Kim Bài Đả Thủ

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Trước khi đi, Hoa Miêu có nói với Dương Lỗi một câu.

“Tao không sợ mày giành đại ca đâu. Cho dù mày mạnh hơn tao nhưng so ra cũng kém con gái nhỉ?”

Hoa Miêu cười hì hì.

Dương Lỗi cảnh giác.

“Có ý gì?”

“Mày đến nhà hàng Thế Kỷ hỏi thăm là biết ngay.”

Hoa Miêu đi về.

Trong khoảng thời gian này, ở nhà hàng Thế Kỷ có một tin đồn được lan truyền rất rộng rãi.

Từ nhân viên gác cửa nhà hàng cho đến nhân viên phục vụ, từ đầu bếp cho đến nhân viên quản lý bãi đậu xe, từ giám đốc cho đến phó giám đốc trong bộ phận quản lý, hầu như ai cũng biết đến lời đồn này.

Bởi vì hơn một tháng đó, có một vị khách rất đặc biệt, gần như tối nào cũng xuất hiện ở nhà hàng đúng giờ, hơn nữa luôn đi một mình.

Nhà hàng Thế Kỷ không phải là nơi người bình thường có thể đến tiêu tiền, đa số khách đến đây đều là người có quyền hoặc là kẻ có tiền, mà lần nào vị khách này cũng ngồi cố định ở một góc gần cửa sổ, gọi một ly đồ uống và một ít bánh ngọt phương Tây rất tân thời lúc bấy giờ, hoặc là một hai món ăn đơn giản, nhưng lần nào cũng chỉ ăn một chút rồi thôi, giống như chỉ đến tiêu tiền chứ không phải đến dùng cơm.

Vị khách này là một cô gái trẻ. Một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Cô gái này xinh đẹp thế nào, những người từng gặp qua cô ấy đều không thể quên được.

Kể từ năm 2000 trở đi, người đẹp càng ngày càng nhiều, trên đường đầy rẫy những cô gái ăn diện sành điệu, nhưng cho dù có xinh đẹp đến đâu, có trang điểm kỹ lưỡng thế nào, cũng khó mà có được khí chất của những cô gái ở thập niên 80-90.

Đó là loại khí chất tự nhiên vốn có không qua chỉnh sửa, là khí chất của danh môn khuê tú chân chính.

Nghe nói từ khi xuất hiện ở nhà hàng Thế Kỷ, cô gái xinh đẹp nọ lập tức trở thành đối tượng ngắm trộm của đám thanh niên ở đây, cũng như đối tượng ghen tị của mấy cô gái khác. Nhưng mặc cho có bao nhiêu người nhìn mình, bàn tán về mình, suy đoán lai lịch và mục đích của mình, ngoại trừ lúc gọi món, cô gái vẫn một mực im lặng không nói lời nào, mỗi đêm đều ngồi một mình ở trong góc, ngồi khoảng hai tiếng rồi về.

Sau này, rốt cuộc có người đã phát hiện ra quy luật. Cô gái chỉ xuất hiện vào khoảng hai tiếng đồng hồ mà Phòng Vũ làm việc ở đại sảnh.

Mãi đến một lần nọ, Phòng Vũ không tới nhà hàng Thế Kỷ mấy ngày liên tục vì bận giải quyết chuyện giang hồ, cuối cùng vị thiên kim tiểu thư kia cũng mở miệng hỏi nhân viên phục vụ vài câu khác ngoài gọi món.

“Xin hỏi…”

Giọng nói của cô gái cũng dịu dàng và tinh tế như tính cách của cô.

“… Tổng giám đốc của mọi người, vị tiên sinh họ Phòng kia… mấy ngày nay anh ấy không đến sao?”

Bắt đầu từ khi đó, mọi người mới hiểu thì ra cô gái này đến vì Phòng Vũ.

Người xưa có câu mỹ nữ yêu anh hùng, huống chi Phòng Vũ còn là một anh chàng đẹp trai.

