Tơ hồng vốn ở lòng bàn tay, lại lan đến đầu ngón giữa, đỏ rực nhìn thấy mà đau lòng, Phượng Mặc Hàm rống lên, “Tại sao lại như vậy?”
Phượng Mạt Vũ không nói gì.
Hai mắt rớm lệ.
Đôi mắt đẫm lệ nhìn đệ đệ bình thường chưa bao giờ coi nàng như tỷ tỷ, nhưng lúc nào cũng đối xử tốt với nàng, lúc nào cũng nhường nhịn, lúc nào cũng chiều theo ýnàng.
Trong lúc nhất thời, rất luyến tiếc, thật sự không bỏ được.
Nàng mới năm tuổi, cuộc đời vốn ngây thơ, nên như ánh nắng mặt trời rực rỡ nghênh đón bình minh tươi đẹp, mà không phải còn chưa nở rộ, đã tàn phai!
“Ngươi nói xem, Mạt Vũ, không, tỷ tỷ, ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, ngươi nói thật đi!” Phượng Mặc Hàm gấp gáp không thôi.
Bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, kêu lên, “Là mới vừa rồi, mới vừa rồi lúc ngươi sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Nhất Điểm Hồng, có đúng hay không?”
Phượng Mạt Vũ nhìn Phượng Mặc Hàm gần như muốn phát điên, “Mặc Hàm, không cần hỏi, ta vốn biết rõ sẽ có ngày này, vẫn biết!”
Nhưng không ngờ, ngày này tới nhanh như vậy, sớm như vậy, không kịp ứng phó như vậy. . . . . .
Cuối cùng vẫn không nhịn được, rơi nước mắt.
Vừa thấy Phượng Mạt Vũ khóc thút thít, Phượng Mặc Hàm luống cuống, “Không khóc, tỷ tỷ không khóc, chúng ta về nhà, cho dù đi đến đâu, Mặc Hàm đều bồi tỷ tỷ, đều bồi tỷ tỷ!”
“Mặc Hàm. . . . . .”
“Ừm!”
Miệng Phượng Mạt Vũ giật giật, lại không biết phải nói gì.
Nói gì đây?
Rồi không nói.
“Chúng ta về nhà đi, ta nhớ nương!”
Hốc mắt Phượng Mặc Hàm đỏ lên, “Ta cũng vậy!”
Trên thế gian này, luyến tiếc nhất chính là nương.
Nương của bọn hắn, thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy, dũng cảm quyết đoán như vậy, nhưng mà, mỗi một lần, có chuyện liên quan đến bọn hắn, tay chân nàng đều sẽ luống cuống.
Hai người nhìn nhau, dắt tay xoay người.
Lại thấy cách đó không xa.
Một người mặc xiêm áo trắng, sợi tóc tùy ý xõa ở sau ót, yên lặng đứng cách đó không xa, vẻ mặt điềm tĩnh, khóe miệng cười đầy cưng chiều.
Không có một chút trách cứ, cũng không có một tiếng quát lớn.
Nàng cứ ấm áp như vậy, ấm áp nhìn bọn họ.
“Nương. . . . . .” Phượng Mạt Vũ không nhịn được khẽ gọi một tiếng, lôi kéo Phượng Mặc Hàm nhanh chóng chạy tới.
Lúc tới, buông tay Phượng Mặc Hàm ra, nặng nề nhào vào trong ngực Phượng Khuynh Thành.
“Nương, ta không nỡ bỏ người, không nỡ bỏ người!”
Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đẩy Phượng Mạt Vũ ra, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Phượng Mạt Vũ.
“Nương cũng không bỏ được các con, không bỏ được Mặc Hàm, cho nên, nương tới đón các con về nhà, về sau, chúng ta sẽ vui mừng hạnh phúc ở chung một chỗ, không cầu trường sinh bất tử, chỉ cầu thọ chung chính tẩm (sống thọ và chết tại nhà)!”
Phượng Mạt Vũ ngu muội.
Chớp chớp đôi mắt ướt át, như ngôi sao trong đêm tối, sáng chói rực rỡ.
“Nương, nhưng. . . . . .”
Phượng Khuynh Thành ngẩng đầu, nhẹ nhàng đè lên đôi môi trắng nõn nà của Phượng Mạt Vũ, “Để nương hưng phấn chốc lát, đừng hỏi được không?”
“Ha ha ha, ha ha ha!”
Phượng Mạt Vũ nở nụ cười.
Nước mắt nước mũi không ngừng chảy.
“Nương, đây là mộng sao?”
“Không phải là mộng, vốn không phải là mộng!”
Phượng Khuynh Thành nói xong, đứng lên, hướng về phía Phượng Mặc Hàm đứng ở một bên, vẫn rêu rao nam nhi không dễ rơi lệ, thế nhưng lúc này khóc đến nghẹn lời.
Phượng Mặc Hàm sững sờ, vươn tay vào trong tay Phượng Khuynh Thành.
“Nương. . . . . .” Diễn đàn L,ê Q.U.ý Đ/ôn
“Không cần phải nói, nương đều hiểu!”
Dắt hai oa nhi đi về nơi ẩn náu của Tuyệt Sát môn.
Dưới ánh trăng, bóng hình xinh đẹp kéo dài.
Lúc Thư Mộ Bạch đuổi theo ra ngoài tửu lâu, chỉ thấy bóng lưng Phượng Khuynh Thành dắt hai oa nhi, thân thể liền cứng đờ.
