“Còn cách Naler khoảng hơn hai mươi phút nữa.” Tommy nhắc nhở
Lyle ừ một tiếng, xoay người chuẩn bị xuống khoang thuyền tìm Kane, Tommy đột nhiên hỏi: “Sau khi đến Naler, hai người có giết tôi không?”
“Tôi cũng không biết nữa. Nếu như ông không đem tin tức về bọn tôi tiết lộ ra ngoài thì tạm thời chắc sẽ giữ được mạng. Cho ông một lời khuyên, đem chuyện hai ngày nay xóa sạch khỏi đầu, ai hỏi cũng không được nói. Cái đám truy sát tôi đều là lũ giết người không chớp mắt, thậm chí không chỉ có một nhóm, vì bảo mật tin tức, sau khi hỏi được bọn họ chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Tôi nghĩ ông hiểu ý tôi là gì.”
***
Trong khoang thuyền chỉ có một chiếc giường rộng chưa đến một mét, Kane nằm bên trên, mặc dù tay chân phải ép sát vào người, trông y vẫn rất thoải mái bình thản, như thể thứ đang nằm lên là giường lớn rộng hơn hai mét.
“Sweetheart, anh cảm thấy thế nào?”
“Không chết được.” Kane vẫn nhắm mắt, nhưng từ lúc Lyle bước vào y đã tỉnh lại.
“Anh định đến Naler làm gì? Tôi hỏi Tommy rồi, hòn đảo đó không phải chỗ thích hợp để ở lâu dài.”
“Không thích hợp để ở, càng phù hợp với loại người như tôi.”
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Tất cả đồ đạc ngài Jasper chuẩn bị đều có vấn đề, kể cả thẻ tín dụng. Một xu tôi cũng không nhận được, bây giờ lại phải lo cho cậu?”
“Sweetheart, đừng có nói như thể quan hệ giữa chúng ta chỉ có tiền như thế, tôi đau lòng lắm đấy.”
“Không phải.”
“Sweetheart, tôi biết mà…”
“Sau khi thẻ tín dụng mất giá trị, chúng ta ngay cả quan hệ về tiền bạc cũng không có.”
Lyle buông tay, thở dài, chốt hạ đoạn đối thoại tẻ nhạt của bọn họ: “Được rồi Sweetheart, tôi biết anh nghĩ một đằng nói một nẻo mà.”
Kane vẫn im lặng nhắm mắt, không biết là còn thức hay đã ngủ.
Lyle đứng lâu cũng mỏi, lười ngồi lên ghế, trải hai tấm báo làm đệm lót, trực tiếp hạ mông ngồi bệt xuống cạnh giường, đầu gác lên mặt đệm cạnh Kane, nhắm mắt lại.
Một lát sau hắn đột nhiên mở miệng: “Hình như hơi yên lặng quá rồi phải không?”
Rõ ràng năm phút trước vẫn còn nghe thấy tiếng thiên tài Tommy rầm rì hát trên boong thuyền, bây giờ ngoại trừ âm thanh của động cơ thì hoàn toàn yên lặng, một tiếng động cũng không có.
Lyle vừa định đứng dậy đi xem, Kane đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy đè vai hắn lại: “Khoan đã.”
Y kéo ba lô leo núi bọn họ mang theo, rút một con dao gọt hoa quả đưa cho Lyle, đang định tìm tiếp thứ gì đó hữu dụng, ánh mắt lại quét đến một đống đồ quen thuộc. Y dùng ngón tay kéo một xâu bao cao su ra, nhìn Lyle như nhìn một tên bệnh thần kinh: “Tôi bảo cậu tìm thứ hữu dụng thì cậu tìm cái này? Mang theo để làm một phát với mấy kẻ đến giết cậu à?”
“Sweetheart, anh biết rõ tôi muốn làm một phát với anh hơn mà, không đúng, với anh thì phải làm càng nhiều phát càng tốt.”
Kane bị thái độ dửng dưng của hắn khiến cho tức giận đến muốn cười. Y rút súng lục bên hông ra, dùng nòng súng nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lyle. Lyle không né tránh, trong đáy mắt đong đầy ý cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kane.
“Nhóc con, đừng tự coi rẻ mạng mình.”
Lyle cười cười, trên gương mặt đầy vẻ bất cần: “Tử vong cũng là một cách khác để bắt đầu, chết đi rồi sẽ càng tự do hơn.”
“Cậu đến kỳ phản nghịch trước khi trưởng thành à, cậu bé u buồn?”
“Tôi rất thích cái tên thân mật này” Lyle cười híp mắt, “Để xứng với cái tên mà anh đặt, tôi quyết định làm một việc từ trước đến nay chưa làm bao giờ, anh muốn nghe không?”
“Nói thử xem.”
“Cúi đầu sát xuống đây.”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta.”
“Sweetheart, anh không thể có sự tôn trọng cơ bản tối thiểu đối với bí mật của người khác sao?”
Kane cười gằn hai tiếng, khom người xuống, ghé sát vào mặt Lyle.
Lyle đột nhiên túm chặt cổ áo y, ấn môi mình lên môi đối phương. Cảm giác được Kane muốn đẩy ra, hắn dứt khoát liếm hết một lượt cả môi trên lẫn môi dưới của y, đem nước bọt của mình trét đầy lên miệng Kane.
Chờ nụ hôn khôi hài này kết thúc, Kane không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu chưa hôn đàn ông bao giờ, hay là chưa hôn ai bao giờ?”
Cách hôn của người này vụng về thô bạo, lần trước cũng vậy, không thể tính là hôn, gọi là cắn còn tạm chấp nhận được.
“Anh đoán xem?”
Hơn phân nửa là khả năng thứ hai.
Kane đột nhiên nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai tháng nữa là sinh nhật mười tám.”
“Là một thằng nhóc còn chưa trưởng thành. Biết bơi không?”
“Sweetheart, tôi có thể hôn anh đến nghẹt thở đều là nhờ luyện bơi mà ra đấy.”
“Đợi ở đây, đừng đi ra ngoài. Nếu như tôi giải quyết được mấy kẻ bên ngoài sẽ quay lại tìm cậu. Nếu như tôi gọi to tên cậu, nhớ, phải nhảy xuống sông ngay lập tức, hiểu chưa?”
“Biết rồi.”
“Nếu có sát thủ chạy vào khoang thuyền, trước tiên cứ đầu hàng, nếu không nắm chắc mười phần thì đừng đánh lại hoặc chạy trốn, bị tóm cũng đừng phản kháng, tôi sẽ đến cứu cậu, biết chưa?”
“Biết rồi mà. Sweetheart, anh đưa dao gọt hoa quả cho tôi để gọt hoa quả thật đấy à?”