Vào thời đó, không phải không có con gái dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, nhưng một vị thiên kim tiểu thư xuất đầu lộ diện dùng cách thức khiến người ta chú ý như thế để công khai theo đuổi là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Tin đồn luôn lan truyền nhanh nhất. Tin đồn truyền đi, đương nhiên cũng truyền tới tai Phòng Vũ.

Không phải Phòng Vũ không phát hiện cô gái này. Những vị khách đến đây mỗi tối, đừng nói là gái đẹp, cho dù mặt mũi bình thường không có gì đặc biệt, liên tục gặp hơn một tháng thì không muốn nhận ra cũng khó.

Thế nhưng Phòng Vũ hoàn toàn không để ý đến lời đồn này. Vụ đòi lại công bằng cho Hoa Miêu, tuy rằng thù đã báo xong, nhưng người giang hồ luôn để ý đến chữ “xong”, cho dù báo thù cũng phải làm thật gọn ghẽ, nếu không sẽ lưu lại mối họa về sau, vì vậy Phòng Vũ dồn hết tâm trí vào việc này, làm gì còn thời gian để ý mấy lời đồn kia.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tối hôm nọ Phòng Vũ quay lại nhà hàng Thế Kỷ, cô gái kia gọi nhân viên phục vụ tới, giọng nói vẫn dịu dàng và nhỏ nhẹ như thế.

“Mời tổng giám đốc của các anh đến đây một chút, được không?”

Nghe nhân viên phục vụ chuyển lời, Phòng Vũ đứng sau bàn quản lý ngẩng đầu lên, đoạn đi về phía cái bàn trong góc mà cô gái đang ngồi.

Hầu như tất cả nhân viên công tác đều đồng loạt chuyển tầm mắt về nơi đó, còn hưng phấn hơn chờ xem phim điện ảnh.

“Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”

Phòng Vũ lịch sự hỏi.

Cô gái giương mắt lên nhìn Phòng Vũ, ánh mắt của cô như suối nước trong vắt, mặc dù cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dè dặt của mình, nhưng mặt của cô đã đỏ bừng.

“Xin hỏi, chỗ của các anh có món đu đủ chưng ếch cỏ không?”

Đu đủ chưng ếch cỏ

Cô gái nhỏ giọng hỏi.

Phòng Vũ hơi sửng sốt.

“Xin lỗi, không có.”

Bây giờ món ăn tẩm bổ làm đẹp này rất phổ biến, nhưng vào năm đó vẫn còn khá là hiếm, nhà hàng của Phòng Vũ chưa có tân tiến như vậy.

“Tôi đã đi rất nhiều nơi, nhưng không nơi nào có món này… các anh có thể giúp tôi làm món này không?”

Cô gái vẫn nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, ánh mắt cứ nhìn Phòng Vũ chằm chằm.

Phòng Vũ hơi khó xử. Hắn đâu biết món này làm thế nào chứ!

“Thật ngại quá… đầu bếp của chúng tôi không biết làm món này. Hay là để tôi giúp cô hỏi thăm xem có nhà hàng nào biết làm món này không nhé?”

“Tôi thích thức ăn ở nhà hàng các anh. Nếu tôi chỉ các anh cách làm, các anh có thể giúp tôi làm không?”

Cô gái hỏi, vẫn chăm chú nhìn Phòng Vũ.

“Được!”

Phòng Vũ sảng khoái nói. Có thêm món ăn mới, nói không chừng có thể hấp dẫn thêm nhiều thực khách, đây là chuyện tốt.

Thấy Phòng Vũ đồng ý, cô gái thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Phòng Vũ cũng nhìn ra cô gái đang cố gắng đè nén sự ngượng ngùng, hồi hộp của mình…

Dương Lỗi đến nhà hàng Thế Kỷ, căn bản không cần hỏi thăm, làm gì có ai lại không biết việc này.

“Vị thiên kim tiểu thư kia, ha ha, đúng là có bản lĩnh, không phải người tầm thường! Mấy cô gái vây quanh Phòng tổng không ít, nhưng cô ta là người lắm chiêu nhất, cái gì mà dạy cách làm món ‘đu đủ chưng ếch cỏ’, bắt Phòng tổng phải ở bên cạnh dạy chung, đúng là nóng quá đi mà!”

