CHƯƠNG 58
Dương Lỗi không về nhà mà ra ngoài ở với bạn, Dương Đại Hải cũng biết, nhưng Dương Đại Hải không can thiệp. Chuyện của Dương Lỗi, ông không thể quản lý như một người cha bình thường, ông chỉ có thể can thiệp vào vấn đề nguyên tắc, còn về phần định hướng tương lai hay sinh hoạt cá nhân, ông can thiệp càng nhiều thì Dương Lỗi càng chống đối mà thôi, điều này Dương Đại Hải hiểu rõ. Bây giờ Dương Đại Hải chỉ muốn Dương Lỗi đi Học viện Chỉ huy Lục quân, chỉ cần Dương Lỗi đồng ý, những việc khác Dương Lỗi có thể tự mình làm chủ.
Vì thế Dương Lỗi yên tâm dọn đến nhà Phòng Vũ, buổi sáng rời nhà đi làm, buổi chiều tan tầm lái xe đến đón Phòng Vũ, hai người sẽ cùng đi ăn cơm, cùng đi hóng gió, rồi cùng nhau về nhà. Đôi khi hai người sẽ dẫn anh em đi chơi, đôi khi đám bạn thân của Phòng Vũ lại đến đánh bài, chơi mạt chược, xem phim. Dương Lỗi giúp Phòng Vũ tiếp đãi bạn bè, nhìn hai người cứ như người một nhà.
Phòng Vũ sống không điều độ một thời gian dài, cho nên dạ dày không được tốt, thường xuyên bị đau bao tử. Dương Lỗi nghe theo bí quyết gia truyền ở một nơi, dùng bao tử heo nấu canh rất tốt cho dạ dày. Dương Lỗi không biết nấu nên nhờ thím bán cơm ở dưới lầu nấu hộ, còn hắn thì trả thù lao cho bà. Sau vài lần đứng bên cạnh quan sát, thấy cách làm cũng đơn giản, Dương Lỗi tự sắm một cái nồi đất, mua loại bao tử heo tươi ngon nhất đem về nấu, tối nào Phòng Vũ về nhà cũng giám sát Phòng Vũ uống. Tuy nhiên, canh bao tử heo phải uống đúng lúc mới hiệu quả, nhưng giờ cơm tối Phòng Vũ thường xuyên ở lại nhà hàng Thế Kỷ, bởi vì đó là thời điểm bận rộn nhất của nhà hàng, đến khi Phòng Vũ về nhà thì đã muộn mất rồi. Thế là Dương Lỗi quyết định mua một cái nồi giữ nhiệt, mang nó đến công ty, mượn nhà bếp của căn tin để nấu canh, buổi tối đến đón Phòng Vũ sẽ mang theo nồi giữ nhiệt, đưa đến văn phòng của Phòng Vũ, tiện thể canh chừng Phòng Vũ.
“Em đừng tốn công quá, nhà hàng của tôi cũng nấu được mà, không cần phiền em đâu!!”
Phòng Vũ không đành lòng nhìn Dương Lỗi bận tối mặt tối mũi như vậy.
“Nhà hàng của anh nấu được mùi vị thế này sao?” Thật ra canh bao tử heo chẳng có mùi vị gì đặc biệt, giống như uống thuốc thôi, nhưng điều mà Dương Lỗi quan tâm là, người khác sẽ sử dụng nguyên liệu tốt vậy sao, sẽ nấu cẩn thận như vậy sao? Dương Lỗi không thấy phiền chút nào, thật ra cách nấu rất đơn giản, chỉ cần mở lửa nấu là được rồi.
Canh bao tử heo quả thật có hiệu quả, bây giờ Phòng Vũ không còn lên cơn đau nữa, vậy nên Dương Lỗi kiên trì muốn Phòng Vũ uống hết đợt trị liệu này.
“… Tôi không muốn làm phiền em.”
Phòng Vũ nói thật. Hắn cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
“Anh cảm kích là được rồi!”
