Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 28: Chương 28: Phát hiện




Đến khi bánh gato chỉ còn lại một nửa, Kane mới tắm xong đi xuống, trên người mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên, tóc còn ướt nước, mang theo cảm giác đơn giản mà nhã nhặn.

Lyle dùng dĩa xiên một miếng bánh, đang định nhét vào trong miệng. Thấy y đi tới, hắn giơ miếng bánh trong tay lên, Kane cúi người xuống cắn.

“Ăn cũng được.”

“Bọn tôi ăn luôn không chờ cậu đâu.” Ace cười nhìn hai người, “Cứ tưởng cậu không xuống chứ. Hai người còn cả buổi tối để tâm tình cơ mà.”

Lyle đưa đĩa bánh cho Kane, cả người như không xương dựa vào người y: “Sweetheart nhà tôi không để ý đâu.”

Kane phát hiện Lyle có chút bất ổn, nhưng đang có nhiều người, y cũng không tiện hỏi.

Ava đề nghị chơi bài, Ace tán thành, Edward và Kane không nói gì, cũng không phản đối, chỉ có Lyle khẽ day day huyệt thái dương, nói đau đầu, muốn lên nghỉ ngơi một lát.

Ace trêu chọc: “Mỹ nhân yếu đuối thật đấy.”

Lyle lưu loát đáp trả: “Người không dùng đến não bao giờ đương nhiên sẽ không biết đau đầu là gì.”

“Cậu đang công khai chửi tôi đấy à. Tôi từng là thiên tài trong hàng ngũ đặc công đấy.”

“Thiên tài có năng khiếu miệng tiện?”

Kane lên tiếng ngăn cản đoạn đối thoại thiếu dinh dưỡng có xu hướng kéo dài: “Nếu em đau đầu thì lên phòng ngủ nằm một lúc đi.”

Lyle gật đầu, xoay người lên gác, đi đến chỗ cầu thang lại quay đầu nói với hai vị khách trong nhà: “Xin lỗi, không thể tiếp hai người, cứ thoải mái như ở nhà đi. À không, đây vốn dĩ là chỗ của hai người mà.”

Hắn về phòng, không nằm trên giường nghỉ ngơi mà trèo ra khỏi cửa sổ phòng tắm, men theo ống nước trượt xuống. Vì động tác không quen, cánh tay bị thanh sắt cố định ống nước cắt rách một vết lớn. Lyle cắn chặt răng, bò dần xuống, qua cửa sổ tầng một, ôm cánh tay bị thương nhẹ nhàng tụt xuống đất.

Những người trong phòng khách, không phải đặc công thì cũng là ông trùm, để tránh bị bọn họ phát hiện, hắn cởi dép, rón rén đi chân đất đến trước cổng biệt thự.

Phi cơ của Ava và Edward đậu trước cổng. Lyle đi đến, thuần thục khởi động chế độ khẩn cấp, phá được hệ thống nhận diện vân tay, thành công mở được cửa phi cơ. Trước đây hắn rất hứng thú với máy móc, từng tháo dỡ nghiên cứu và lắp ráp không ít phi cơ, năng lực không thua gì kỹ sư chuyên nghiệp.

Đây là phi cơ loại nhỏ bốn người ngồi, buồng lái và khoang sau được ngăn cách bằng một bức vách thủy tinh trong suốt. Động cơ điều khiển đặt ở đuôi phi cơ, chỉ chiếm không đến một phần năm diện tích, nhưng lại là bộ phận quan trọng nhất của toàn bộ phi cơ.

Bên trong khoang ngồi được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có một tờ báo đặt trên ghế phải phía sau. Hắn không động đến tờ báo kia, kiểm tra toàn bộ giá để đồ và dưới đệm ghế, không tìm thấy gì.

Lyle buồn bực thở dài, hắn biết Ava và Kane có liên lạc sau lưng hắn. Tối nay Ava và Edward đột nhiên xuất hiện, nói là muốn tổ chức sinh nhật cho hắn, nhưng lại chỉ đem theo một chiếc bánh gatô và một chai rượu, Edward Worcester thậm chí ngay cả quà cũng không mang theo, rõ ràng là bọn họ đột ngột thay đổi lịch trình đến đây. Nếu không phải đến tìm hắn, thì chỉ có thể là tìm Kane.

Rối cuộc thì có chuyện gì mà Ava không thể nói với hắn, nhưng lại nói với y?

Lyle không biết, nhưng hắn sẽ tìm được đáp án.

