Tầng một là phòng khách lớn có lò sưởi, phòng bếp và một phòng tập thể hình nhỏ, tầng hai gồm hai phòng ngủ và một phòng sách, tầng ba được thiết kế như một gác lửng để ngắm cảnh biển, cạnh cửa sổ sát đất còn đặt một chiếc kính viễn vọng.
Căn biệt thự này diện tích không phải lớn, nhưng xét về tổng thể thì Lyle vẫn cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt là sau những ngày hắn phải chen chúc trong ổ chó của Ace và phòng khám tư chật hẹp.
Ace tự giác đem đồ đạc của mình vào phòng ngủ cho khách trước, nhường phòng ngủ chính lại cho Kane và Lyle. Lúc đi đến chỗ rẽ cầu thang, Ace đột nhiên quay đầu lại, ném cho Lyle đang ngồi trên ghế sô pha dưới tầng một lọ nhỏ đựng chất lỏng trong suốt.
“Mỹ nhân, thuốc cho Sweetheart nhà cậu đấy. Phòng khám kia rách nát quá, dược hiệu chắc cũng tàm tạm thôi.”
Khoảng cách từ thềm nghỉ cầu thang xuống đến tầng dưới đủ để bình thuốc nát bét mấy trăm lần, Lyle kinh hãi đến tim cũng sắp nhảy ra khỏi cuống họng, nhưng kỳ lạ là lọ thuốc vẫn bình an hạ cánh xuống đúng tay hắn.
Giọng Ace biến mất sau khúc quanh: “Mỹ nhân bắt giỏi thật đấy!”
Lyle nắm chặt bình thuốc trong tay, xoay người nhìn Kane: “Thật sự không thể đạp tên này ra ngoài à?”
“Lần này vì cứu tôi, cậu ta dùng thuốc quá liều, cần một thời gian để tái tạo lại tế bào thần kinh. Tôi cũng cần phải điều trị tiếp, chỗ này rất thích hợp.”
“Vết thương của anh chưa lành sao?”
Kane cởi áo ngoài và áo sơ mi, trên người chỉ còn một chiếc áo ba lỗ mỏng, dùng tay trái thành thục tháo băng gạc trên cánh tay phải.
Sắc mặt Lyle trầm xuống.
Cánh tay y rõ ràng không khá hơn khi phẫu thuật bao nhiêu, máu thịt vẫn nhầy nhụa lẫn lộn, đã hơi có dấu hiệu hoại tử, thậm chí trên miếng gạc vừa bị gỡ ra còn dính thịt nát, Lyle càng nhìn lòng càng phát lạnh.
“Vết thương của anh vẫn như vậy, không tiến triển?”
Mỗi lần Kane thay băng gạc, y luôn làm vào lúc vừa tắm xong, khi đi ra đã mặc quần áo đầy đủ, hắn cứ nghĩ vết thương đã ổn rồi, không ngờ lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Kane gật đầu: “Tôi vẫn dùng kháng viêm và kháng sinh, nhưng cơ thể trước đây có kháng thể kháng thuốc, thuốc của phòng khám lại chỉ là loại phổ thông, không có tác dụng. Hai ngày trước Ace phát hiện ra vấn đề, nên đã giúp tôi chế kháng sinh mới.”
Y cúi đầu nhìn cánh tay mình: “Mục đích tôi muốn đến đây thực ra chỉ là để dưỡng thương thôi. Bảo Ava điều tra mã nhiệm vụ 090001 cũng là lấy cớ, ngay cả đặc công thực hiện nhiệm vụ cũng không biết rõ, cô ta cũng không có khả năng tìm được bao nhiêu tin tức hữu dụng.”
Lyle không biết cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là gì. Giống như tất cả mọi cảm xúc đột nhiên lật tung lên, lại giống như chẳng có gì hết, vừa trống rỗng vừa hỗn loạn.
Nghĩ đến hôm trước Kane vẫn làm như không có việc gì đi đến sòng bạc, còn bị hắn kéo mà phải chống tay lên tường để đứng vững, cánh tay phải của Lyle đột nhiên đau buốt.
“Anh điên rồi sao? Anh không biết đau là gì à?”
Kane khẽ mỉm cười, lấy lọ thuốc nhỏ từ tay hắn, mở nắp, chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng rót vào vết thương, “Không phải thế, quen đau rồi cũng thấy bình thường thôi.”
Lyle cau mày, giống như vết thương kinh khủng kia ở trên tay hắn chứ không phải y, “Tôi không chấp nhận được quan điểm này. Đau đớn chính là đau đớn, nó là cảm giác dây thần kinh thu được, nó tồn tại khách quan ngoài ý chí của anh, cho dù anh có tự lừa dối bản thân, đau đớn vẫn không thể biến mất.”
Kane đem nước thuốc bôi lên khắp vết thuốc, trong lọ chỉ còn lại một nửa. Y đưa tay đậy nắp lại, vì di chuyển cánh tay mà nước thuốc lẫn máu đỏ tràn ra ngoài vết thương, chảy dọc xuống.
