Ăn xong, về phòng ngủ, Kane cho Lyle xem bức phác họa của Frank. Hắn nhìn chằm chằm bức vẽ kia một lúc lâu, đăm chiêu xoa cằm: “Sweetheart, hình như tôi từng gặp người này.”
Kane nhíu mày: “Khi nào?”
Lyle cẩn thận suy nghĩ, lại nghĩ mãi không ra, tiếc nuối lắc đầu: “Có khi là tôi nhầm. Vì bức ảnh đó mà Chính phủ nghi ngờ ba tôi có liên hệ với Moro?”
“Chắc là vậy.”
“Chính phủ kiêng kỵ tinh hệ Alpha đến mức đó sao? Chỉ vì ba tôi từng cùng người kia nói chuyện một lần, bọn họ đã bất chấp mọi thủ đoạn diệt trừ ông ấy?”
“Tinh hệ Alpha quá phát triển. Trong trận chiến nhiều năm trước, chỉ vài chiến hạm của họ đã đủ để đánh cho tinh hệ Alpha không ngóc đầu lên được, Avana và Tatooine lại càng không có khả năng chống đỡ. Bởi vậy Chính phủ cực kỳ kiêng kỵ tinh hệ Alpha, đặc biệt là nhân vật có thân phận đặc thù như Moro.”
Lyle cười nhạo: “Kẻ yếu bao giờ cũng sợ hãi. Ba tôi bao nhiêu năm qua luôn cống hiến cho lợi ích của Avana, bọn họ lại vì một suy đoán vô căn cứ mà bức tử ông ấy. Với lối tư duy thiển cận như thế, chẳng trách không bao giờ vượt qua nổi tinh hệ Alpha.”
“Em định làm gì?”
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Andrew, bác sĩ riêng của ba. Ông ta là người đã cung cấp bệnh án của ba tôi cho lực lượng đặc biệt. Ba tôi rõ ràng không bị suyễn, hồ sơ bệnh án chắc chắn đã bị làm giả. Một khi chứng minh được ba trong sạch, chứng minh được lực lượng đặc biệt đã giết ông ấy, tôi phải khiến lũ sát nhân đó trả giá cho chuyện mà chúng đã gây ra.”
Kane không thể không nhắc nhở hắn, “Lyle, đừng quên, thứ chúng ta đang đối mặt không phải chỉ có lực lượng đặc biệt, mà rất có thể bao gồm toàn bộ Chính phủ Avana.”
“Tôi biết.” Lyle chậm rãi nói, “Nhưng chúng ta sẽ không thua.”
***
Trong một phòng khám tư nhân, Lyle và Kane được một nữ bác sĩ thực tập dẫn tới một văn phòng. Vì bọn họ đến mà không báo trước, vậy nên lúc Andrew nhìn thấy Lyle, trong ông ta có vẻ rất kinh ngạc.
“Ngài Jasper?”
“Gọi tôi là Lyle. Ngài Jasper là ba tôi.”
Andrew tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, tóc đã điểm hoa râm nhưng trông vẫn rất có tinh thần, nụ cười nhẹ nhàng tiêu chuẩn đeo trên mặt, “À, được rồi. Lyle, tôi rất chia buồn với sự mất mát của cậu. Ngài Jasper là một người rất tốt, đáng lẽ Thượng Đế không nên mang ông ấy đi sớm như vậy.”
“Chỉ tiếc là cả tôi và ông đều không phải Thượng Đế.” Lyle nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, “Hôm nay tôi đến là muốn nói về bệnh tình của ba tôi.”
Andrew mời hắn và Kane ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười nói: “Cậu hỏi đi, tôi sẽ nói những gì tôi biết.”
Lyle không muốn cùng ông ta khách sáo, trực tiếp hỏi thẳng: “Ba tôi bắt đầu bị suyễn từ lúc nào, ông còn nhớ không?”
“Cụ thể ngày nào thì tôi không nhớ rõ, nhưng trong máy tính có ghi chép, cậu có cần xem không?”
“Xin lỗi, nhưng tôi là người khá truyền thống, ghi chép trong máy tính có vẻ không đảm bảo lắm. Ông không lưu trữ hồ sơ giấy sao?”
Andrew lắc đầu, “Đầu năm nay phòng khám bị trộm đột nhập, mất rất nhiều hồ sơ, trong đó có cả tư liệu của ngài Jasper. May mà chúng tôi còn lưu trữ bản điện tử, mới hạn chế được không ít tổn thất.”
“Hồ sơ giấy từ sau khoảng thời gian xảy ra vụ trộm thì sao? Có không?”
