Kim Bài Đả Thủ

Chương 72: Chương 72




CHƯƠNG 73

La Cửu giết Kiều Tân, biến mất không rõ tung tích.

La Cửu đợi một ngày rồi mới ra tay. Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không ai biết cả. Đến khi Phòng Vũ hôn mê tỉnh lại lần nữa, hay tin La Văn gặp chuyện không may, La Cửu đã đi được một ngày, Dương Lỗi cũng được thả ra từ cục cảnh sát.

Hôm đó Phòng Vũ báo tin cho Dương Đại Thiên, nửa đường bắt Dương Lỗi về, Dương Lỗi sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Dương Đại Thiên đưa hắn vào cách ly, mặc kệ Dương Lỗi vừa đấm vừa xoa dùng đủ mọi cách cũng nhất quyết không thả. Dương Lỗi ở trong phòng tạm giam, không biết làm sao mà qua được hai ngày. Dương Lỗi thật sự không ngờ Phòng Vũ lại làm vậy, hắn tức, hắn giận, hắn giận Phòng Vũ lừa dối mình, tự cho là tốt cho mình, Phòng Vũ vốn chẳng hiểu hắn muốn gì, nhưng lẽ nào hắn không biết tại sao Phòng Vũ lại làm thế? Phòng Vũ làm thế vì ai hắn không biết sao?? Nhưng rốt cuộc Phòng Vũ có nghĩ đến hay không, nếu Phòng Vũ xảy ra chuyện trong trận quyết chiến đó, cả đời này hắn sẽ cảm thấy thế nào? Hắn sẽ đau khổ tột độ vì lúc ấy mình không ở bên cạnh Phòng Vũ! Hắn sẽ bị dằn vặt cả đời!

Dương Lỗi vừa ra ngoài, biết Phòng Vũ bị thương nên vội vàng chạy đến bệnh viện, đến bệnh viện đúng lúc Phòng Vũ hay tin La Văn gặp chuyện không may, bấy giờ Phòng Vũ mới biết La Cửu bỏ đi để làm gì, hắn xốc chăn muốn xuống giường.

“Anh Cửu có dẫn người theo không?!”

“Không có, anh Cửu không cho ai theo hết…”

“Các cậu để cho anh Cửu đi một mình?!”

“Anh Cửu cầm súng nói ai đi theo sẽ bắn người đó!!” Đám anh em đứng bên giường đều đỏ mắt.

Phòng Vũ nhổ kim truyền nước muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Dương Lỗi đang chạy vào cửa ôm chầm lấy.

“Anh như vậy mà muốn đi đâu!”

Nhìn thương tích của Phòng Vũ, lòng Dương Lỗi chùng xuống. Cánh tay phải của Phòng Vũ vẫn chưa lành hẳn, trong lúc chiến đấu quyết liệt lại bị thương nặng, quanh hông còn quấn đầy băng gạc, rươm rướm máu.

“Tránh ra!”

Phòng Vũ cũng nóng nảy, bây giờ ai cản đường mình, Phòng Vũ cũng phát cáu hết! Phòng Vũ hiểu La Cửu quá rõ, hắn biết La Cửu muốn đi lấy mạng Kiều Tân, vì sợ liên lụy các anh em nên mới không dẫn theo người nào, La Cửu muốn liều mạng đây mà, câu nói trước khi đi của La Cửu, rõ ràng chính là di ngôn!

Phòng Vũ có thể không nóng nảy sao?! Phòng Vũ muốn đẩy Dương Lỗi ra, nhưng lại bị Dương Lỗi giữ chặt, dùng sức kéo về giường.

“Phòng Vũ! Anh bình tĩnh lại đi!”

“Mẹ kiếp tôi bình tĩnh thế nào được?!”

“Vậy bây giờ anh đi thì làm được gì! Anh muốn liên lụy chết anh Cửu hả??”

“……”

Phòng Vũ ngẩn ra một lát, ổn định lại cảm xúc kích động của mình, hắn nhìn thẳng vào mắt Dương Lỗi.

“Tôi biết phải làm thế nào. Em để tôi đi đi.”

