Tỷ đệ hai người tạm biệt bọn tiểu ăn xin, bọn tiểu ăn xin vừa biết hai người muốn rời đi, lập tức không đành lòng, thứ nhất Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ có bạc, mua ăn mua mặc cho bọn họ, thứ hai, mấy ngày chung đụng, ít nhiều có tình cảm.
Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm ngỏ lời, chờ bọn hắn về đến nhà, chắc chắn tới đón bọn họ.
Về sau cùng nhau đi học, biết chữ, luyện võ.
Còn cho bọn họ một tấm ngân phiếu, trong lúc bọn tiểu ăn xin nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú, hai oa nhi chạy thật nhanh, hai con Thiểm Điện Điêu yên lặng làm ổ ngủ ngon lành trong túi đeo.
Đại trạch hoa lệ của Âu Dương Hạo.
Phượng Khuynh Thành ngồi ở thư phòng, một ngón tay, gõ từng cái vào trên bàn sách, trầm tư suy nghĩ, nghĩ tới có phải suy nghĩ lúc đầu sai rồi hay không, mới vẫn không tìm được hai hài tử?
Lại nghĩ, trên thế gian này, Mặc Hàm, Mạt Vũ vốn hiểu rõ mình nhất?
Bừng tỉnh hiểu ra, đứng lên, “Hồng Tụ Thiêm Hương!”
Hồng Tụ Thiêm Hương lập tức vào thư phòng, “Tiểu thư?”
“Mau phái người, đi tìm ở hướng ngược lại của Nhiếp Chính Vương phủ, còn nữa, khách điếm gì đó, hỏi càng nhiều càng tốt, nơi những tên ăn xin tụ họp, cũng không được bỏ qua!”
“Vậy bên Nhiếp Chính Vương phủ?” Hồng Tụ hỏi.
“Tiếp tục theo dõi!”
“Dạ!”
Phượng Khuynh Thành trầm mặc trong chốc lát, thấy Hồng Tụ còn đang chờ nàng phân phó, mày khẽ cau, “Hồng Tụ, hôm nay, ở Túy Tiên lâu, các ngươi ở bên ngoài, có nghe thấy trong nhã gian, ta đã nói những gì?”
Hồng Tụ lắc đầu một cái.
“Một câu cũng không nói?” Phượng Khuynh Thành hỏi.
Hồng Tụ gật đầu một cái.
Phượng Khuynh Thành lại buồn bực.
Bởi vì, trong lúc nàng mơ mơ màng màng, cảm thấy rõ ràng mình nói gì đó, nhưng mà, rốt cuộc nói gì, Phượng Khuynh Thành lại một chút ấn tượng cũng không có.
Giơ tay lên nhẹ nhàng ấn vào thái dương, khoát tay ý bảo Hồng Tụ đi xuống.
Trên đường cái. Diễn đàn L/ê QU.ý Đ=Ôn ngôn tình
Hai tiểu ăn xin tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm cánh gà, gặm đến mức một miệng đầy dầu mỡ, tướng ăn có thể nói là vô cùng thô tục.
‘Đổ phường Ổn Doanh’
Hai oa nhi đứng ở trước đổ phường, nghe trong đổ phường, tiếng la hưng phấn truyền ra, trong con ngươi, tràn ngập không hiểu cùng tò mò.
“Ta muốn vào xem một chút!” Phượng Mặc Hàm nói.
Phượng Mạt Vũ gật đầu.
Bày tỏ nàng cũng muốn.
Nhưng mà hài tử năm tuổi, dù hiểu chuyện thông tuệ, cũng chưa từng thấy qua oai môn tà đạo (đường ngang ngõ tắt), cũng chưa từng đến đổ phường.
Hai người dắt tay chuẩn bị tiến vào đổ phường, lại bị người canh cửa ngăn lại.
“Đi đi đi đi, xú ăn xin (những tên ăn xin thối tha) từ đâu đến, cút sang một bên, nếu không. . . . . .”