Lyle lau đi vết nước thuốc và máu trên tay y. Hắn đưa ngón tay dính máu vào miệng mình, khẽ nhíu mày: “Vừa mặn lại vừa đắng.”
Kane nhét lọ thuốc vào túi quần, nghiêng người sang, “Để tôi nếm thử.”
Bờ môi mỏng nhạt màu áp xuống, đầu lưỡi ấm nóng dò vào khoang miệng Lyle. Nụ hôn của Kane vừa nhiệt tình vừa áp bức, ngón tay y lưu luyến cách một lớp áo vuốt ve eo hắn, sau đó trực tiếp đưa vào cảm nhận làn da ấm áp trơn bóng.
Lyle tương đối bất mãn vì trạng thái bị động của bản thân, hai tay hắn sờ soạng khắp từ cơ ngực đến cơ bụng Kane, vừa ao ước vừa đố kị, sờ một lúc không nhịn được lại bóp bóp véo véo vài cái.
Ham muốn vừa bùng lên trong lòng Kane bị hắn bóp cho tắt sạch.
Giọng nói y mềm nhẹ trầm khàn: “Muốn bóp nát ngực tôi à?”
Mặt Lyle hơi đỏ lên, không biết là vì lời nói của Kane hay là vì hành động của bản thân.
Kane cười khẽ: “Hành động nào cũng như xử nam thế này.”
Lyle ghét nhất mỗi lần Kane nói hắn là xử nam, nghe cực kỳ ngu xuẩn. Thực ra bản thân Kane cũng không quá để ý chuyện này, nhưng nhìn vẻ quẫn bách trên mặt Lyle vẫn khiến y cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn trêu chọc hắn, “Chuyện này làm giảm điểm không ít đâu.”
Từ lần đầu tiên gặp nhau, người chủ động trêu ghẹo luôn là Lyle, hắn luôn có cảm giác bản thân chiếm thượng phong, vẻ lãnh đạm của Kane được hắn tự động lý giải thành ngại ngùng. Nhưng đến mấy ngày nay, hắn phát hiện ra mình đã quá ngây thơ rồi. Y không nói không phải vì không biết, mà là vì lười! Một khi Kane đã muốn mở miệng, Lyle hoàn toàn không có khả năng phản đòn, bị kích thích vài câu đã để lộ hoàn toàn sự thiếu kinh nghiệm của bản thân. Hắn thấy mình thật thảm, thảm vô cùng.
“Tôi thật sự không phải xử nam!” Lyle vô lực cố cãi lại. Y nói vậy là có ý gì, là chê hắn không đủ tiêu chuẩn đúng không?
Kane không nói có tin hay không, chỉ cúi đầu tiếp tục hôn hắn. Tâm tư hỗn loạn của Lyle dần dần bình ổn lại, nhắm mắt chìm đắm vào nụ hôn này, chuyên tâm cảm nhận sự ngọt ngào đối phương dành cho mình.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Kane ghé vào bên tai hắn nói khẽ: “Chúc mừng em thành công bẻ cong một người đàn ông cũng không thẳng lắm.”
***
Thuốc Ace điều chế là dịch hỗ trợ tái tạo lại tế bào, sau khi bôi lên vết thương, thuốc ngấm vào sẽ giúp nuôi cấy lại các tế bào da bị hoại tử. Nhưng quá trình này cần thông thoáng, Kane không quấn băng nữa, chỉ mặc áo ba lỗ mỏng, sau khi uống thuốc thì nằm lên giường nghỉ ngơi.
Lyle ngồi cạnh y, tựa vào đầu giường, vừa nghe nhạc vừa đọc sách. Cửa sổ không đóng, rèm vải trắng tinh cuộn tung lên mang theo gió biển mằn mặn, bình lặng đến kỳ lạ, giống như một giấc mơ.
Trước đây hắn cũng từng có một thời đắm chìm trong ảo tưởng về tình yêu thuần khiết đẹp đẽ, thử tưởng tượng dáng vẻ người mình yêu sau này, cô gái đó có thể dịu dàng đáng yêu hoặc trưởng thành mạnh mẽ. Thế nhưng không bao giờ hắn nghĩ đến, có một ngày bản thân sẽ động lòng với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, một người đàn ông thành thục trầm ổn lại gợi cảm, một người có giọng nói mê hoặc khiến hắn đắm chìm đến không thoát ra được.
Cảm giác này… hình như cũng không tệ…
Khi mới bắt đầu, hắn chỉ muốn đùa giỡn y để thỏa mãn sự chống đối và tâm lý phản nghịch của bản thân. Nhưng vận mệnh chính là thứ kỳ diệu như thế, người ta nghĩ mình có thể nắm chặt vận mệnh của bản thân, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó.
Lyle tự đem bản thân ra đùa, không đùa đến mất mạng, nhưng lại đùa đến thảm hại rồi.