Sau khi chơi cho thỏa mãn rồi, Lyle nghe theo lời khuyên “thắng mười thua ba” của Kane, dưới trạng thái vừa ăn vừa nhả vẫn thu được một khoản kha khá vào túi, thắng gần một trăm vạn tinh tệ. Quản lý casino treo nụ cười tiêu chuẩn cứng ngắc lên mặt theo sát bọn họ ra đến tận cửa, vừa đi vừa lải nhải chúc mừng chúc mừng như cái máy, khớp xương trên tay kêu kèn kẹt.
Quả nhiên, trên đường trở về, bọn họ bị sáu, bảy tên tay chân của casino chặn lại.
Kane mất hai phút để xử lý toàn bộ. Sau khi cả đám kia ngã lăn ngã dọc lăn lộn trên đất, y bắt đầu đi lục soát từng tên, nhưng cũng chỉ tìm được một khẩu súng. Hiển nhiên đám người này nghĩ bọn họ là hai con gà quắt mới chân ướt chân ráo vào Naler, vũ khí cũng không mang theo, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Kane lấy súng, kéo Lyle đi lòng vòng các ngõ ngách một lượt, sau khi đảm bảo không có ai bám theo mới cẩn thận quay lại nhà của tên nghiện ma túy đã sốc thuốc chết mà hai người đã ở đêm qua. Chủ nhân căn nhà cũng tạch rồi, có thể thoải mái ra vào tự do.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Lyle vò vò mái tóc còn đang ướt nước bước ra khỏi phòng tắm, thấy Kane đang loay hoay sửa đi sửa lại thứ gì đó. Hắn bước đến gần, trên tay y là một tờ giấy, một số chỗ được highlight bằng bút màu, bên cạnh viết chi chít chú thích.
“Sweetheart, anh đang làm gì thế?”
“Thống kê lại xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn giết cậu.”
“Từ khi mười hai tuổi tôi đã chán chẳng buồn đếm nữa. Có quá nhiều người ôm ấp tình cảm khát khao mãnh liệt đối với mạng sống của tôi, tôi cũng không thể ngăn cản sự yêu thích cuồng nhiệt của bọn họ được.”
“Thứ tôi đang nói và thứ cậu đang nói có giống nhau không?”
“Sweetheart, trong mắt tôi thì tất cả đều giống nhau thôi.”
Kane bỏ qua việc thảo luận vấn đề phức tạp này với hắn, bắt đầu phân tích tình hình: “Sát thủ đêm đầu tiên là cướp vũ trụ, đối với một số chính sách của ngài Jasper, cướp vũ trụ nhắm vào cậu cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng vấn đề là trên người bọn họ có thiết bị liên lạc của đặc công, hoặc là bọn họ trộm được, hoặc là đặc công bắt tay với bọn họ. Khả năng đầu tiên rất khó có thể xảy ra, đồ của lực lượng đặc biệt do đặc công hậu cần bảo quản rất nghiêm ngặt, trộm được là chuyện khó như lên trời. Vậy chỉ còn khả năng thứ hai.”
Chân mày Lyle hơi nhíu lại, con ngươi màu xanh thẳm tối đi vài phần, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén: “Chính sách của ba tôi là nghiêm cấm bất kỳ tổ chức, cá nhân trao đổi mua bán hàng hóa với cướp vũ trụ, trách nhiệm của lực lượng đặc biệt Avana là quét sạch cặn bã xã hội. Thậm chí vài lẫn còn gióng trống khua chiêng tổ chức truy quét diện rộng. Kết quả lại biến thành cớm hợp tác với tội phạm đối phó ba tôi?”
Kane nhẹ nhàng gõ gõ ngón trỏ lên mặt giấy: “Đặc công luôn luôn đặt lợi ích lên trên nguyên tắc, đa số đều chỉ nghe lệnh làm việc, lãnh đạo cấp cao mới nắm được nguồn tin… Ngài Jasper có gặp vấn đề với sĩ quan cao cấp nào của lực lượng đặc biệt không?”
Lyle lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với tổ chức của ông ấy, ba cũng không mấy khi nhắc đến những chuyện này trước mặt tôi.”
Kane di di đầu ngón tay quanh vòng tròn đỏ chói nằm ở vị trí đầu tiên trên giấy, chậm rãi nói: “Lyle, cách thức làm việc của ngài Jasper vẫn luôn theo hướng mềm mỏng ôn hòa. Ba cậu thuê tôi, nhưng tôi sẽ không dựa theo cách thức của ông ấy để làm việc, cậu thấy thế nào?”
Lyle nheo mắt: “Sweetheart, anh muốn phản kích lại lực lượng đặc biệt?”
“Ít nhất cũng phải tìm nguyên nhân bọn họ truy sát cậu, tôi không thích rơi vào thế bị động.”
“Anh định làm thế nào? Đừng quên chúng ta chỉ có hai người, còn bọn họ có vô số đặc công đã qua rèn luyện chính quy.”
“Sau này cậu sẽ biết. Quên chưa nói với cậu, theo chúng ta đến Naler còn hai tên đặc công, vẫn chưa ra mặt.”
Lyle chỉ vào tờ giấy: “Sweetheart, vòng tròn màu xanh lam này là gì?”
“Thợ săn tiền thưởng.”
Bên cạnh vòng tròn màu xanh có một mũi tên đen, mũi tên này chỉ đến một vòng tròn khác màu vàng.
“Màu vàng là người ủy thác?”
Kane gật đầu: “Đây chính là người ủy thác bí ẩn treo giá năm trăm vạn tinh tệ cho cái mạng nhỏ của cậu.”
Trừ cặp vợ chồng SM lần trước nhận tiền bắt sống người, tất cả các thành phần khác đều muốn một phát bắn vỡ đầu Lyle.
Lyle cười nhạt: “Bắt sống tôi để áp chế ba tôi? Sweetheart, anh không thấy cái trò này có vẻ cũ quá rồi sao?”
Kane không nói gì, bản thân y cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản. Nữ thợ săn tiền thưởng kia cho đến khi chấp nhận từ bỏ nhiệm vụ, trừ tiêm thuốc mê hoàn toàn không đông đến nửa cọng tóc của hắn. Điều này chứng tỏ người ủy thác rất quan tâm đến an toàn của Lyle.
Lyle chống cằm, bâng quơ hỏi: “Sweetheart, trừ đặc công, cướp vũ trụ, thợ săn tiền thưởng, người ủy thác bí ẩn, còn ai muốn mạng tôi nữa không?”