Dương Lỗi cười, nhìn Phòng Vũ uống sạch chén canh, hắn có cảm giác hết sức thành tựu.
Mỗi ngày Dương Lỗi đều đến đón Phòng Vũ, còn mang theo canh dưỡng dạ dày cho Phòng Vũ, người trong nhà hàng Thế Kỷ đều nói, Phòng tổng đúng là có phúc, lúc trước thì có đại tiểu thư xinh đẹp đến đưa cơm, bây giờ lại có anh em thân thiết đến đưa canh!
Dương Lỗi ngồi trong văn phòng nhìn Phòng Vũ uống canh, không quên chọc ghẹo Phòng Vũ.
“Này, lúc trước Lâm San San thường đến đây đưa cơm, chắc ngon hơn cái này ha?”
“Chứ sao nữa! Canh của em chẳng có mùi vị gì hết! Có gì đâu mà ngon?”
Phòng Vũ tỏ vẻ nghiêm túc.
“Nếu ngon thì ăn của cô ta đi! Đợi tí, để tôi đi tìm cô ta cho anh.”
Dương Lỗi nói đùa, đứng dậy định đi, Phòng Vũ không thèm cản hắn, tiếp tục uống canh.
“Tôi đi thật đấy?”
Dương Lỗi đặt tay lên nắm cửa.
“……”
Phòng Vũ bình tĩnh uống canh.
“… Má, tôi đi thật đây!”
Dương Lỗi hùng hổ mở cửa, Phòng Vũ uống cạn chén canh rồi bật dậy đẩy cửa, kéo Dương Lỗi qua đè hắn xuống sô pha, hai người vừa cười ha ha vừa đùa giỡn trên ghế…
Ban đêm ngồi trong xe, Dương Lỗi chở Phòng Vũ, hai người mở hết cửa kính xe, tiếng nhạc sôi động của Beyond vang vọng cả quãng đường…
Beyond là ban nhạc rock nổi tiếng nhất Hồng Kông vào thập niên 80.
Hôm nay chỉ còn lại thân xác
Đón chào năm tháng vinh quang
Ôm lấy tự do trong mưa gió
Cả đời đấu tranh và giãy dụa
Tư tin có thể thay đổi tương lai…
Yến Tử Ất gặp rắc rối. Công việc ở Lữ Thành không được thuận lợi, một gã chủ đầu tư ở Lữ Thành không hài lòng với việc Yến Tử Ất chiếm nhiều đất như thế, lúc trước đấu thầu còn cự nự với Yến Tử Ất, Yến Tử Ất quả thật có hơi ngang ngược nên mới đắc tội người ta. Biết Yến Tử Ất là đại ca giang hồ không dễ chọc, đối phương bèn tìm thế lực xã hội đen ở Lữ Thành đến đàm phán với Yến Tử Ất.
Yến Tử Ất là người dễ chịu, sống hòa hợp với mọi người, nhưng để lên được vị trí đại ca ở Giang Hải như hôm nay, chẳng lẽ hắn chỉ có tiếng không có miếng? Người khác kính hắn một thước, hắn có thể nhường người đó một trượng, nhưng nếu người đó đụng đến đầu mình, hắn có thể chịu thua sao? Nếu lần này hắn chịu thua, mọi người sẽ nói đại ca xã hội đen ở Giang Hải bị vài tên lưu manh ở Lữ Thành dọa mất mật, sau này Yến Tử Ất còn mặt mũi nào lăn lộn giang hồ nữa?
Đá chọi đá, phải xem có đáng giá hay không. Vì lợi ích, không vi phạm đạo nghĩa, Yến Tử Ất cảm thấy rất đáng giá.
Thế cho nên, Yến Tử Ất quyết không nhượng bộ về vấn đề đất đai, ngoài ra còn gửi lời đến đối phương: Đất, tao sẽ không nhường, cứ làm theo quy tắc giang hồ, muốn chơi kiểu nào tao cũng chiều.