Dương Lỗi chưa từng thấy ánh mắt này của Phòng Vũ bao giờ. Dương Lỗi bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Anh đừng gấp, Hoa Miêu và các anh em đang thăm dò tin tức của anh Cửu, anh Cửu có bản lĩnh thế nào, anh rõ hơn tôi mà! Anh đừng lo lắng quá, không có tin tức thì càng tốt!”

Dương Lỗi trấn an Phòng Vũ, lúc đến đây Dương Lỗi đã biết rõ tình hình.

“Lần này đàm phán gây náo động quá lớn, cảnh sát đã bắt đầu điều tra rồi, bây giờ anh lại ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì khác gì tự chui đầu vào lưới! Đụng họng súng đó anh có biết không!”

“Đụng họng súng? Tôi sợ đụng họng súng thì ra ngoài lăn lộn làm cái quái gì?!”

“Nghiêm đả đấy! Không phải chuyện đùa!”

Dương Lỗi cũng nổi nóng. Hai ngày nay hắn bị giam ở cục cảnh sát nên nắm rất rõ tình hình. Dương Lỗi thấp thỏm lo sợ, trước đây hắn không sợ, cũng không để ý gì cả, cho dù phải ngồi tù đi chăng nữa, chỉ cần đáng giá thì hắn chẳng để ý gì hết, nhưng bây giờ lại khác, hắn rất sợ, hắn sợ cho dù biến động nhỏ nhoi nhất cũng có thể chia cách mình và Phòng Vũ, tương lai của bọn họ không còn là của một người nữa, mà là của hai người. Hắn sợ tại nơi đầu sóng ngọn gió, nếu Phòng Vũ thật sự làm ra chuyện gì bị đem đi xét xử làm gương, hậu quả thế nào, hắn thậm chí không dám nghĩ đến.

Dương Lỗi lớn lên trong cục cảnh sát. Hắn biết rõ nghiêm đả là cái gì, hắn đã từng chứng kiến hậu quả của nghiêm đả. Hắn từng nhìn thấy pháp trường, từng nhìn thấy tội phạm bị xử bắn. Hắn đã nhìn thấy tất cả.

Hắn biết, nếu bây giờ Phòng Vũ ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào. Phòng Vũ muốn lấy mạng Kiều Tân đấy. Bởi vì La Cửu. Vì La Cửu, Phòng Vũ không ngại gì hết.

Nhưng hắn làm sao cho Phòng Vũ đi được chứ? Tuy xét về mặt đạo nghĩa, hắn không nên ngăn cản Phòng Vũ, La Cửu có vị trí thế nào trong lòng Phòng Vũ, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai! Nhưng xét về mặt tình cảm, hắn không thể không ngăn cản, hắn không thể để Phòng Vũ ra ngoài mà bỏ mặc hậu quả được!

“Anh Cửu là anh ruột của tôi, La Văn là em gái của tôi! Em nói, tôi có nên đi không?”

Phòng Vũ trừng mắt.

“Tôi dẫn người đi. Anh ở đây đợi tôi trở lại.”

Dương Lỗi nói.

“Vớ vẩn!!”

Liên quan đến sống chết của La Cửu, Phòng Vũ không còn giữ được tỉnh táo như ngày thường.

“Em tránh ra!”

Phòng Vũ tức giận.

“Nếu em còn không tránh, tôi sẽ không khách sáo với em đâu!”

“Phòng Vũ!”

“Dương Lỗi, ai cản tôi cũng được nhưng em thì không! Tại sao em lại cản tôi?!”

Sắc mặt Phòng Vũ hoàn toàn thay đổi. Dương Lỗi hiểu ý của Phòng Vũ, Phòng Vũ cảm thấy so với những người khác, hắn càng hiểu tâm trạng của Phòng Vũ bây giờ hơn! Nhưng Phòng Vũ có hiểu tâm trạng của hắn không? Dương Lỗi cũng nổi giận.

“Tại sao tôi lại cản anh? Thế tại sao anh lại gọi Dương Đại Thiên đến bắt tôi, tôi cản anh cũng vì vậy đấy!!”

Dương Lỗi rống lên, Phòng Vũ hơi sửng sốt, không nói nữa.

