đi.”
Trong phủ Công Chúa có một mảnh đất trồng rất nhiều hoa hồng, lúc Chi Chi đến nơi còn gặp thợ làm vườn.
Thợ làm vườn thỉnh an Chi Chi, sau đó chỉ cho Chi Chi nơi hoa hồng nở nhiều nhất, rất thích hợp hái để làm điểm tâm.
Chi Chi cám ơn đối phương rồi dẫn Thải Linh đi vào.
Nàng và Thải Linh chia nhau ra hái, Chi Chi còn cố ý cầm theo cây kéo tới, nàng cắt hoa xuống rồi để vào trong giỏ nhỏ.
Hái xong, Chi Chi vừa định gọi Thải Linh thì đúng lúc đó Thải Linh cũng chạy tới.
“Nô tỳ hái xong rồi.”
“Vậy chúng ta trở về thôi.”
***
Trên đường trở về, Chi Chi nhìn thấy Phò Mã đi từ phía cầu đá tới.
Hướng nàng muốn đi chính là hướng Phò Mã đi đến, nàng không thể né tránh nên đành phải hành lễ: “Thiếp thất bái kiến Phò Mã.”
Phò Mã nhìn thấy Chi Chi thì gật đầu cười nhạt một cái, ánh mắt liếc về giỏ hoa của nàng: “Hái hoa sao?”
“Chuẩn bị làm chút bánh hoa hồng.”
Phò Mã có chút kinh ngạc: “Nàng biết làm cái này? Công Chúa thích ăn điểm tâm làm bằng hoa nhất.”
Chi Chi nghe vậy thì liền dịch giỏ ra đằng sau: “Sợ là đồ thiếp thất làm Công Chúa không thích ăn.”
Dường như Phò Mã đang cố nhịn cười: “Cũng được, vậy còn chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì ta liền đi trước.”
Chi Chi nhớ đến hà bao của nàng, sau lần trước bị đối phương lấy đi, trong lòng nàng vẫn luôn không thoải mái.
Dù sao thì hà bao đó cũng không phải làm cho Phò Mã, hơn nữa bên trên lại còn thêu chim uyên ương.
Nàng thấy hôm nay tâm trạng của Phò Mã cũng không tệ, giọng nói vô cùng ôn hoà, liền bạo gan nói: “Phò Mã, có thể trả lại cho thiếp thất cái hà bao lần trước hay không?”
“Hả?” Dường như Phò Mã có chút ngơ ngác: “Hà bao?”
“Phò Mã cầm một cái hà bao của thiếp thất lúc ở chùa Hàn Sơn, cái hà bao đó thêu không được tốt, thiếp thất cảm thấy không xứng với Phò Mã.”
Phò Mã nhìn Chi Chi, yên lặng chớp mắt một lát, sau đó như đột nhiên bừng tỉnh ra: “Hà bao à, ta để ở trong phòng mất rồi, không mang theo trên người. Chi Chi đã tặng cho ta rồi, sao còn muốn lấy lại?”
“Cũng không phải, chẳng qua hà bao kia...”
Phò Mã mỉm cười cắt ngang lời Chi Chi: “Được rồi, được rồi, ta cầm của nàng một cái hà bao, sau này sẽ tặng nàng thứ khác. Nhưng mà bây giờ ta cũng không mang theo cái gì trên người, để lần sau sẽ cho nàng.”
Phò Mã rời đi, Chi Chi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng đối phương xa dần: “Thải Linh, muội có cảm thấy Phò Mã có điểm gì đó là lạ không?”
Thải Linh mở to đôi mắt vô tội: “Ơ?”
Chi Chi thu hồi tầm mắt, nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hết chương 25.