Kim Bài Ảnh Hậu

Chương 12: Chương 12: Cố nhân




Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

Bộ phim Minh Nô được tài trợ với kinh phí khủng, vậy nên việc dựng cảnh và chọn lựa cảnh quay vô cùng cầu kỳ

Phân cảnh này, chọn địa điểm chính là một góc cung đình, nơi Âm Ngôn lần đầu tiên gặp gỡ Phạm Hoàng Quý Phi, thế nên cảnh vật được bài trí tỉ mỉ kết hợp với không gian vô cùng lãng mạn. Cũng nơi cung đình, diễn cảnh Âm Ngôn lúc mười bốn tuổi bộc lộ tài năng, thanh danh truyền xa, lúc Chu Do Hiệu tin tưởng giao quyền hành tới tay Ngụy Trung Hiền. Cũng tại đây, Âm Ngôn ngẫu nhiên gặp được Chu Do Hiệu, diễn ra một phen nói chuyện.

Cảnh quay của Thịnh Phồn các cô chính là một màn như vậy.

Người dựng cảnh gọi tới mấy người qua chỗ này quét dọn sân sạch sẽ, lúc này Kha Minh từ trong phòng đi ra, hắn mặc một một thân áo choàng màu xanh đen, trên tay cầm một cái mũ cao màu đen. Áo choàng được cài thắt lại kín mít mang theo khí thế bức người. Nhìn bộ trang phục trên người của Kha Minh, chắc chắn là diễn vai một thái giám.

Kha Minh vẻ mặt đạm mạc đang đứng đối diện, môi hơi nhuếch lên. Trong phạm vi năm mét xung quanh hắn, không khí dường như muốn đóng băng một ít

Phía sau các cô gái lại là một trận thét chói tai.

Thịnh Phồn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng liền đốt lên một ngọn lửa, cô hung hăng mở miệng mắng một câu.

“Tên cặn bã”

Cô nhìn thấy bộ dạng này Kha Minh, nghiến răng nghiến lợi tức tối.

Ở đời trước, người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là cái tên Kha Minh cặn bã này, lại không ngờ ở đây gặp được hắn, hơn nữa hắn lại thay thế cô diễn vai nhân vật mà cô đã nhìn trúng.

Không nghĩ tới Nhân vật Âm Ngôn lại rơi vào tay thằng nhãi Kha Minh.

Thịnh Phồn không khỏi nhớ tới sự việc đáng tiếc của cuộc đời cô, nhớ lại chuyện xưa hận đến ngứa răng.

Cô cùng Kha Minh xem như là cùng lúc tiến vào nghề, hai người lại có kỹ thuật diễn hơn người. Trãi qua mấy năm phát triển, cũng trang lứa đều không có địch thủ, tự nhiên sẽ thường xuyên được truyền thông nhắc tới lẫn nhau. Còn có, truyền thông đem hai người bọn họ so sánh như Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc, người trong ngành cũng gán ghép bọn họ, bàn luận đến say sưa.

Thịnh Phồn lúc ấy, đúng là thiếu nữ mới lớn chưa trãi qua tình yêu nam nữ, nhìn thấy Kha Minh kia, gương mặt xác thực có lực sát thương rất lớn, tự nhiên cũng sẽ tò mò, chú ý tới hắn.

Cô đã từng rà soát qua Kha Minh, hắn nổi tiếng dựa vào mấy bộ tác phẩm kinh điển, cho dù là vạn phần bắt bẻ, Thịnh Phồn đều không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn của Kha Minh rất tốt. Hiện tại ở giới điện ảnh trong nước ngoại trừ vài người đi trước thành danh đã lâu thì khó có địch thủ nào như Kha Minh.

Đáng sợ nhất không phải Kha Minh diễn kịch có bao nhiêu kỹ xảo, mà là thông qua kỹ xảo của hắn, biểu hiện hồn nhiên chân thành, có thể dễ dàng cùng bạn diễn nhập vai.

