Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 17: Chương 17: Bị bỏ ở nơi đồng không mông quạnh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, điện thoại di động vang lên, là Tô Hàn gọi đến, Tô Bắc lập tức nhận nghe.

“Mẹ, mẹ tan làm chưa?”

“Rồi.” Vừa nghe thấy giọng của con trai, Tô Bắc lập tức mềm nhũn ra, dịu dàng nói: “sao vậy?”

Lộ Nam vừa đi vào cao tốc, nghe thấy giọng Tô Bắc đột nhiên mềm xuống, hoàn toàn không giống giọng điệu cô vừa nói với anh, anh nhịn không được lườm Tô Bắc một cái, mình nói chuyện với cô, cô cũng dám nghe! Đối với mình hung ác như thế, đối với người khác lại dịu dàng như vậy!

“Mẹ, con bụng đau quá, tối nay chị Đình Lạc có việc, phải muộn chút mới tới...” Đầu bên kia điện thoại, giọng Tô Hàn mềm nhũn, Tô Bắc nghe mà đau lòng ghê gớm.

“Chuyện gì vậy? Có phải ăn nhầm thứ gì không? Con chờ mẹ một chút, mẹ lập tức tới.” Tô Bắc lại dặn dò vài câu, mới cúp điện thoại, quay đầu sang nói với Lộ Nam: “ Lộ Nam, bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện với anh, dừng xe, thả tôi xuống, tôi có việc gấp.”

“Vội cái gì?” Lộ Nam lạnh lùng chất vấn: “ đừng quên những gì tôi đã nói trước đó!”

“Tôi muốn làm gì, không cần thiết báo cáo với anh, quy tắc nên tuân thủ, tôi tự nhiên sẽ tuân thủ, không phiền anh nhắc nhở!” Tô Bắc tức giận nói: “Mau dừng xe cho tôi!”

Lộ Nam thấy cô sốt ruột đến nỗi nhăn mày lại, tâm tình càng khó chịu hơn: “Không biết trên đường cao tốc không thể dừng xe sao?”

Nghe vậy, Tô Bắc mới ý thức được khi cô nghe điện thoại, Lộ Nam lên cao tốc, trong nháy mắt trong lòng càng sốt ruột hơn, cao tốc không có chỗ quay đầu, tám phần không ra được!

Lúc này, Tô Hàn hẳn rất khó chịu, nhưng cô căn bản không thể nói cho bất cứ ai về sự tồn tại của cậu bé. Cô chỉ có thể nhắn tin cho cậu bé, an ủi cậu bé, đồng thời nhắn tin cho Diệp Đình Lạc, hi vọng cô ấy có thể về sớm hơn mình.

Lộ Nam vừa lái xe, khóe mắt thoáng nhìn người phụ nữ đột nhiên yên tĩnh lại trên ghế lái phụ, đang nhắn tin với người khác, trong lòng dấy lên hừng hực lửa giận.

Tuy anh không thích người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ của Lộ Nam anh cũng chỉ có thể là của Lộ Nam anh!

Nghĩ như vậy, Lộ Nam giẫm chân ga mạnh hơn...

Đột nhiên, Lộ Nam lạnh lùng nói: “Xuống xe!”

Tô Bắc lấy lại tinh thần từ trong nôn nóng, thấy xe rốt cục dừng lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, không nói hai lời, lập tức mở dây an toàn xuống xe.

Nhưng khi cô nhìn thấy đồng ruộng hoang vu bên ngoài, còn có chim chóc thỉnh thoảng bay qua, lông mày không khỏi nhíu chặt.

“Đây là nơi nào?”

“Nơi này à... Đương nhiên là nơi phù hợp với cô nhất!” Lộ Nam cười ý vị thâm trường, ngay sau đó cửa xe đóng lại, ngoặt đuôi xe hoàn mĩ, trực tiếp để lại cho cô một làn khói.

Tô Bắc nhìn xe Lộ Nam nghênh ngang rời đi.

Anh thật sự bỏ cô ở nơi phân chim cũng không có này ư?!

Cô cần phải mau chóng trở về chăm sóc con trai a!

“Lộ Nam, anh là đồ bị bệnh thần kinh!” Tô Bắc dậm chân mắng to.

Lộ Nam nhìn Tô Bắc không có hình tượng chút nào sau xe, khóe môi hơi nhếch lên.

Xem cô làm sao bây giờ!

Tô Bắc thấy xe của Lộ Nam hoàn toàn biến mất, lúc này cô mới hết hi vọng.

Cô xem như hiểu rõ, Lộ Nam cố ý!

Thế nhưng cho dù cô mắng Lộ Nam ở trong lòng trăm lần, cũng không giải quyết được chuyện cô muốn trở về gặp con.

Cô nhận mệnh lấy điện thoại di động ra, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Hàn, lại phát hiện không có tín hiệu!

Vất vả lắm cô mới tìm được nơi có tín hiệu, vừa muốn gọi điện thoại, Tô Hàn vừa vặn gọi đến, cô vội vàng nhận nghe.

“Mẹ, chị Đình Lạc đã trở về, con uống thuốc rồi, không sao đâu, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Tô Bắc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thầm trách cứ mình làm mẹ không tốt, đồng thời thề nhất định phải mau chóng đứng vững chân ở trong nước, để cuộc sống của con cái trôi qua càng tốt hơn.

Mặc dù con trai không sao, nhưng Tô Bắc vẫn phải nghĩ biện pháp mau chóng rời khỏi nơi phân chim cũng không có này.

Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi xe tới, vừa gọi điện thoại: “Alo, tài xế à, bây giờ tôi đang ở trên đường vùng ngoại thành phía bắc thành phố Nam Hi, anh có thể tới đón tôi được không?”

“hơi xa đấy...”

“Tôi có thể thêm tiền!” Tô Bắc vội nói.

“Tút tút tút...”

Điện thoại đột nhiên tự động cúp máy.

Tô Bắc trợn tròn mắt, cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, lại không có tín hiệu!

Cô đặt mông ngã phịch trên đất, đây là ông trời muốn diệt cô hay sao?

Cầm điện thoại di động, Tô Bắc lại đi một đoạn đường, lại nhìn, vẫn không có tín hiệu.

Cô bất lực nhìn xung quanh, hi vọng có xe đi ngang qua có thể đưa cô đoạn đường, thế nhưng trên đường ngay cả bóng người cũng không có.

Mấp máy đôi môi khô nứt, Tô Bắc chậm rãi bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.