Dương Lỗi cảm thấy lần này đại ca của mình làm rất đúng.
“Đó là chỗ lần trước em đến à?”
Dương Lỗi kể việc này cho Phòng Vũ nghe, Phòng Vũ hỏi. Lúc đuổi theo Dương Lỗi, Phòng Vũ từng đi qua nơi này.
“Đúng rồi, tôi còn gặp ông chủ Ngô nữa!”
“Có nói gì không?”
“Chưa nói gì cả, gã ta chỉ biết tôi là thuộc hạ của đại ca, chỉ vậy thôi.”
“Em nhớ cẩn thận một chút.”
Lần này ông chủ Ngô tìm xã hội đen đến đàm phán với Yến Tử Ất, có thể thấy gã ta cũng có quan hệ với thế lực đen ở địa phương, hiển nhiên không phải dễ giải quyết.
“Không có gì đâu! Nếu thật sự xung đột với bên Lữ Thành, tôi cũng phải đi thôi.”
“Nói với anh Yến, nếu phải đi thì cứ nói với tôi.”
“Được rồi! Không có gì đâu mà…”
Dương Lỗi cảm thấy quan hệ giữa mình và Phòng Vũ, lúc thì là anh em, lúc thì là người yêu, cảm giác này khiến hắn mê mệt. Hắn thích Phòng Vũ, yêu Phòng Vũ, nhưng tình cảm này không giống tình yêu giữa nam và nữ. Hắn nhớ trước đây Hoa Miêu từng nói, tình yêu giữa hai người đàn ông là tình yêu thuần khiết nhất, Dương Lỗi cảm thấy có khi đúng là như vậy thật, tình cảm giữa hai người đàn ông có thể vượt qua tình yêu, vượt qua vật chất, có thể vì đối phương mà đánh cược cả mạng sống, không chút do dự. Đó không chỉ là tình yêu, mà còn là tình nghĩa giữa hắn và Phòng Vũ, không giống tình si giữa nam và nữ. Đó là thứ tình cảm khiến hắn nhiệt huyết sôi trào bất cứ lúc nào, không bao giờ hối tiếc, thậm chí nếu phải trả giá bằng cả tính mạng.
Hiếm khi có được buổi chiều rảnh rỗi, Dương Lỗi và Phòng Vũ nằm cạnh nhau tán dóc trên ban công lầu tám, cùng ngắm ánh nắng đỏ nhạt phía chân trời, nửa bầu trời như được nhuộm bởi ánh nắng chiều rực rỡ. Ở cửa sổ đối diện ban công có một cô gái đang ngồi chải tóc, cô nàng chải thật chậm, giống như cố ý chải cho hai người xem. Dĩ nhiên cả hai đều phát hiện, Dương Lỗi dùng khuỷu tay huých Phòng Vũ, hai người cười ha ha nhìn cô gái đối diện, chẳng khác gì hai tên lưu manh.
Dương Lỗi ra vẻ lưu manh huýt sáo một tiếng.
“Pansy!”
Dương Lỗi hét lớn.
Ở Giang Hải, pansy không chỉ dùng để gọi bạn gái, nó còn là từ mà dân lưu manh dùng để ve vãn những cô em xinh đẹp.
Mặt cô gái đỏ như gấc.
Phòng Vũ cười, rồi cũng ngả ngớn huýt sáo với cô nàng.
Cô gái liếc bọn họ một cái, ngượng ngùng đứng dậy đi vào trong.
“Anh nói xem, cô ấy thích ai trong hai chúng ta?”
Dương Lỗi cười hỏi Phòng Vũ.
“Thích cả hai!”
Phòng Vũ híp mắt.
“Xì! Người ta ở đối diện nhà anh, chắc chắn để ý anh lâu rồi!”
“Để ý thì sao, tôi có thể qua đó chơi cô ấy à?”