Kha Minh tuổi trẻ lại có tài năng thiên phú, luôn thử thách bản thân đến cực hạn, vì thế mỗi hình tượng nhân vật hắn đã diễn qua sẽ không lặp lại. Danh tiếng của hắn đang nổi, giống như mặt trời ban trưa, con đường tương lai rộng mở a.

Đồng dạng là thiên tài, Thịnh Phồn bắt đầu sự nghiệp không có thuận buồm xuôi gió như Kha Minh. Hiện giờ thành tựu đạt được của Thịnh Phồn không thua kém gì Kha Minh nhưng cô không hề tranh đua cái gì cùng với hắn, đơn giản bởi vì hai người khác biệt giới tính, con đường diễn xuất cũng khác hẳn. Thịnh Phồn tất nhiên không có cơ hội cùng Kha Minh gặp gỡ

Thẳng đến năm ấy, Thịnh Phồn ôm được giải ảnh hậu, cô nhận được lời mời diễn một vai, mà nam chính lại là Kha Minh.

Cũng từ đây cô bắt đầu hợp tác với Kha Minh, ấn tượng lúc ban đầu về hắn liền tiêu tán sụp đổ, những suy nghĩ miên man của thiếu nữ cũng mất đi sạch sẽ. Kha Minh lúc này trở thành kẻ thù lớn nhất của cô.

Cô nhìn Kha Minh không vừa mắt, Kha Minh tự nhiên đối với cô cũng không ưa gì. Ở lần hợp tác đó, sau khi đóng máy, hai người cùng hợp tác tuyên truyền cho bộ phim. Trong lúc nghỉ ngơi, ngay cả Trì Tả cũng lén lút hỏi cô, có phải đã gây xích mích đắc tội với ảnh đế.

Ngay lúc Thịnh Phồn được lên ngôi ảnh hậu thì Kha Minh cũng đạt được danh hiệu ảnh đế, tên của hai người liền được cư dân mạng tìm kiếm nhiều nhất, trở thành “hot search”, cộng đồng mạng cùng đông đảo fan hâm mộ liền khẳng định bọn họ là một đôi

Đối với câu hỏi của Trì Tả, Thịnh Phồn trả lời hai ba câu đại khái, “Chị hỏi em có chỗ nào đắc tội anh ta? Không bằng nói anh ta đã đắc tội em như thế nào mới đúng”

Lúc ấy Trì Tả gắt gao trừng mắt nhìn Thịnh Phồn chừng một phút đồng hồ, cuối cùng Trì Tả mỏi mắt mang theo cái eo muốn gãy, tâm tình muộn phiền quay đầu, trước khi bỏ đi để lại một câu “chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung“.

Thịnh Phồn cư nhiên vô ý làm cho Trì Tả tức giận, vì thế hai tháng đồ ăn vặt của cô tự nhiên bị cắt.

Thịnh Phồn đương nhiên đem sự kiện ghép đôi kia tính sổ lên đầu Kha Minh. Trên các trang mạng ầm ĩ hơn một tháng, Thịnh Phồn mỗi ngày đều giả danh lên Weibo đính chính, cùng fan tranh cãi. Nói Kha Minh con người này môi mỏng, mắt xuếch, nhìn tướng y chang hồ ly, nói Kha Minh này cùng Đậu ảnh hậu ngũ hành bát quái tương khắc, nếu đem ghép thành một đôi chẳng khác nào nguyền rủa Đậu ảnh hậu, ngay cả cậu thủ bóng đá quốc gia thế vận hội cũng chưa chắc cô đồng ý.

Từ khi Thịnh Phồn ra chiêu thức ấy, liên tục cô bị mắng thiếu chút nữa bước xuống giường không nổi, từ cư dân mạng cho đến các fan của bóng đa nam đều mắng chửi cô, hàng vạn tin nhắn tới tấp gửi đến hỏi thăm cả nhà cô, còn muốn cô lăn về quê làm ruộng. Thịnh Phồn sợ hãi rụt rè mà kẹp chặt cái đuôi lại, sau hai ngày làm người thành thật cô lại như trước bay nhảy, tiếp tục như nàng Tinh Vệ lấp biển làm nghiệp lớn.

