CHƯƠNG 3
Lý Tam là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, mấy ngày nay Lý Tam đã nhìn ra, tâm trạng của Dương Lỗi không tốt lắm.
“Anh Lỗi, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện ở phòng bida Quang Minh lần trước ư?”
“Sao không nghĩ tới được? Vết thương lành thì không đau à?”
“Anh bỏ qua chuyện này đi, đại ca đã ra mặt hòa giải rồi, anh còn gây chuyện khác nào tát vào mặt đại ca?!”
“Không phải anh muốn báo thù, anh thật sự chỉ muốn đánh một trận với Phòng Vũ thôi.”
“Người đánh giỏi đâu phải chỉ có một mình Phòng Vũ!”
“Anh cứ muốn đánh hắn đấy!”
“Hầy…” Lý Tam cũng bó tay.
Lý Tam cảm thấy gần đây hành động của Dương Lỗi không được bình thường, sau này Lý Tam nói với người khác, thật ra lúc đó hắn có cảm giác Dương Lỗi giống như anh chàng thất tình bị gái đá, đâm ra vừa hận vừa yêu. Đương nhiên Lý Tam không dám nói thế trước mặt Dương Lỗi, hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
“Anh Lỗi, anh không đập bông gòn… À quên, không đàn guitar nữa sao?”
Dương Lỗi chợt nhớ ra, thế là hắn ôm cây đàn guitar gỗ đến trường trung học Thực Nghiệm.
Trường trung học Thực Nghiệm có một sân tập lớn đạt tiêu chuẩn, bên cạnh có một khán đài và bậc thang cao cao, mỗi tối Dương Lỗi thường ngồi trên bậc thang luyện đàn guitar. Thật ra Dương Lỗi đàn không đến nỗi tệ như Lý Tam nói, những hợp âm đơn giản vẫn đúng nhịp. Mấy ngày qua Dương Lỗi không đến đây, tối nay mới quay lại chỗ cũ, ai ngờ vừa ngồi xuống bậc thang, đột nhiên nghe được tiếng đàn guitar truyền đến từ bậc thang đối diện, thì ra đã có người tới trước.
Dương Lỗi sửng sốt, hắn cố tình chọn mười giờ tối, lẽ ra giờ này không còn ai mới đúng.
Cách ở giữa là một sân bóng rộng, Dương Lỗi hiển nhiên không nhìn thấy người đánh đàn ngồi đối diện là ai, thế nhưng tiếng đàn vẫn theo gió truyền qua, Dương Lỗi nghe mà giật mình.
Dương Lỗi biết bài này, đó là bài 《Tuổi thơ》 của La Đại Hựu.
Cây đa đứng bên cạnh hồ nước, tiếng ve sầu gọi mùa hè về
Bụi cỏ khẽ lay động, chỉ có bươm bướm đậu phía trên
Phấn trắng của thầy giáo viết lít kít trên bảng đen
Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học, cùng đợi những trò chơi tuổi thơ…
Tại sao cô bé lớp bên cạnh vẫn chưa đi ngang qua cửa sổ lớp tôi
Miệng lẩm nhẩm bài học lịch sử, quyển truyện tranh trong tay, mối tình đầu thời thơ ấu trong lòng…
Kí ức về những ngày thường hay ngẩng đầu nhìn bầu trời
Cứ tò mò như thế, cứ mơ mộng như thế, thời thơ ấu cô đơn như thế…
Dương Lỗi nghe say sưa.
Người đối diện không chỉ đàn mà còn nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Gió đêm đưa đến giai điệu trầm bổng du dương, thêm cả tiếng hát trầm thấp dịu dàng làm cho đáy lòng Dương Lỗi phập phồng theo.
Dương Lỗi rung động rồi.
Bài 《Tuổi thơ》 này rất nổi tiếng ở Giang Hải lúc bấy giờ, người dân khắp phố lớn ngõ nhỏ đều hát bài này, những người học đàn guitar cũng học bài này, còn một bài nữa cũng được dân đánh đàn ưa thích là bài 《Tình khúc 1990》 của La Đại Hựu.
Dương Lỗi đã từng nghe nhiều người đàn bài 《Tuổi thơ》, bản thân hắn cũng từng đàn thử, nhưng hiếm khi nghe được cao thủ guitar đánh đàn. Bây giờ là bản tốt nhất mà Dương Lỗi từng nghe, hắn nghe đến mê say, giai điệu và tiếng hát kia đã ngấm vào lòng hắn.
Giữa làn gió đêm, Dương Lỗi nhịn không được nhẹ giọng hát theo, sau đó ngồi xuống, ôm lấy đàn guitar của mình, cẩn thận bắt kịp tiết tấu của đối phương, nhưng lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ trình độ gà mờ của mình quấy rầy cao thủ người ta.
Dương Lỗi luống cuống đánh vài âm, bất chợt đánh ra một âm lệch, tiếng đàn của đối phương dừng lại.
“Xin lỗi nha anh bạn!” Dương Lỗi ngượng ngùng, hét về phía đối diện.