Phòng Vũ là xã hội đen, lời nói cũng thô tục.
“Chơi đi, không dám hả?”
Dương Lỗi huých Phòng Vũ.
Phòng Vũ nằm trên ban công, nghiêng đầu liếc Dương Lỗi một cái, cười như không cười.
“Chơi cô ấy? —— Tôi chơi em thì có!”
Phòng Vũ bỗng nhiên cất cao giọng, kéo Dương Lỗi đẩy vào phòng…
Đêm đó, ở trên giường, bọn họ một mực ‘chơi’.
Hai người hôn nhau, chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt khuấy đảo, khiêu khích, cọ xát đôi bên, lượn lách trong miệng đối phương… Phòng Vũ hôn Dương Lỗi thật dịu dàng, Dương Lỗi đã quen với việc Phòng Vũ thô bạo và mãnh liệt ở trên giường, hắn không biết Phòng Vũ cũng có lúc dịu dàng như thế…
Phòng Vũ vừa dịu dàng hôn Dương Lỗi vừa chầm chậm đẩy vào trong, so với lần đầu tiên, hai người đã thành thạo hơn nhiều, Dương Lỗi cũng không còn đau nữa… Phòng Vũ từ từ thúc hông, Dương Lỗi ôm cổ Phòng Vũ, thở hổn hển trong ngực Phòng Vũ…
Phòng Vũ để cho nơi đó của mình lớn dần bên trong Dương Lỗi, sau đó dừng lại, thăm dò một cách cẩn thận mà kiên nhẫn, cứ nhấp vào từng chút một.
“… Tới chưa…”
“… Chưa…”
“… Ở đây hả? …”
“… Khoan… khoan đã…”
Lúc Phòng Vũ sượt qua một điểm, hơi thở của Dương Lỗi đột nhiên rối loạn, Phòng Vũ không do dự nữa, bắt đầu đâm vào chỗ đó, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh bạo…
Toàn thân Dương Lỗi hết co giật rồi lại run rẩy…
Giữa lúc quan hệ cuồng nhiệt, hai người bắt đầu nói năng bậy bạ, Phòng Vũ vừa thao Dương Lỗi vừa rít lên: Có cho tôi thao em không?… Có cho không? …
Dương Lỗi run rẩy cất giọng… Cho anh thao tôi! … Cho anh… !
Hai người đàn ông ân ái vừa điên cuồng, vừa thô tục, vừa dã man, vừa bạo lực, bất luận là động tác cơ thể hay ngôn ngữ… phái nữ sẽ khó mà chịu được hoặc chấp nhận được sự thô tục và điên cuồng này…
Sau khi chấm dứt, Phòng Vũ ôm Dương Lỗi đang nhễ nhại mồ hôi, nói với Dương Lỗi, mẹ kiếp tôi điên thật rồi…
Ánh mắt của Phòng Vũ, suốt đời này Dương Lỗi cũng không thể quên được…..
Buổi sáng vài ngày sau, Dương Lỗi đến công ty, lần này là Phòng Vũ lái xe chở Dương Lỗi. Hôm đó Dương Lỗi bảo Phòng Vũ làm tài xế, để hắn trải nghiệm cảm giác “tổng giám đốc”.
Đến nơi, Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi xuống xe.
“Tối nay Nhị Hắc và bà xã mời khách, nhớ đến sớm một chút.”
“Hôm nay không đến sớm được, chắc tôi sẽ đến trễ, anh cứ dùng xe đi, tôi tự đến được rồi.”
“Ừ.”
Dương Lỗi chuẩn bị vào công ty, Phòng Vũ đang định nhấn ga thì Dương Lỗi đột nhiên quay trở lại.
“Gì vậy, quên đồ à?”
Phòng Vũ hỏi.
Dương Lỗi liếc nhìn xung quanh, không có một bóng người, hắn kéo cửa xe rồi thò người vào trong, hôn vội lên môi Phòng Vũ một cái, sau đó đắc ý lui ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
“… Mẹ kiếp!”