Đoạn thời gian đó, cô bị quầng thâm mắt nghiêm trọng, tròng mắt đều là tơ máu, đỏ rực, đáy mắt còn mang theo xanh tím, quả thực giống quỷ.

Thịnh Phồn ở trên xe ngủ đến mơ mơ màng màng, nhận được điện thoại của Trì Tả, sau mới sờ soạng đứng dậy, để lộ ra khuôn mặt, đi ra hậu trường chuẩn bị hóa trang, xem bản thảo. Đó là kịch bản một chương trình, mời Thịnh Phồn, Kha Minh cùng vài diễn viên có tên tuổi tham gia, nói chuyện chia sẻ những tình huống thú vị trong phim cũng như ngoài đời.

A, thú vị bà cô nhà hắn!

Thịnh Phồn chua xót nhớ tới ở đoàn phim, bị vô tình trấn áp đủ loại lịch trình, mặt không cảm xúc mà ngáp một cái, qua chỗ rẽ liền gặp oan gia Kha Minh. Kha đại ảnh đế vẫn là một bộ dáng thanh cao không nhiễm bụi trần, gương mặt đẹp đẽ thoát tục, không cần trang điểm cũng đã soái đến không có chút khiếm khuyết, làm người ta khép chân lại không được a!

Bộ dạng thanh cao, đôi mắt đẹp sâu thẳm nhìn về phía Thịnh Phồn rồi tinh tế quan sát cô hai giây.

Nói thật, nếu không phải Thịnh Phồn có ấn tượng quá kém đối với chủ nhân của đôi mắt này thì cô đã trực tiếp nhảy dựng lên để cho hắn vuốt phẳng lông mày, tình nguyện hái sao trên trời mang xuống cho hắn, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng nhíu mày đáng thương này của hắn.

Đáng tiếc Thịnh Phồn biết rõ bản tính của hắn ta, vốn là sói đội lốt người, lập tức liền không có hứng thú phất phất tay, “Kha đại ảnh đế, làm phiền ngài tránh đường một chút”

Kha Minh như cũ không dịch chuyển một bước.

“Cô làm sao vậy?” Ánh mắt lạnh như băng của hắn ngưng ở trên mặt Thịnh Phồn, sắc mặt có hình như có vài phần chán ghét.

Thịnh Phồn suy đoán, phỏng chừng hình dáng lôi thôi này của cô làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, cô nghiến răng trả lời, “Gần đây có tin đồn bay đầy trời, nghe không hiểu được nhất thời ngủ không ngon giấc”

Nghe Thịnh Phồn nói xong, môi của hắn liền giật giật, dường như hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng Thịnh Phồn không kiên nhẫn đi lên trước một bước, cô mặc kệ đang là bên ngoài, liền dùng tay xô đẩy bả vai Kha Minh, liền lách vào chỗ trống mà đi.

Cô đi được một đoạn, thế nào lại bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại, vừa vặn liền đối diện với ánh mắt âm trầm của Kha Minh, người này cư nhiên còn chưa đi! Còn rất biến thái mà nhìn chằm chằm bóng dáng của mình lâu như vậy!

Thịnh Phồn bị kinh hoảng, liền đổ ra mồ hôi lạnh, cô vội vàng bước đi nhanh hơn, dùng hết tốc độ đi như bay tới phòng hóa trang.

Trên đường đi, Thịnh Phồn thất thần, trong đầu luôn hiện ra cặp mắt thâm trầm lạnh lẽo của Kha Minh. Không biết tại sao, cô lại từ ánh mắt kia cảm nhận được chút ít đau thương, liền mấy ngày liên tiếp nghĩ đến khiến Thịnh Phông làm việc gì cũng không thoải mái.