Andrew mỉm cười: “Có, cần tôi đi lấy cho cậu xem không?”
“Nếu ông không phiền.”
“Được rồi, cậu chờ tôi một lát.” Andrew đứng lên, đi ra khỏi văn phòng.
Chờ sau khi ông ta rời đi, Lyle day day huyệt thái dương, chống một tay lên thành ghế, “Sweetheart, anh thấy thế nào? Andrew có đang nói dối không?”
Kane không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía camera trong góc tường.
Lyle hiểu ý của y, cố tình ngẩng đầu lên lạnh lùng cười với camera, gằn từng chữ “Sweetheart, chúng ta không làm gì sai trái mà phải lảng tránh hoặc lo lắng. Hy vọng phòng khám này cũng vậy, không làm gì hổ thẹn với lương tâm.”
Lúc Andrew bước vào, Kane đứng cạnh Lyle khẽ nhướn mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta. Ánh mắt này khiến nụ cười tiêu chuẩn của Andrew khẽ run rẩy, ông ta cố gắng lờ đi cảm giác tồn tại mạnh mẽ của y, đưa tập hồ sơ trên tay cho Lyle.
“Đây là bệnh án của ngài Jasper phim chụp X quang và phim chụp CT cắt lớp.”
Lyle nhận lấy mở ra một trang, bên trên ghi ngày khám là 20 tháng 1, trong đó ghi một vài bệnh trạng của ngài Jasper, kết luận mắc một số chứng bệnh, trong đó có tiểu đường. Hắn lại lật thêm vài trang nữa, nội dung đều là kết luận chuyên khoa, cho dù Andrew có cố tình làm giả hắn cũng không phát hiện được.
Lyle khép lại bệnh án, ngẩng đầu nhìn Andrew, lắc lắc tập hồ sơ trong tay: “Tôi mang đi được không?”
Andrew xoa xoa tay, áy náy đáp: “Về lý thuyết thì không được.”
Lyle đưa bệnh án cho Kane, mỉm cười nhìn ông ta: “Vậy tôi mang đi đây, cảm ơn.”
Nụ cười tiêu chuẩn của Andrew đông cứng.
Lyle thản nhiên chỉnh lại cổ áo sơ mi, chủ động đưa tay ra bắt: “Bác sĩ Andrew, hy vọng đây là lần cuối cùng tôi đến phòng khám của ông, bảo trọng.” Hai chữ cuối còn đặc biệt nhấn mạnh.
Lúc ra khỏi phòng khám, Lyle hỏi Kane, “Sweetheart, nếu là anh, anh sẽ làm gì?”
Kane nghiêng đầu, sờ sờ khóe miệng, bình thản đáp: “Lấy hồ sơ đi, sau đó cho một quả lựu đạn, san bằng nơi này.”
“…” Lyle đứng khựng lại.
Kane đi về phía trước vài bước, quay đầu lại thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi quen dùng phương thức đơn giản thô bạo, chưa rút súng ra cho ông ta vài phát đạn là vì để phối hợp với em thôi.”
Lyle tưởng tượng cảnh phòng khám tan hoang, nhíu mày, “ Làm thế thì có tác dụng gì?”
“Vô dụng.” Kane nhún vai, “Nhưng nhanh gọn nhẹ.”
“…” Đúng là rất nhanh gọn nhẹ. Hắn trầm mặc một lát, nhấc chân đi tiếp, “Sweetheart, chúng ta đi thôi.”
Cách thức xử lý một vấn đề của Lyle và Kane hoàn toàn khác biệt. Lyle từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ ba mình, mặc dù không hoàn toàn tán thành cách làm việc của ngài Jasper, nhưng tư tưởng của hắn phần nhiều vẫn bị ảnh hưởng từ ông, làm gì cũng sẽ suy xét đến tính hợp pháp và quy tắc xã hội trước.
Còn Kane, thời gian còn làm đặc công, y phải dùng mọi thủ đoạn để giải quyết mục tiêu của nhiệm vụ, bất chấp cả pháp luật và luân thường đạo lý. Lực lượng đặc biệt cần y, nhưng không thừa nhận sự tồn tại của y. Ngay từ ngày đầu tiên y trở thành đặc công, Daimian đã nói, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, nếu như không may bị tóm, lực lượng đặc biệt sẽ phủi sạch mọi liên hệ với đặc công. Bọn họ chỉ được dùng như một công cụ, cho dù là sống hay chết, ở thế giới đó, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là pháp luật hay đạo đức.