“Không chỉ vậy, nhìn cách ăn mặc của cô ta kìa, anh có thấy cái váy hôm đó cô ta mặc chưa, tôi đã đến cửa hàng bách hóa xem giá, chậc chậc, hù chết người!”

“Không biết Phòng tổng nghĩ thế nào về cô ta?”

“Hê, còn phải hỏi, một cô gái vừa đẹp vừa có tiền tự động dâng tới cửa, có người đàn ông nào không cần chứ??”

……

Hỏi thăm đến đây, mặt mũi Dương Lỗi xanh mét rồi.

Dương Lỗi đã từng gặp cô gái này. Buổi tối hắn thường đến nhà hàng Thế Kỷ tìm Phòng Vũ, làm sao mà chưa thấy được. Dương Lỗi cũng là đàn ông, dĩ nhiên cũng chú ý tới mấy cô gái xinh xắn, hắn đã phát hiện cô gái này từ sớm, lúc ấy hắn còn nói đùa với Phòng Vũ: “Nhìn cô gái kia kìa, cô ấy cứ nhìn chúng ta mãi, không biết cô ấy để ý người nào ha?”

Phòng Vũ còn nói: “Là cậu, nhất định là cậu.”

Dương Lỗi cười hì hì: “Tôi thấy không giống. Mấy cô gái để ý tôi đều là người cởi mở phóng khoáng, cô gái này không giống!”

Có thể thấy, trực giác của Dương Lỗi rất chính xác.

Sau khi nghe những lời vừa rồi, trong lòng Dương Lỗi rối như tơ vò. Hắn đang định hỏi Phòng Vũ ở đâu, chợt thấy Phòng Vũ đi ra từ căn phòng phía sau nhà hàng.

“Phòng…”

Dương Lỗi vừa định cất tiếng gọi thì dừng lại, cô gái kia cũng đi theo Phòng Vũ ra ngoài.

Nhìn thấy Dương Lỗi, Phòng Vũ đi tới vỗ vai hắn.

“Chờ tôi một lát.”

Phòng Vũ xoay người nói với cô gái.

“Lâm tiểu thư, để tôi gọi xe đưa cô về nhà.”

“Không cần đâu, nhà của tôi cách nơi này không xa.” Cô gái dịu dàng nói.

“Buổi tối không an toàn, để tôi gọi xe đưa cô về thì tốt hơn. Xe của chúng tôi cũng chuẩn bị ra ngoài làm việc, thuận đường thôi.”

“Được rồi, vậy… cảm ơn anh.” Cô gái ngơ ngẩn nhìn Phòng Vũ.

Phòng Vũ tiễn cô gái lên xe, đến khi quay trở lại thì thấy Dương Lỗi đang tựa vào quầy quản lý bên cạnh hút thuốc.

“Này này, phạt tiền bây giờ!”

Phòng Vũ nói đùa.

Dương Lỗi híp mắt liếc Phòng Vũ một cái, nhếch miệng cười.

“Nóng bỏng nhỉ.”

Dương Lỗi nói.

Phòng Vũ không để ý đến lời trêu chọc của Dương Lỗi.

“Sao bình thường không thấy anh lịch sự như vậy, chẳng chửi bậy tiếng nào.”

“Má!” Phòng Vũ lập tức chửi bậy cho Dương Lỗi nghe.

“Tôi có thể chửi bậy với khách hàng sao?”

“Khách hàng hả, vừa vào cửa tôi đã nghe nói cả rồi, anh xem tôi là người ngoài à, có diễm phúc lớn như vậy mà cũng không nói cho tôi biết.”

Dương Lỗi vẫn đang nhếch miệng.

“Thôi! Đừng nghe bọn họ nói bậy.”

Nhớ tới mấy lời đồn bay đầy trời, Phòng Vũ lại thấy phiền.