Thịnh Phồn như cũ vẫn đem sự kiện kia ghi lên trên đầu Kha Minh

Những ngày sau đó, tin đồn trên Weibo cũng tạm lắng xuống, quần chúng cũng không còn người nào nhắn tin chửi bới cô.

Sau này Kha Minh cũng bị dính vào một vụ tai tiếng khác, phiền toái đến mức muốn tiêu trừ cũng không được, Thịnh Phồn theo đó mà cũng nhàn rỗi, đương nhiên đây là chuyện về sau.

Ngay lúc đó Thịnh Phồn còn ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân cắn hạt dưa, cô không cần lại tiếp tục cùng fan não tàn chống đối, làm cô cả người đều sảng khoái dễ chịu, mà Trì Tả ngồi ngay bên cạnh, cũng lười biếng mà chơi di động.

Không biết nhìn đến cái gì, Trì Tả dừng ngón tay ở trên màn hình vài giây, sau đó liền đá vào một chân của cô, tỏ ra bất mãn rồi cười rộ lên, “Ngốc nữ, em lại đây nhìn xem cái này.”

Nhìn cái gì?

Thịnh Phồn tò mò, thò đầu lại gần nhìn thoáng qua.

Trên màn hình là một dòng tiêu đề kèm hình ảnh.

Trong hình ảnh, Kha Minh nhìn theo bóng lưng của một cô gái, ánh mắt khổ sở, còn cô gái thì chỉ để lại bóng lưng tuyệt tình.

Không biết người nào đã quay lại hình ảnh giữa Thịnh Phồn và Kha Minh, còn tự rêu rao đây là một cảnh quay trong bộ phim sắp tới của Kha Minh. Nội dung bài viết miêu tả dựa theo hình ảnh vô cùng sinh động, nam chủ đuổi theo nữ chủ để bày tỏ tình cảm từ cõi lòng, nữ chủ lại thả ra vài câu tàn nhẫn, nói tình cảm trong quá khứ của bọn họ từ đây buông bỏ, coi nhau như người xa lạ.

Tình cảm bị từ chối, nam chủ vô cùng bi thương, nỗi khổ sở này không thể nói thành lời, chỉ có thể tự đau khổ ở trong lòng. Khi nữ chủ xoay người bỏ đi, nam chủ mới hung hăng bộc phát, chỉ một ánh mắt thôi cũng đã thấy rõ được nam chủ yêu nữ chủ say đăm đến cỡ nào.

Hình ảnh nam chủ nhìn theo bóng lưng của nữ chủ trùng hợp lại bị người chụp được. Mặc dù độ sắc nét không cao nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia của Kha Minh thì cũng đủ chứng tỏ Kha Minh đau đớn ra sao, yêu nữ chủ bao nhiêu say đắm.

Chủ nhân của bức ảnh lên tiếng, nói rất biết rõ về nữ chủ trong bức ảnh là ai nhưng không thể tiết lộ. Như vậy, cộng đồng cư dân mạng càng điên cuồng tưởng tượng. Bức ảnh chỉ mới đăng được nửa giờ đồng hồ đã lên tới hàng vạn bình luận.

Thịnh Phồn nhấn vào bình luận xem, đại đa số bình luận đều khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của Kha Minh, ánh mắt tinh tế nắm bắt đúng chỗ, chỉ một bức ảnh chụp nét mặt cùng ánh mắt cũng đủ để chứng minh danh hiệu ảnh đế của Kha Minh

Sau đợt này, Kha Minh có thêm một đội hình fan nữ cuồng hắn, các bình luận khác đều không phải khen kỹ thuật diễn mà chủ yếu bộc lộ tình yêu một cách trần trụi. Thịnh Phồn bẹp bẹp miệng, tiếp tục kéo xuống các bình luận bên dưới. Số lượng cuồng hắn là con số cực kỳ khổng lồ. Thịnh Phồn nhìn chăm chú hai giây, giây tiếp tay cô mềm nhũn, không cẩn thận nhấn vào bình luận.