“Tại sao anh lại nói cho Dương Đại Thiên? Tại sao lại gọi chú ấy đến bắt tôi? Anh tự hỏi chính mình đi, đừng hỏi tôi!”

“Đây không phải cùng một chuyện!”

Phòng Vũ nhíu chặt lông mày.

“Cùng một chuyện chứ gì nữa! Nếu là lúc trước, tôi sẽ không cản anh, nhưng bây giờ thì khác, nếu anh phạm tội bị bắt… tôi biết làm thế nào đây? … Anh suy nghĩ cho hai ta được không??”

Bình thường có đánh chết Dương Lỗi cũng không nói được những lời này, nhưng bây giờ Dương Lỗi lại không kiềm được thốt ra, mang theo khổ sở, chân thành.

Chỉ tiếc lời này lại chọc giận Phòng Vũ.

“Đừng lôi chuyện này vào!!”

Phòng Vũ gắt giọng.

“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?? … Coi như tôi có lỗi với em đi!”

“… Tại sao lại nói có lỗi với tôi?”

Nghe Phòng Vũ nói vậy, Dương Lỗi sửng sốt, trong lòng rối bời.

“Giữa hai ta có gì mà phải thấy có lỗi? Tôi sợ cái gì chứ? Tôi đỡ đạn thay anh còn được! Tôi chỉ sợ anh xảy ra chuyện thôi!”

“… Đừng nói nữa!”

Trong lòng Phòng Vũ cũng phiền muộn vô cùng.

“… Em còn nhỏ, không hiểu đâu!”

Phòng Vũ nói.

Dương Lỗi sững sờ một lát, đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Phòng Vũ. Hắn nghĩ đến câu “tôi có lỗi với em”, rồi lại nhớ tới lời nói lần trước của Phòng Vũ. Lần trước Phòng Vũ nói, là tôi dạy hư em, tôi không thể do dự…

Dương Lỗi cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên não. Phòng Vũ cho rằng hai người bọn họ “không đàng hoàng” như vậy là do Phòng Vũ không dẫn mình đi đúng hướng, là trách nhiệm của Phòng Vũ, vì vậy Phòng Vũ cảm thấy có lỗi với mình? Phòng Vũ đến với mình cũng là vì “có lỗi” với mình sao? Cho nên Phòng Vũ mới chiều theo ý mình? Phòng Vũ thật sự nghĩ như thế?

Dương Lỗi càng nghĩ, lòng càng nguội lạnh.

“… Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc anh có ý gì?”

“Có phải anh cảm thấy thiếu nợ tôi không?”

“… Tôi trượng nghĩa với em! Không thể bất nghĩa với anh Cửu!”

Phòng Vũ bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Dương Lỗi ngẩn người, mất thật lâu mới thốt nên lời.

“… Cái gì?”

Hắn giống như chưa nghe rõ.

“Trượng nghĩa?”

Dương Lỗi cứ như vừa nghe thấy từ này lần đầu tiên, hắn nhìn Phòng Vũ.

Hai người đột nhiên im thin thít.

Cửa bị đẩy ra, một người anh em thở hồng hộc đứng ở cửa.

“Anh Vũ! Kiều Tân chết rồi… thi thể đã được tìm thấy, nhưng lại không thấy anh Cửu, chắc anh Cửu không sao đâu, có lẽ anh ấy chạy trốn rồi!”

Phòng Vũ và Dương Lỗi cùng nhìn người nọ.

Đợi đến khi Phòng Vũ hỏi rõ mọi chuyện xoay người lại, Dương Lỗi đã đi mất rồi.

La Cửu đã có tin tức, Phòng Vũ có thể tạm yên tâm. Vậy nên Dương Lỗi đi.

Dương Lỗi đi trên đường, đầu óc trống rỗng.

Từ “trượng nghĩa” của Phòng Vũ gây cho hắn cú sốc không nhỏ.

Hắn cho rằng Phòng Vũ đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới quyết định đến với mình. Hôm nay hắn mới biết, chỉ sợ đến bây giờ Phòng Vũ vẫn chưa thật sự hiểu rõ.