Dương Lỗi quan sát biểu cảm của Phòng Vũ, sau đó dụi tắt điếu thuốc, khoác vai Phòng Vũ.

“Được rồi, ăn cơm chung với anh em đi.”

Đêm đó, Dương Lỗi không nhắc lại chuyện này nữa, Phòng Vũ cũng không nói gì.

Mặc dù thật lòng rất muốn hỏi, Dương Lỗi cảm thấy mình phải cẩn thận hơn trong những tình huống như thế này, không thể hành động lỗ mãng như đi đánh nhau được. Dương Lỗi thầm nghĩ, nếu Phòng Vũ thật sự có ý với cô gái kia, mình hỏi rõ ràng chỉ khiến bản thân đau lòng mà thôi, còn nếu Phòng Vũ không có ý gì mà mình lại hỏi tới hỏi lui, nói không chừng sẽ khiến Phòng Vũ có ý thật.

Nếu nói Dương Lỗi manh động, hắn manh động hơn bất kỳ người nào. Nếu nói Dương Lỗi có thể nhịn, hắn có thể nhịn lâu hơn bất cứ ai.

Hắn không hỏi dù chỉ một chữ.

Nhưng hai ngày sau, hai người lại giáp mặt cô gái kia.

Cô gái kia họ Lâm, tên là Lâm San San.

Lâm San San hướng dẫn đầu bếp làm món đu đủ chưng ếch cỏ là muốn tìm cơ hội làm quen với Phòng Vũ. Quả thật cô đã làm quen với Phòng Vũ, nhưng sau khi làm xong món ăn này, cô cứ tưởng mình có thể tiếp xúc với Phòng Vũ nhiều hơn, nào ngờ Phòng Vũ chỉ giữ thái độ giải quyết việc chung, chẳng những không hỏi cách liên lạc với cô mà còn không nói câu nào ngoài đề, hệt như quân tử chi giao (quan hệ giữa hai người quân tử). Sau khi dạy xong cách chế biến, Lâm San San vẫn đến nhà hàng ngồi như cũ, nhưng Phòng Vũ chỉ chào hỏi hoặc nói hai ba câu với cô, thỉnh thoảng sẽ tặng một ít bánh ngọt hoặc đồ uống, hay là giảm giá này nọ cho cô, ngoài ra không còn gì khác.

Lâm San San không ngồi yên được nữa, cô không ngờ Phòng Vũ lại là người quân tử hữu lễ như thế. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy, ai làm quen với cô xong cũng đều chủ động theo đuổi cô, bây giờ cô thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.

Vì vậy cô chỉ có thể cố lấy hết can đảm, tự mình đi tìm Phòng Vũ.

Hôm nay khá rảnh rỗi nên Phòng Vũ đến công ty của Dương Lỗi chờ Dương Lỗi hết bận, đến khi Dương Lỗi xong việc, hai người cùng đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm San San đang đứng chờ trước cửa công ty.

Lâm San San hỏi thăm ở nhà hàng Thế Kỷ, biết Phòng Vũ đến đây tìm Dương Lỗi nên mới theo tới đây.

“Lâm tiểu thư?”

Phòng Vũ cũng cảm thấy bất ngờ.

“Tìm tôi có gì không?”

Lâm San San cắn môi. Nhìn vẻ mặt này của cô, Phòng Vũ chỉ im lặng.

Phòng Vũ không phải là kẻ ngốc, tâm tư của cô gái này rõ ràng như vậy, ai cũng nhìn ra được, lẽ nào Phòng Vũ không nhìn ra?

Con gái xinh đẹp là ước mơ của mỗi người đàn ông, nếu nói Phòng Vũ không có cảm giác gì cũng không đúng.

Nhưng mà Phòng Vũ không phải dạng người dễ động lòng như thế. Nếu không người xem như có địa vị trong giang hồ như hắn sao lại không có bạn gái?

Dương Lỗi đứng bên cạnh nhìn hai người, không nói tiếng nào.

“… Sau này anh đừng gọi em là Lâm tiểu thư nữa, gọi em San San là được rồi.” Lâm San San thấp giọng nói.