Bị người mắng là xú ăn xin, Phượng Mặc Hàm giận, cao giọng nói quát, “Gào to cái gì, xú ăn xin cái gì!” Nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ ngân phiếu, vung tay lên vẩy vẩy, “Nhìn thấy không, đây là cái gì, đây là ngân phiếu, trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, chớ dùng mắt chó đi nhìn người, tránh qua một bên đi, đừng cản đường của tiểu gia ta, chó ngoan không chắn đường, không biết sao!”
Phượng Mặc Hàm còn nhỏ tuổi, lại oai phong mười phần.
Lúc mắng người, càng thêm uy vũ khí phách.
Ngay cả Phượng Mạt Vũ ở sau lưng cũng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Hai tên giữ cửa vừa thấy ngân phiếu trong tay Phượng Mặc Hàm, đâu còn quản Phượng Mặc Hàm là tên ăn xin, hay là tiểu thiếu gia nhà giàu, lập tức cười đùa hí hửng, “Gia, tiểu nhân có mắt như mù, mời ngài vào bên trong!”
“Hừ!” Phượng Mặc Hàm hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Phượng Mạt Vũ tiến vào đổ phường.
Vừa tiến vào đổ phường, nghe thấy mùi thúi hỗn tạp bên trong, chân mày Phượng Mạt Vũ nhíu chặt, “Mặc Hàm, chúng ta đi thôi, thúi quá!”
Phượng Mặc Hàm cũng cảm thấy khó có thể chịu được, nhưng mà, nghĩ đến chuyện thật vất vả mới đi vào được, dù sao cũng phải mở mang kiến thức, “Nhìn một hồi đi, thật vất vả mới được tiến vào!”
Phượng Mạt Vũ nghiêng đầu nghĩ, miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý, “Được rồi!”
Bên trong đại sảnh, các loại tiếng gào to, tiếng đặt cược, quát lên như sấm, mừng rỡ như điên, mất mác, đắc chí, điên cuồng la hét, trộn lẫn vào nhau, ồn ào như một chợ bán thức ăn.
“Ra tay quyết định, đặt đại đặt tiểu!”
“Đại, đại, đại!”
“Tiểu, tiểu, tiểu!”
Hai oa nhi kinh ngạc nhìn những người đó, mặt đỏ cổ to kêu lớn, kêu nhỏ, nghiêng đầu nghĩ, cũng chen đến trước bàn.”Đi đi đi đi, hài tử ở đâu ra vậy, đi qua một bên chơi!”
Đại nhân vừa nói vừa đưa tay ra muốn đẩy Phượng Mạt Vũ, lại bị Phượng Mặc Hàm giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn, hai mắt âm lãnh.
Chỗ cổ tay bị đau, ánh mắt âm lãnh của hài tử, khiến nam tử trung niên sững sờ, thấy mọi người xem kịch vui nhìn mình, mặt đỏ lên, a một tiếng mắng, “Hừ, không cho ngươi chút sắc mặt, ngươi nghĩ gia dễ trêu. . . . . .”
Vừa nói chuyện, vừa giơ tay định đánh Phượng Mặc Hàm.
Nhưng thân thể cường tráng bị một lực đẩy đi, lảo đảo lui về phía sau vài bước, vừa định nổi đóa, lập tức có người ở bên cạnh khuyên nhủ, “Cần gì gây khó dễ cho một oa nhi!”
Nam tử theo đó xuống đài, “Hừ, nếu không phải thấy ngươi là một oa nhi, hôm nay không thu thập ngươi thật tốt sẽ không bỏ qua!”
Phượng Mặc Hàm làm mặt quỷ với hắn, biểu tình ngươi có bản lĩnh thì cứ tới đi.
Nam nhân kia tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nghĩ đến mới vừa rồi bị Phượng Mặc Hàm đẩy thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng lại không dám làm bậy.
Vừa lúc người đổ xúc xắc đã nặng nề đặt xuống bàn, thét, “Đặt tiền cược, đặt cược, đặt đại đặt tiểu, ra tay quyết định!”
Trong lúc nhất thời mọi người vội vàng đi đặt cược, ai còn trông nom bên này xảy ra chuyện gì.
Nam tử kia cũng sờ tìm bạc, đặt vào ô tiểu.