… Phòng Vũ nói là trượng nghĩa! Nghĩa khí giữa anh em!

Hôm trước uống rượu với Đinh Văn, Dương Lỗi từng nói câu này với Đinh Văn:

“… Lòng tôi không yên tâm! …”

Dương Lỗi nói ra những gì mình dằn xuống dưới đáy lòng.

“… Ban đầu là tôi kéo anh ấy lên con đường này! … Phòng Vũ anh ấy… trượng nghĩa lắm! Cực kỳ trượng nghĩa! Tôi rất sợ anh ấy… vẫn chưa thật sự hiểu rõ, anh có hiểu không? …”

Dương Lỗi nói lung tung với Đinh Văn, lúc ấy chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.

Nhưng mà Đinh Văn nghe hiểu.

“Ý anh là, anh sợ anh ta bị anh kéo xuống nước, có lẽ vẫn chưa thật sự rõ ràng tình cảm mà bản thân dành cho anh, rốt cuộc có phải là tình yêu hay không?”

Không phải Dương Lỗi suy nghĩ vẩn vơ, tự tìm phiền phức cho mình, nhưng từ khi hắn và Phòng Vũ đến với nhau, hắn luôn có cảm giác nắm bắt không được. Phòng Vũ chấp nhận hắn nhanh như thế, thuận lợi như thế, khiến cho Dương Lỗi cảm thấy như đang nằm mơ. Cũng chính vì vậy, hắn mới luôn cảm thấy bất an, không yên tâm, hắn cảm thấy Phòng Vũ vẫn chưa thật sự suy nghĩ cẩn thận, lỡ như ngày nào đó Phòng Vũ đột nhiên “suy nghĩ cẩn thận”, sau đó lại nói “không chơi nữa” như lúc trước, phát hiện bản thân vẫn còn thích phụ nữ, cuối cùng rời xa mình.

Những người yêu trước thường có xu hướng lo được lo mất. Dương Lỗi và Phòng Vũ quá thân thiết, chính sự thân thiết ấy đã giúp hắn và Phòng Vũ đến với nhau, nhưng lại trở thành tâm bệnh của Dương Lỗi. Phòng Vũ suýt phế cả cánh tay vì hắn, Phòng Vũ lo lắng đuổi tới Lữ Thành tìm hắn, Phòng Vũ hôn hắn, ân ái với hắn, Dương Lỗi cứ tưởng mình hiểu rõ Phòng Vũ rồi. Hắn từng sợ Phòng Vũ làm như vậy là xuất phát từ một loại “nghĩa khí”, hắn từng lo lắng rất nhiều, nhưng theo thời gian dần trôi, Dương Lỗi không còn nghĩ như vậy nữa. Phòng Vũ trả giá vì hắn, hắn cảm nhận được chứ, hắn tin tưởng Phòng Vũ, tin tình cảm đó không phải là nghĩa khí giữa bạn bè, tin tình cảm của bọn họ có thể vượt qua mọi thử thách. Hắn và Phòng Vũ đều là đàn ông, đàn ông vốn không cần nói chữ yêu, chỉ cần hiểu lẫn nhau là được!

Nhưng giờ đây, Dương Lỗi rối loạn. Hắn đờ đẫn đi trên đường, nhớ lại lời Đinh Văn nói hôm đó: “Nhiều người đàn ông có thể chấp nhận chuyện này ngay từ đầu, nhưng thật ra vẫn chưa phân rõ giữa tình anh em và tình yêu, đến khi gặp được người phụ nữ mình thích thì mới vỡ lẽ…”

Dù vậy, hiện tại Dương Lỗi không có thời gian nghĩ nhiều về vấn đề này. Tình hình không được khả quan cho lắm.

Hơn trăm người ở hai thành phố dùng vũ khí đánh nhau, lại còn ngay lúc nghiêm đả, cảnh sát sẽ bỏ qua sao? Theo lẽ thường, xã hội đen quyết chiến với nhau, chỉ cần không đụng đến súng, cảnh sát sẽ không can thiệp nhiều, nhưng tính chất của sự việc lần này quá ác liệt, hơn nữa còn sử dụng súng ống, cảnh sát không thể nào ngồi yên làm ngơ. Bên Tỉnh Thành đã bắt đầu xử lý các băng nhóm xã hội đen ở địa phương, Giang Hải cũng chuẩn bị tiếp bước, hành động của những người như Phòng Vũ đều bị giám sát chặt chẽ.