Phòng Vũ phản ứng lại, bất đắc dĩ cười mắng, theo bản năng nhìn xung quanh.
Dương Lỗi như con mèo trộm được cá, cười vô cùng khoái chí, hắn vẫy tay với Phòng Vũ, xoay người đi vào công ty.
“Tối nay nhớ đến sớm đấy!”
Phòng Vũ nói vọng ra từ trong xe.
“Biết rồi!”
Dương Lỗi đi vào trong.
Phòng Vũ lái xe về.
Thế nhưng đêm hôm đó, hắn không đợi được Dương Lỗi trở về.
Dương Lỗi bị bắt cóc.
Ông chủ Ngô tìm một tên đại ca xã hội đen ở Lữ Thành có biệt hiệu là Hoàng Câu Tử, gã Hoàng Câu Tử này thích đâm lén sau lưng người khác, nham hiểm xảo trá, là bá chủ một phương ở Lữ Thành. Yến Tử Ất tranh chấp với gã, không nể nang gã, khiến gã giận đến nghiến răng nghiến lợi, vì vậy gã muốn dùng chút thủ đoạn để bắt Yến Tử Ất phải cúi đầu.
Dựa theo quy tắc giang hồ, đầu tiên lão đại hai bên sẽ ngồi xuống đàm phán, nếu đàm phán không thành, mặc cho đã dùng đủ mọi cách, vậy thì sẽ dùng tiền giải quyết, nếu hai bên không chịu dùng tiền để giải quyết, vậy thì đánh nhau thôi, thắng làm vua thua làm giặc. Đánh nhau vẫn là phương pháp giải quyết mâu thuẫn hàng đầu của xã hội đen.
Tuy nhiên việc này có điều kiện tiên quyết, đó là mọi thứ phải rõ ràng. Thời gian, địa điểm, mỗi người mang theo bao nhiêu thuộc hạ, tất cả phải được thông báo chính xác, đến ngày đó hai bên giáp mặt, quang minh chính đại quyết đấu.
Nhưng Hoàng Câu Tử thì không. Gã là kẻ đâm sau lưng.
Gã biết Dương Lỗi là thuộc hạ đắc lực dưới trướng Yến Tử Ất, hơn nữa Dương Lỗi còn là người phụ trách chủ yếu phần đất ở Lữ Thành, thế nên Hoàng Câu Tử phái người âm thầm mai phục, bắt cóc Dương Lỗi.
Tối hôm đó Dương Lỗi rời khỏi công ty, vừa rẽ vào sau hẻm thì bị người ta chụp thuốc mê, nhét vào xe tải, chở thẳng đến Lữ Thành ngay trong đêm.
Dương Lỗi quả thật có hơi sơ ý, hắn phát hiện phía sau có người theo dõi, vừa định chặn người đó lại, không ngờ bốn phía đột nhiên xuất hiện mười mấy người xông lên chụp thuốc mê, ý thức của Dương Lỗi lập tức đình chỉ.
Đâm sau lưng, dùng thủ đoạn, thậm chí là chơi trò chụp thuốc mê mà giới xã hội đen khinh thường nhất, nhiêu đó đã đủ thấy Hoàng Câu Tử là loại người gì.
Sở dĩ người bị bắt là Dương Lỗi chứ không phải người nhà của Yến Tử Ất là vì Hoàng Câu Tử vẫn còn muốn lăn lộn trên giang hồ, nếu trong lúc giải quyết mâu thuẫn mà động vào người nhà, vậy tức là đã phạm vào điều cấm kỵ tuyệt đối, sau này không thể tiếp tục lăn lộn nữa.
Thế cho nên, bắt thuộc hạ và chiến tướng để uy hiếp Yến Tử Ất nổi tiếng trọng tình nghĩa là cách bớt việc nhất.
Tối hôm đó, Phòng Vũ lật tung cả Giang Hải.