Phượng Mặc Hàm nghiêng đầu nghĩ, cũng lấy ngân phiếu ra đặt vào ô đại.
“Oa. . . . . .”
“Oa nhi này, ngu ngốc sao!”
“Trời, một trăm lượng đó, oa nhi này thật chịu chơi!”
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu quan sát Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ.
Người đổ xúc xắc nhìn ngân phiếu một trăm lượng đặt ở ô đại trước mặt một chút, nhếch miệng lên nở nụ cười, nhưng không thấy, ở mép bàn, một nam tử cả người mặc xiêm áo xanh, gương mặt bình thường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mép bàn.
“Mở, mở, mở. . . . . .”
Nam nhân đổ xúc xắc quát một tiếng, mở cốc ra.
“Năm năm sáu, 16 điểm, đại!”
Trong nháy mắt sắc mặt nam nhân đổ xúc xắc cực kỳ khó coi, mới vừa rồi, rõ ràng hắn lắc ra tiểu, hơn nữa, tính toán nhất định phải ăn được một trăm lượng bạc này.
Làm sao lại như vậy?
Không cam tâm, không tình nguyện đẩy một trăm lượng tới trước mặt Phượng Mặc Hàm.
“Oa, thắng!” Phượng Mạt Vũ hoan hô.
“Thì ra là, thật sự là đổ phường Ổn Doanh, tùy tùy tiện tiện đặt một cái, cũng có thể thắng!” Phượng Mặc Hàm phụ họa.
Phượng Mạt Vũ cũng nhảy lên!
Vài lần kế tiếp, Phượng Mặc Hàm đặt toàn bộ ngân phiếu lên.
Một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi tư, một trăm hai mươi tám. . . . . .
Những người khác thấy Phượng Mặc Hàm đặt đều thắng, cũng bắt đầu đi đặt cược theo Phượng Mặc Hàm.
Cũng thắng không ít, nói cách khác, đổ phường Ổn Doanh, hôm nay lỗ chết rồi.
Hai oa nhi càng chơi càng hăng hơn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện rời đi . . . . . .
Chưởng quỹ đổ phường lập tức nói việc này cho đương gia —— Bùi Dật.
Bùi Dật nhận được tin tức, cười cười, “Con nhà ai lợi hại như vậy, ta đi xem một chút!”
Lúc Bùi Dật đi tới, trước mặt Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, ngân phiếu đã chất như ngọn núi nhỏ, vừa thấy đương gia, nam tử đổ xúc xắc vội vàng cung cung kính kính nghênh đón, nói mọi chuyện thêm một lần nữa, Bùi Dật giơ tay, ý bảo hắn không cần nói nữa, đi tới trước mặt Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, chỉ thấy hai oa nhi này mặc dù cả người rách rách nát nát, thế nhưng ánh mắt cực kỳ có thần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng trẻo mũm mĩm, có một chút quen thuộc, “Hôm nay hai vị thắng không ít, vận khí thật là tốt!”
Phượng Mặc Hàm nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn Bùi Dật, cảm thấy người này quen mặt, lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, cười ha ha, “Không phải là vận khí của ta tốt, là đổ phường này lấy tên rất được, ngày mai, ta để hạ nhân trong nhà cũng tới đây đánh bạc!”
Ngụ ý, tới đây, chắc thắng.
Thật tốt! TRuyện được đăng tải tại diễn đàn l _+ ê Q !@#$ úy Đ /., ôn
Bùi Dật dở khóc dở cười.
Phượng Mạt Vũ lại lôi kéo Phượng Mặc Hàm, tỏ vẻ đói bụng, phải đi, Phượng Mặc Hàm lập tức thu dọn ngân phiếu, lễ phép chào hỏi Bùi Dật, rời khỏi đổ phường Ổn Doanh.
Bùi Dật vẫy người ở bên cạnh, ý bảo hắn đi theo Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, xem thử xem là hài tử ai nhà.
Thật sự không có ý muốn cầm ngân phiếu về.
Chút tiền lẻ này, Bùi Dật hắn vẫn thua nổi!
Nhưng mà, sau khi hai oa nhi rời đi, trong đổ phường, đủ loại người, liền cùng rời đi. . . . . .