Kim Bài Đả Thủ

Chương 107: Chương 107




CHƯƠNG 111

“Phạm nhân này chuyển từ nhà giam khác đến đây, đồng lõa tổ chức vượt ngục, hắn canh chừng và đánh yểm trợ cho người khác. Bị giam cùng hắn là chính là chủ mưu của vụ vượt ngục, lúc trước là huấn luyện viên võ thuật… lúc chúng tôi tiến hành thẩm vấn, cục trưởng Dương có gọi điện thoại tới, anh có thể hỏi riêng ông ấy để biết tình hình cụ thể…”

“… Thằng nhóc Phòng Vũ kia bị giam cùng phòng với tôi, cũng tại cậu ta không may, trong đây nhiều người như vậy, nhà giam lại đổ chậu phân lên đầu cậu ta, không biết thằng nhóc này đắc tội với ai. Ông đây tự làm tự chịu, cũng có nói thế với nhà giam rồi, thằng nhóc đó có biết gì đâu, nếu cậu ta biết thật, tôi còn muốn kéo thêm người lót xác trước khi chết nữa kìa, cái việc vu oan giá họa này, ông đây làm không được!”

“Thẩm vấn cả buổi, bọn họ cũng không tìm được chứng cớ, lúc đó tôi đã biết, nhất định có người muốn hại cậu ta, làm cho cậu ta ra không được. Cái thằng Phòng Vũ kia đúng là đồ ngốc, tôi đã nói với cậu ta từ sớm, ở trong tù đừng đối xử tốt với tôi, bây giờ xảy ra chuyện, người đầu tiên bị liên lụy là cậu ta chứ ai…”

“Nói cậu ta không phục tùng kỷ luật, miễn cưỡng tìm lý do tăng hình phạt, người ngoài không biết, nhưng tôi biết ngay chỉ là lấy cớ, mẹ kiếp mấy trò bẩn thỉu trong tù, ông đây rành quá rồi. Sau đó tôi bị giam một mình, nghe đâu một năm nữa thằng nhóc kia sẽ được thả ra, tôi còn mừng cho cậu ta, ai ngờ khi tôi bị chuyển đến đây, cậu ta ấy thế mà cũng bị giam ở nơi này.”

“Tôi hỏi cậu ta, tại sao vừa ra ngoài lại vào nữa, cậu ta chẳng nói gì hết, hỏi gắt lắm mới chịu nói là lại phạm tội tiếp. Nhảm nhí! Trong nhà giam có biên bản, vẫn liên quan đến chuyện vượt ngục kia! Tìm cái danh nghĩa thả người ra, xong lại chuyển nhà giam bắt nhốt lần nữa, hình như thằng nhóc đó đã biết từ sớm, bị đổ oan mà cũng nhận! …”

….

Gió rét thổi qua, lạnh thấu xương.

Dương Lỗi ngồi tại chỗ.

Trong trí nhớ, hắn hét vào điện thoại: “Sao anh lại nóng nảy như thế? Anh ngồi tù vì mặt mũi? Anh ngồi đến điên rồi sao?! …”

Rốt cuộc Dương Lỗi cũng có phản ứng.

Hắn lấy di động ra một cách máy móc, trong tay là một dãy số.

“Tao đã xử nó rồi, mẹ kiếp mày đi hỏi nó đi!” Hoa Miêu viết dãy số, ném cho Dương Lỗi.

“… Anh Lỗi…” Trong điện thoại, giọng nói run rẩy của Đinh Văn vang lên.

Từ khi Hoa Miêu tìm được mình, Đinh Văn đã biết, sớm muộn gì Dương Lỗi cũng sẽ tìm đến. Đinh Văn không định trốn tránh, hắn vẫn luôn chờ đợi hôm nay.

“Từ khi Hoa Miêu tìm được em, em biết sớm muộn gì anh cũng sẽ đến… em có lỗi với anh, có lỗi với Phòng Vũ… em không có can đảm gặp hai người, em… em thật sự không cố ý… em bị lương tâm giày vò đủ lắm rồi!”

Đinh Văn khóc nấc…

Lúc trước đã từng nói, trong tình huống không thể tránh được, người tốt cũng có thể gây ra chuyện. Có lòng tốt, chưa chắc có thể làm chuyện tốt.

Trước lúc lên đường, Dương Lỗi đã dặn dò Đinh Văn, hắn nhờ Đinh Văn nhất định phải giúp mình theo dõi tin tức giảm hình phạt. Quan hệ giữa hắn và Phòng Vũ, người khác không biết, Đinh Văn lại rõ ràng, chính vì Đinh Văn biết rõ tình cảm mà hắn dành cho Phòng Vũ, hắn tin rằng Đinh Văn là người thấu hiểu tâm trạng của mình nhất. Dương Lỗi cũng không giấu diếm Đinh Văn, chuyện hắn và Dương Đại Hải bàn điều kiện, từ đầu đến cuối đều kể cho Đinh Văn nghe, mục đích là giúp Đinh Văn nắm rõ tình hình. Nếu như bên Phòng Vũ có gì thay đổi, việc học của hắn sẽ không tiếp tục được nữa, vậy nên Đinh Văn giúp Phòng Vũ cũng chính là giúp hắn.