Hắn đi về phía vách kính, tay phải khẽ chạm lên mặt kính, mặt kính trong suốt giống như nước chảy về hai bên, mở đường vào buồng lái.

Lyle đi vào, đúng như dự liệu, ngoài một bộ găng tay, vài cuốn sách hướng dẫn và một máy thông tấn thì không còn gì khác. Hắn cầm lấy máy thông tấn, kiểm tra phim âm bản, vẫn không thu hoạch được gì hữu ích.

Trước khi ra khỏi máy bay, Lyle quay đầu nhìn khắp khoang ghế ngồi một lượt, tầm mắt rơi vào tờ báo đặt trên ghế, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi ngược vào cầm nó lên. Đây là nhật báo Avana, nửa đầu là tin tức ngày hôm qua, phần sau là tin tức hôm nay. Hắn hờ hững lật vài tờ, đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên trang báo, ngón tay gầy gò dừng khựng lại, khẽ run lên.

Lyle cuối cùng cũng đã biết Ava và Kane giấu mình chuyện gì, cũng hiểu được vì sao bọn họ lại làm như vậy.

***

Ava đánh bài thành thần, Edward là chủ một sòng bạc ngầm, càng không cần phải nói đến. Ace và Kane thua từ đầu đến cuối. Ace lúc đầu còn lầm bầm vài câu, sau đó chỉ ngồi ngáp liên tục. Mặt Kane vẫn chẳng có cảm xúc gì, không ai có thể dựa vào nét mặt y để biết thua hay thắng.

Ava thắng mãi cũng chán, phất tay ra hiệu không chơi nữa.

Edward chủ động ngồi xuống cạnh Ace, nghiêng đầu nhìn anh ta. Ở khoảng cách gần thế này, Ace mới phát hiện ra khóe mắt người này có vài nếp nhăn mờ nhạt.

“Tôi có thể hỏi một chuyện được không?”

“Tôi hỏi anh cái này được không?”

Hai người trăm miệng một lời.

Edward ôn hòa cười, “Cậu hỏi trước đi.”

Ace nhướn mày: “Xin lỗi đã hỏi chuyện riêng tư thế này, nhưng mà lão đại ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cứ gọi tôi là Edward được rồi. Tuổi của tôi cũng không có gì phải giấu. Tôi hơn cậu ba tuổi.”

Ace nhìn gương mặt nhã nhặn trẻ măng của Edward, trông chẳng có chút nào giống một người 38 tuổi. Bản thân Ace bình thường đã hay bị Lyle gọi là mặt trẻ con, không ngờ mặt Edward còn cao hơn anh một bậc. Ace dám đảm bảo, mười năm sau mặt Edward vẫn sẽ không khác gì hiện tại.

“Anh biết tuổi của tôi?”

Edward Worcester có thể dễ dàng nắm được thông tin của kẻ khác. Với địa vị của người này, không cần thiết phải nhớ tuổi của một tên chẳng có tầm ảnh hưởng gì như Ace.

“Đương nhiên, tôi biết rất nhiều chuyện về cậu. Tôi biết Freeman là họ mẹ cậu, biết khi cậu mười tuổi chơi cùng một đứa bé là dân tị nạn trên sao Lor tên là Dash, biết tại sao cậu chọn học ngành y.”

Đề tài đã phát triển đến những vấn đề mang tính cá nhân cao, nụ cười ngả ngớn trên mặt Ace dần thu lại, cơ thể tự động bước vào trạng thái đề phòng, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhã nhặn của đối phương.

“Nếu chuyện gì của tôi anh cũng biết, vậy anh còn định hỏi cái gì?”

Hai tay Ace khoanh trước ngực, Edward khiến anh có cảm giác như trở lại những ngày còn làm đặc công. Lấy cớ là “điều trị tâm lý”, lấy cớ để “cứu rỗi tâm hồn”, moi móc tất cả những thông tin cơ mật nhất, những góc tối xấu xa nhất trong bản chất con người, tất cả mọi thông tin của bản thân đều bị đối phương nắm được, trong khi bản thân ngoài tên họ của đối phương thì không biết gì hết. Ace tình nguyện đi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cũng không muốn ngồi trong căn phòng kín đối mặt với người gọi là cố vấn tâm lý quân đội.

Edward đẩy gọng kính, bình thản hỏi: “Năm đó khi tốt nghiệp học viện y khoa Avana, cậu có thể lựa chọn vào bệnh viện Omar hoặc vào lực lượng đặc biệt. Lúc đầu cậu chọn bệnh viện, tại sao sau đó lại thay đổi quyết định?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.