“Em… em muốn kết bạn với anh, được chứ?” Lâm San San cố lấy hết can đảm, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Chúng ta đã là bạn bè rồi.” Phòng Vũ nói. Hắn sẽ không để cho bất cứ cô gái nào phải xấu hổ.

Lâm San San cúi đầu, lấy ra một tấm thiệp trong túi xách. Đây là loại thiệp chúc phúc tinh xảo được ưa chuộng nhất vào thời đó, có cả mùi thơm nữa, chưa kể còn là loại thiệp âm nhạc cao cấp nhất lúc bấy giờ, vừa mở ra sẽ tự động phát nhạc.

Lâm San San đưa tấm thiệp cho Phòng Vũ, đỏ mặt nói một câu “tặng anh” rồi quay lưng đi mất.

“……”

Phòng Vũ nhận tấm thiệp, mở nó ra, tiếng nhạc ngân nga vang lên, giống như trái tim mềm mại của cô gái.

Bên trong là mấy dòng chữ viết tay xinh xắn: “Phòng Vũ: chúc anh làm việc thuận lợi, mỗi ngày đều vui vẻ.” Phía dưới còn có một dãy số điện thoại nho nhỏ.

Dương Lỗi khoanh tay đứng bên cạnh, Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái.

“Thái độ gì đây?”

Phòng Vũ hỏi Dương Lỗi.

“Hâm mộ, ghen tị.” Dương Lỗi nói.

Nếu là năm 2011, Dương Lỗi sẽ nói hâm mộ, ghen tị, hận.

Phòng Vũ đưa tấm thiệp cho Dương Lỗi.

“Đưa tôi làm gì?”

“Bây giờ tôi không có chỗ cất, chẳng lẽ cứ cầm trên tay?”

“Tôi cũng không có chỗ cất.”

“Vậy cất trong văn phòng của cậu đi.”

“Bộ anh không cần à? Thư tình của con gái người ta, trong đó chất chứa cả một tấm chân tình.” Thấy Phòng Vũ không có ý định giữ nó, tâm trạng hết sức buồn bực của Dương Lỗi lập tức tốt lên.

“Thôi đủ rồi!” Phòng Vũ biết Dương Lỗi đang nói móc mình.

Buổi tối ra ngoài ăn cơm, Dương Lỗi và Phòng Vũ lại uống bia, Dương Lỗi giương mắt lên hỏi Phòng Vũ:

“Rốt cuộc anh có ý gì với người ta không?”

Cuộc gặp gỡ hôm nay làm cho Dương Lỗi đứng ngồi không yên. Dương Lỗi không thể đợi được nữa, hắn sợ đợi thêm nữa Phòng Vũ sẽ trở thành người của người khác.

“Có ý gì mới được.”

Phòng Vũ nói.

“Tôi không tin anh thật sự không có ý gì với người ta.”

Khi nói những lời này, trong lòng Dương Lỗi khổ sở vô cùng. Hắn biết, có cô gái tốt như thế chủ động theo đuổi, không mấy người đàn ông có thể kháng cự.

“Con gái người ta không tệ, nhưng cậu nghĩ đi, tôi và cô ấy là người chung đường sao?” Phòng Vũ nói.

“Không phải người chung đường thì anh không dám có ý à?”

“Không phải không dám.”

Phòng Vũ uống một hớp bia, giương mắt lên nhìn Dương Lỗi.

“Tôi đã nói với cậu rồi, trước đây tôi cũng từng có pansy. Lúc tôi và cô ấy ở bên nhau, tôi đã thề sẽ đối xử thật tốt với cô ấy. Nhưng mà sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi biết mình làm không được. Tôi không thể mang đến bình yên cho cô gái nào, trừ phi cô gái đó cũng theo tôi lăn lộn giang hồ, nhưng điều này càng không thể.”

Phòng Vũ nói.

“Theo lời anh, sau này anh không muốn yêu đương nữa sao?”

Dương Lỗi vẫn cảm thấy không hài lòng. Hắn không biết Phòng Vũ là vì không thích cô gái kia, hay là có thích nhưng lại không muốn liên lụy người ta.