Dương Lỗi không thể tin tưởng Dương Đại Hải hoàn toàn, trong chuyện này, hắn không cho phép mình sơ sót.

Dương Lỗi cũng nhờ các anh em khác, nhưng người biết rõ nhân vật mấu chốt trong đó là Dương Đại Hải, chỉ có mỗi Đinh Văn. Đối với Phòng Vũ, trong lòng Đinh Văn không thể không có cảm giác phức tạp, nhưng Dương Lỗi tin tưởng mình như vậy, Đinh Văn cảm kích, cảm động, thật lòng muốn giúp một tay.

Vào năm thứ ba Phòng Vũ ở tù, Đinh Văn thường xuyên đến nhà giam tìm hiểu tin tức, thế nhưng đợi mãi cũng không thấy quyết định giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Đinh Văn bắt đầu sốt ruột. Đinh Văn sợ bố Dương Lỗi đổi ý, nhưng lại không muốn tùy tiện báo tin cho Dương Lỗi, sợ ảnh hưởng đến việc học của hắn. Do quá nóng lòng, Đinh Văn đã phạm sai lầm, phạm vào sai lầm mà thành phần trí thức thường dễ dàng mắc phải: ngây thơ.

Đối với người suốt ngày tiếp xúc với kỹ thuật và lý luận như Đinh Văn, cách xử lý vấn đề cũng vô cùng đơn giản, lý tưởng hóa và lý luận hóa. Đinh Văn đánh bạo dùng thân phận bạn của Dương Lỗi, vất vả lắm mới tìm được cơ hội đến nhà Dương Lỗi thăm hỏi Dương Đại Hải một lần. Đinh Văn ngây thơ cho rằng Dương Đại Hải bề bộn nhiều việc nên bỏ quên việc này, cần phải có người nhắc nhở ông. Mặt khác, Đinh Văn cũng nóng lòng muốn lập công lấy lòng Dương Lỗi, thế là không ngại mạo muội đến tìm.

Chuyện giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Dương Đại Hải đã xử lý rồi. Dương Đại Hải hiểu rõ tính cách của Dương Lỗi, vả lại ông cũng không cần nuốt lời để làm gì. Công bằng mà nói, tuy Dương Đại Hải không mấy thiện cảm với Phòng Vũ, nhưng ông không phải người không thấu tình đạt lý, đối với chàng trai trẻ đã cứu mạng Dương Lỗi, Dương Đại Hải vẫn nhớ kỹ. Với ông mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Thế nhưng Đinh Văn mạo muội đến tìm, làm cho Dương Đại Hải vô cùng tức giận. “Giao dịch” giữa ông và con trai là việc không thể đặt trên mặt bàn. Ông là một vị cán bộ lãnh đạo đức cao vọng trọng, có một số việc ông làm được nhưng không thể công khai nói rõ, huống chi là với một người xa lạ chẳng hề quen biết như thế. Dương Đại Hải dùng lời lẽ đanh thép phê phán hành vi phạm tội của Phòng Vũ và thói hư tật xấu của những tên côn đồ từng qua lại với Dương Lỗi, Đinh Văn vốn không hiểu sự lõi đời của giới quan trường, cứ tưởng Dương Đại Hải muốn nuốt lời. Đinh Văn nóng nảy, trong lúc sốt ruột vì khẩn cầu mà không được đáp lại, Đinh Văn lỡ miệng thốt ra một câu, nhưng chính câu nói vô tâm này lại khiến Dương Đại Hải sửng sốt…

Trong đầu Dương Đại Hải hiện ra buổi sáng hôm đó, ông đẩy cửa phòng Dương Lỗi, nhìn thấy hai chàng trai thân mật ôm nhau nằm trên giường…

“… Em thật sự không cố ý… lát sau ông ấy hỏi gì em cũng không nói! Nhưng rồi bố anh chặn thư anh viết cho Phòng Vũ…” Đinh Văn nói năng lộn xộn…

“… Sau này giấy tờ giảm hình phạt cho Phòng Vũ được công bố, em cứ tưởng không có vấn đề gì… nào ngờ không lâu sau em đến nhà giam hỏi thăm lần nữa, nghe nói Phòng Vũ bị tăng hình phạt… em sợ lắm, em biết mình gây họa lớn rồi… em không dám nói cho anh biết, em không còn mặt mũi gặp anh nữa anh Lỗi… nhưng cứ giấu nhẹm như vậy, lương tâm của em chịu không nổi, em chỉ kể cho mỗi Hoa Miêu nghe…”