Dương Lỗi rời khỏi bệnh viện, trước tiên đến cục cảnh sát thám thính tình hình. Mấy ngày nay cục cảnh sát thành phố bận tối tăm mặt mũi vì một vụ án hình sự nghiêm trọng, vụ án này đang là tâm điểm ở thành phố, cho nên chưa có thời gian giải quyết vụ đánh nhau có vũ khí bên đây, nếu không đã bắt một đám người có liên quan để giết gà dọa khỉ rồi. Dương Lỗi rời khỏi cục cảnh sát, gọi điện thoại cho Yến Tử Ất. Người của Yến Tử Ất cũng tham gia vụ ẩu đả này, Dương Lỗi kể sơ lược về tình hình cho bọn họ nghe, hắn cũng lo lắng cho các anh em bên mình, dặn bọn họ trốn càng xa càng tốt để tránh bị vạ lây. Mấy ngày tới hắn phải đến trông chừng Phòng Vũ, không thể quay về được.

Chuyện của Kiều Tân, Yến Tử Ất đã nghe nói. Hành vi của Kiều Tân bị toàn bộ người trong giới sỉ vả, kết cuộc của gã là hoàn toàn thích đáng.

“La Cửu bỏ trốn rồi. Cậu qua giúp Phòng Vũ đi. Chuyện lần này không dễ giải quyết đâu.”

Yến Tử Ất nói.

Kiều Tân chết, không cần điều tra, thủ phạm là ai đã quá rõ ràng. Một khi có người báo án, cảnh sát sẽ tham gia điều tra, nhất định sẽ tra ra La Cửu, bây giờ La Cửu lại bỏ trốn, vậy thì chắc chắn sẽ điều tra người bên cạnh La Cửu, Phòng Vũ sẽ là người đứng mũi chịu sào.

Điều tra Phòng Vũ, tất nhiên sẽ điều tra đến vụ đánh nhau có vũ khí vừa qua, Phòng Vũ có lấy mạng người nào trong vụ đó hay không, Dương Lỗi vẫn chưa biết, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Phòng Vũ bị cảnh sát Tỉnh Thành theo dõi, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Bên Giang Hải, Dương Lỗi còn có thể nói giúp được, nhưng nếu cảnh sát ở Tỉnh Thành vào cuộc, yêu cầu giải quyết việc công, Dương Lỗi cũng hết cách!

Dương Lỗi chạy đôn chạy đáo vì việc này, cố gắng nghĩ cách giải quyết. Hắn không còn thời gian nghĩ về chuyện giữa mình và Phòng Vũ, bây giờ không phải là lúc nhi nữ tình trường, hắn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm. Dương Lỗi bận rộn cả buổi chiều, tranh thủ rút chút thời gian gọi điện thoại đến bệnh viện, tìm mấy anh em trông chừng Phòng Vũ, biết Phòng Vũ đi sắp xếp chuyện của La Văn, vừa mới trở lại bệnh viện, Dương Lỗi nghe xong thì cúp điện thoại.

儿女情长 (nhi nữ tình trường): quyến luyến chuyện tình cảm trai gái.

Dương Lỗi về nhà Phòng Vũ một chuyến, thu thập một ít vật dụng cần dùng cho Phòng Vũ, sau đó đến công ty, xử lý một ít việc của mình.

Tạm thời hắn không muốn quay lại bệnh viện. Hắn muốn bình ổn tâm trạng của mình trước, sắp tới phải đối mặt với rất nhiều chuyện, hắn và Phòng Vũ cần phải tỉnh táo để đối diện, giữa hai người không nên tồn tại cảm xúc dư thừa gì.

Ngay lúc Dương Lỗi đang ở văn phòng, Yến Tử Ất gọi điện thoại đến.

Yến Tử Ất trầm giọng nói.

“La Cửu chết rồi.”

Hix hix tạm biệt anh Cửu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.