“Chờ thêm vài năm, tôi không còn lăn lộn giang hồ nữa, anh Cửu cũng không cần tôi lăn lộn nữa, lúc đó tôi sẽ tìm một cô gái để kết hôn.”

“Anh chỉ biết kiếm cớ.”

Dương Lỗi nhịn không được nói.

“Rốt cuộc trong lòng anh có thương nhớ ai không?”

Phòng Vũ nhìn về phía trước, nét mặt vừa phức tạp vừa mê man. Phòng Vũ luôn kiên định, rất ít khi lộ ra vẻ mặt này.

“Không biết.”

Phòng Vũ nói.

Tối đó Dương Lỗi theo Phòng Vũ về nhà.

Hiện tại hai người đều có công việc đàng hoàng, không giống như trước kia, Dương Lỗi không còn nhiều thời gian để thường xuyên chạy đến nhà Phòng Vũ, vậy nên bây giờ thỉnh thoảng Dương Lỗi mới theo Phòng Vũ về nhà, giống như biểu hiện cho việc muốn lên giường.

Phòng Vũ cũng không nói gì. Vừa vào nhà đóng cửa lại, Dương Lỗi đã ôm siết lấy Phòng Vũ, kéo Phòng Vũ lên giường.

Hai người thở hổn hển cởi quần áo, Dương Lỗi vừa thô lỗ vừa nôn nóng an ủi cho Phòng Vũ, khí lực lớn hơn và gấp gáp hơn bình thường rất nhiều.

“… !” Phòng Vũ bị Dương Lỗi làm đau, nhịn không được đẩy hắn ra.

“Cậu bị sao vậy?”

Phòng Vũ khàn giọng hỏi.

“Không có gì.”

Dương Lỗi cũng khàn giọng trả lời, hắn dùng sức xoa nắn cơ thể của Phòng Vũ, bây giờ Phòng Vũ không còn kháng cự sự động chạm của hắn nữa. Dương Lỗi vuốt ve làn da bóng loáng và eo lưng rắn chắc dẻo dai của Phòng Vũ, không thể kiềm nén được cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng mình, hắn hôn lên cổ Phòng Vũ, sau khi hôn vài cái, Dương Lỗi không nhịn được nữa, muốn hôn môi Phòng Vũ.

“……”

Phòng Vũ quay đầu sang chỗ khác.

Hai người chơi đã thành quen, nhưng từ trước đến nay chưa từng hôn nhau.

Cái này giống như điểm mấu chốt. Chưa ai nói gì cả, nhưng cả hai đều hiểu đây là điểm mấu chốt.

Vì vậy thủ *** cũng được, khẩu giao cũng chẳng sao, chỉ là “chơi” mà thôi. Cho dù có làm quá trớn, hoang đường đến cỡ nào, tất cả cũng chỉ là trò chơi. Nhưng hôn môi thì khác, đây là chuyện chỉ dành cho người yêu thật sự. Nếu chấp nhận hôn nhau, vậy thì không còn là chơi nữa, cũng không thể chơi tiếp được nữa.

Dương Lỗi hiểu, Phòng Vũ cũng hiểu.

Vì thế Dương Lỗi chưa từng hôn Phòng Vũ bao giờ. Cho dù hưng phấn cỡ nào cũng không, hắn luôn phải cố gắng kiềm chế bản thân.

Dù rằng trong mơ, hắn đã hôn Phòng Vũ không biết bao nhiêu lần, hắn cứ tham lam hôn Phòng Vũ thật sâu, quấn lấy lưỡi của Phòng Vũ, hận không thể mãi mãi đừng tách ra…

Thấy Phòng Vũ né tránh, Dương Lỗi cũng không cố ép nữa, hắn hôn lên má Phòng Vũ một cái, cầm vật nọ của hai người hợp lại cùng một chỗ…

A… Lâm San San =)) Hồi đó để món là đu đủ chưng ngân nhĩ, bậy bạ ghê ọọ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.