Sau khi biết chuyện, Hoa Miêu vừa sợ vừa giận, hắn đến nhà giam, Phòng Vũ nói mình không phục tùng kỷ luật, bị tăng thêm một năm, ngoài ra không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn phản ứng của Phòng Vũ, Hoa Miêu biết ngay Dương Đại Hải đã đến tìm Phòng Vũ. Phòng Vũ là dạng người gì, hành xử như thế nào, chẳng lẽ Hoa Miêu không biết?? Phòng Vũ cảnh cáo Hoa Miêu, chuyện bố Dương Lỗi đã biết hết tất cả, tuyệt đối không được nói cho Dương Lỗi, nếu không sẽ trở mặt không nhận người. Hoa Miêu biết Phòng Vũ nói được làm được, ngoại trừ hung hăng dạy dỗ Đinh Văn một trận, Hoa Miêu cũng không biết làm gì hơn.

Một năm sau, Phòng Vũ thật sự được thả ra, nhưng lại cương quyết rời khỏi Giang Hải. Phòng Vũ đi rồi, Hoa Miêu cũng nản lòng thoái chí, dẫn người trở về Giang Bắc. Sau này Hoa Miêu phạm tội bỏ trốn, không liên lạc với bên Giang Hải, cuối cùng bị bắt ở vùng khác, cũng nhốt vào nhà giam ở huyện Lễ. Mãi đến khi kinh hãi gặp lại Phòng Vũ trong tù, nghe xong đầu đuôi ngọn ngành mà huấn luyện viên võ thuật kể lại, Hoa Miêu mới hiểu chuyện gì xảy ra. Phòng Vũ không thừa nhận nửa chữ, nhưng Hoa Miêu đâu có ngốc, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Hoa Miêu chỉ hận không thể lập tức ra ngoài giết chết Dương Đại Hải, nhưng lại bị Phòng Vũ lại nghiêm khắc răn đe.

“Đại ca, sao anh lại khờ như vậy?! …” Hoa Miêu ôm Phòng Vũ, lớn tiếng khóc rống…

Đến khi ra tù, Hoa Miêu từng nuốt không trôi cục tức này, định đi tìm Dương Lỗi tính sổ. Lúc ấy Dương Lỗi vẫn còn ở đội bắc cầu phao, đang ở phía Nam chống lũ giải nguy, Hoa Miêu không tìm được người, ra tù rồi tính tình càng thêm bạo ngược, chẳng mấy chốc lại bị bắt đi giáo dục lao động vì tội ẩu đả. Lúc Dương Lỗi gặp Hoa Miêu ở cục cảnh sát thành phố, Hoa Miêu vừa được thả ra không bao lâu.

“… Em không biết bố anh nhìn thấy gì trong thư, có lẽ…”

Đinh Văn không nói nữa.

Trong thư gửi cho Phòng Vũ, Dương Lỗi chẳng viết gì cả. Đinh Văn không biết, nhưng Dương Lỗi biết, gửi thư vào tù rất bất tiện, Dương Lỗi hiểu rõ.

Dương Lỗi nhớ lại năm thứ ba đại học. Hôm đó hắn ra ngoài tập huấn trở về, vô cùng bất ngờ khi thấy Dương Đại Hải ở ký túc xá chờ mình. Dương Lỗi không biết tại sao Dương Đại Hải lại đột ngột đến mà không báo trước như thế, Dương Đại Hải nói mình chỉ tạm thời ghé qua thành phố này vì công việc, sẵn tiện đến thăm Dương Lỗi và mang cho hắn ít đồ, ngoài ra vẫn còn công việc phải giải quyết. Dương Đại Hải không ở lại lâu, ngay hôm đó đã ra về. Chờ ông đi rồi, Dương Lỗi mới hồi hộp kiểm tra ngăn kéo của mình, không phát hiện dấu vết bị lục lọi mới yên tâm. Mỗi khi nhớ Phòng Vũ nhiều quá, hắn như thằng ngốc viết tên Phòng Vũ lung tung, viết cả những lời không đè nén được trong lòng, viết đầy một cuốn vở, cuốn vở đó hắn không nỡ đem vứt, kẹp giữa chồng sách, nhét dưới đáy ngăn kéo… giấu ở dưới cùng là một tấm hình của Phòng Vũ…

“Anh Lỗi, anh muốn mắng em thế nào cũng được, em sai rồi, em sai thật rồi… em cũng muốn nói cho anh biết từ sớm, nhưng mà em không dám… ! Em không còn mặt mũi nào hết… em… em là thằng khốn!”

Đinh Văn vừa khóc vừa nói gì đó, Dương Lỗi không còn nghe nữa.