Cô vội vàng luống cuống tay chân hủy bỏ, lại giống như đụng phải củ khoai lang nóng muốn phỏng, cô đem điện thoại ném trở về, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trì Tả cười vui vẻ, “Thế nào a, nội tâm có hay không ở trong đầu thét chói tai hoan hô nhảy nhót a?”

Thịnh Phồn cười lạnh hai tiếng, “Theo em thấy, mắt của bọn họ thật sự đều bị cận thị”

Trì Tả cũng không nói thêm nữa, nhìn vẻ mặt của Thịnh Phồn tấm tắt hai tiếng rồi tiếp tục xoát Weibo, Trì Tả cười gian hai tiếng, ý vị không rõ ràng. Thịnh Phồn rất muốn duỗi chân đá bay Trì Tả.

Hiện giờ Thịnh Phồn lại nhớ đến chuyện xưa trước kia, có một loại bừng tỉnh, cảm giác như cách cả một thế hệ. Trải qua tử vong khảo nghiệm, Thịnh Phồn đối với Kha Minh cái loại này vừa thấy mặt liền cảm thấy bực bội, một chút chưa từng thuyên giảm. Mặc dù cô đã chết một lần nhưng thái độ đối với Kha Minh vẫn là không có thiện cảm

Bất quá mấy ngày, đã là dường như đã qua mấy đời, cũng may vẫn còn cố nhân. Cái loại cảm giác trọng sinh này, làm Thịnh Phồn mờ mờ ảo ảo, dường như có một chút không chân thực.

Nhìn thấy Kha Minh, Thịnh Phồn lại có cảm giác như nhìn thấy kẻ thù, ánh mắt cô dừng lại trên người Kha Minh, đánh giá vài lần. Hắn giống như gầy đi nhiều, hơi tiều tụy, cả người tuy rằng cùng trước kia giống nhau, có cảm giác xa cách nhưng lại làm Thịnh Phồn loáng thoáng cảm nhận hơi thở yếu ớt.

Kha Minh vẫn đang nhìn phía trước, đột nhiên lại quay đầu nhìn sang phía bên này. Đám người đứng phía sau Thịnh Phồn lập tức xôn xao ríu rít.

Thịnh Phồn lại bắt gặp ánh mắt Kha Minh nhìn tới cô, Thịnh Phồn mạc danh mà bị đông lạnh một chút, trong lòng âm thầm nói, tên đàn ông này chẳng khác nào khối băng, đều tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Kha Minh giống như bất chợt nhìn qua bên phía Thịnh Phồn rồi lại đem ánh mắt dời tới nơi khác.

Qua vài giây, Thịnh Phồn mới cảm giác áp lực trên người mình đã tiêu tán, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Khương Hoa đúng lúc ở bên tai cô nói, “Tôi đã từng cùng Kha Minh gặp mặt qua, anh ấy còn khen kỹ thuật diễn của tôi”

Thịnh Phồn không tiếng động mà “à” một chút.

Khương Hoa trong lòng bực tức, cũng không tiếp tục nhiều lời.

Thịnh Phồn lười biếng mà đứng ở ánh nắng, giống như một chú mèo nhỏ ngủ gật, một nửa đôi mắt nheo lại, không biết làm sao, liền nhớ tới năm đó cư dân mạng bình luận một phen lời nói

“Các người thật sự là nhìn không ra hay sao, ánh mắt này của Kha Minh không chỉ là kỹ thuật diễn tốt mà còn có liên quan tới bản thân anh ấy? Kha đại ảnh đế mượn vai diễn phát tiết cảm tình, tự nhận là ánh mắt tinh tế, không nghĩ tới một trái tim chân thành đều đặt ở trên người khác. Tình đậu sơ khai a, nhớ năm đó, tôi cũng là tuổi trẻ rất yêu một người a! Haiz!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.