Hắn thả tay xuống, âm thanh hỗn loạn trong điện thoại theo gió tán đi…

Nửa đêm, căn nhà trệt của một người lái taxi ở ngoại ô Giang Hải bị ai đó gõ cửa. Người đàn ông mở cửa ngờ vực nhìn người lạ mặt mũi phờ phạc đứng trước mặt mình.

“Phòng Vũ có ở đây không.”

Người đàn ông nọ kịp phản ứng. Phòng Vũ vẫn chưa chuyển đi, còn đang ở nhờ nhà người bạn làm nghề lái taxi. Gần đây thường có anh em cũ đến tìm Phòng Vũ, người bạn này cũng quen rồi.

“Cậu tìm Phòng Vũ hả, cậu ta đi nhập hàng rồi.”

“Tôi chờ anh ấy.”

Người bạn kia đưa Dương Lỗi đến phòng của Phòng Vũ, mở cửa.

“Xem ra tối nay cậu ta không về rồi, chắc phải ngày mai. Cậu có việc gấp hả? Nếu không để tôi gọi điện thoại cho cậu ta.”

Người bạn lấy di động ra định gọi, Dương Lỗi đè tay người nọ lại.

“Không cần đâu. Tôi ở đây đợi anh ấy.”

“Ừ, hay là cậu ở lại phòng cậu ta ngủ một đêm đi. Chắc sáng mai cậu ta sẽ về thôi.”

Người bạn hào phóng nói.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào căn phòng nhỏ hẹp. Trong phòng bày biện đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường lớn, một chiếc bàn và tủ đựng đồ, gần như không còn vật gì nữa. Ở góc phòng có treo một chiếc áo sơmi đã được giặt bằng tay, trắng tinh và sạch sẽ. Chiếc áo được ủi thẳng thớm, đang móc tạm trên sợi dây phơi.

Là chiếc áo sơmi trắng của Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhìn chiếc áo sơmi đó.

Ánh mắt của hắn dời về phía cái bàn, trên bàn có một chiếc máy ghi âm kiểu cũ. Dương Lỗi mở hộp đựng băng, lấy ra cuộn băng bên trong.

Thảo Mãnh.

“Ngày nào Vũ Tử cũng nghe cuộn băng này, mỗi lần chỉ nghe đúng một bài bên trong, tua tới tua lui nghe miết, lỗ tai của tôi sắp chai luôn rồi. Tôi đưa cho cậu ta cuộn băng mới, cậu ta vẫn chỉ nghe mỗi bài đó, chẳng biết có gì dễ nghe nữa. Tôi nói cậu ta lạc hậu quá, bây giờ còn ai nghe bài này đâu chứ?”

Thấy Dương Lỗi nhìn cuộn băng, người bạn kia mỉm cười.

“Cậu ta nói, hồi trước trong tù khích lệ cải tạo, cho phép mang băng nhạc vào, vậy nên mới kêu các anh em mang đến, ở tù nghe mãi thành quen, đi ra không sửa được.”

Người bạn ra khỏi phòng. Dương Lỗi ngồi xuống bên giường, thả cuộn băng vào máy ghi âm, chậm rãi nhấn nút.

Cuộn băng từ từ chuyển động, giữa làn giai điệu lỗi thời, giọng hát sớm bị quên lãng của Thảo Mãnh chầm chậm vang lên…

Cơn gió lạnh

Trốn trong đêm khuya vắng lặng

Muốn xoa dịu trái tim nhớ nhung em

Nhưng lại cùng anh nhung nhớ người

Trong từng đêm đằng đẵng

Anh chưa bao giờ quên

Bóng lưng năm đó của em

Vẫn còn rõ ràng như cũ

Cả đôi mắt đẫm lệ của em

Làm anh đau lòng không thôi

Chia lìa là dễ dàng như thế

Mà trái tim bộn bề của anh còn thật nhiều lời dặn dò

Chưa kịp nói cho em biết

Kỷ niệm của chúng ta

Em đừng quên

Đã bao lâu không có tin tức của em

Em cũng biết anh đã quen dùng kỷ niệm để sưởi ấm chính mình

Anh đã quen nhớ em trong đêm khuya giá lạnh

Tình yêu của anh…

Dương Lỗi ngồi thật lâu, tua lại, bấm nghe, rồi lại tua tiếp.

Mọi âm thanh ngoài cửa sổ đều tắt lịm, chỉ có giai điệu lặp đi lặp lại trong căn phòng nhỏ lu mờ, bao trùm đêm khuya yên tĩnh.

Dương Lỗi không biết mình đã nghe bao lâu. Hắn lẳng lặng lắng nghe, nghe mỗi một câu, mỗi một chữ.

Mãi đến khi, hai má cảm thấy lạnh buốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.