Rốt cuộc vẫn sai rồi!
Mà trong góc tối, cả người Quân Vũ Nguyệt mặc cẩm bào màu đen đi ra, vừa rồi, những lời đó, hắn nghe rất rõ ràng.
Giơ tay lên, khẽ đặt ở trên tim.
Chỉ cảm thấy, rất buồn bực, rất khó chịu.
Muốn tìm chỗ phát tiết, nhưng không biết phải đi tìm thế nào.
“Vương gia. . . . . .” Ám Nhất khẽ gọi.
Quân Vũ Nguyệt không nói gì, con ngươi lạnh lẽo, nhìn về phía Thư Mộ Bạch đang đứng bên ngoài tửu lâu, lại liếc nhìn, bên trong tửu lâu, Văn Tư Công chúa bị dọa sợ đến mức Tam Hồn Thất Phách (ba hồn bảy vía) đều rối loạn.
“Truyền lệnh xuống, không cho bất kì kẻ nào giải độc cho nàng!”
“Dạ!”
Tuyệt Sát môn
“Ai nha, tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư đã về rồi!”
Sau một tiếng hoan hô, tất cả mọi người ra nghênh đón Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm.
Trong con ngươi mỗi người, tràn đầy thương yêu, thương tiếc, không có một chút trách cứ, ngược lại khiến cho hai oa nhi ngượng ngùng, đỏ mặt, cúi đầu.
Phượng Khuynh Thành khẽ mỉm cười, “Hồng Tụ Thiêm Hương, đưa Mặc Hàm Mạt Vũ đi xuống tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị thuốc!”
“Dạ!”
Đợi sau khi hai oa nhi đi xuống, Phượng Khuynh Thành lại hỏi Không Hư Tử, “Đã chuẩn bị xong thuốc giải?”
“Đã chuẩn bị xong!”
Khóe miệng Phượng Khuynh Thành khẽ nhếch, nói với Âu Dương Hạo: “Bày hương án!”
“Dạ!”
Hương án được mang ra, cả đầu heo, gà vịt thịt cá, các loại trái cây theo mùa, điểm tâm, bày đầy trên hương án.
Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm tắm rửa sạch sẽ thay xiêm áo, hai người nắm tay đi tới.
Phượng Khuynh Thành cười híp mắt nhìn bọn hắn.
Chưa từng có khoảnh khắc nào, thoải mái như vậy.
“Mặc Hàm, Mạt Vũ, một hồi uống thuốc giải, có thể sẽ rất đau, các con nhất định phải nhẫn nhịn, được không?”
Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ cười.
Như ánh bình minh rực rỡ.
Không nói gì, chỉ vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp ra trước mặt Phượng Khuynh Thành.
Phượng Khuynh Thành nhận lấy hộp gấm từ trong tay Không Hư Tử, mở ra, bên trong có hai viên thuốc đỏ như máu, hương thơm xông vào mũi.
Phượng Khuynh Thành cầm lên, “Nương đút cho các con!”
Hai oa nhi không chút do dự há miệng, cho dù giờ phút này, Phượng Khuynh Thành cho bọn hắn uống độc dược xuyên tràng, cũng sẽ không do dự, chân mày cũng sẽ không chau xuống.
Uống.
Lúc đầu, thân thể cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhưng mà, chỉ chốc lát sau, hai oa nhi cảm thấy trong thân thể, nóng hầm hập, như đặt mình vào lò luyện, đau khổ.
Mỗi một mạch máu đều muốn nổ tung.
Thân thể bắt đầu co giật.
Không ngừng run rẩy.
Phượng Khuynh Thành duỗi tay ra, ôm hai oa nhi vào trong lòng ngực.
Cúi đầu hát bài đồng dao xa lạ, nhu hoà, êm dịu, ấm áp, mặc cho thương tiếc, đau lòng đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng thật sự không phải một người dễ dàng thương cảm, nhưng. . . . . .
Hai hài tử, vẫn còn nhỏ như thế, nhỏ như vậy, nhỏ như vậy. . . . . .
Cho đến khi trời sáng, hai oa nhi ‘A’ một tiếng kêu to, hôn mê bất tỉnh.
Không Hư Tử lập tức tiến lên, bắt mạch.
“Như thế nào?”
“Giải độc!”
Không biết là người nào trước hoan hô một tiếng, ngay sau đó nức nở nghẹn ngào khẽ khóc.
“Hồng Tụ Thiêm Hương, ôm bọn chúng đi xuống, lau người cho bọn chúng, thay xiêm áo sạch sẽ, phân phó phòng bếp, hầm canh suốt mười hai canh giờ, bồi bổ cho hai hài tử!”
“Dạ!” Hồng Tụ Thiêm Hương ôm hài tử đi xuống.
Phượng Khuynh Thành mới đi đến trước hương án, đốt hương, cung cung kính kính, thành kính lễ bái.
Trên nóc nhà. . . . . . L,ê + Q.U.ý + Đ/ôn = ngôn tình
Quân Vũ Nguyệt ngồi cả đêm.
Dưới nóc nhà, tất cả xảy ra, đều đặt ở trong mắt, rất nhiều lần, hắn muốn đi xuống, cùng đau với bọn họ.
Nhưng. . . . . .
Hắn không thể.
Bây giờ không phải là lúc giải đáp câu đố.
Biết Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đã giải độc, tim Quân Vũ Nguyệt ấm áp, nhếch miệng lên cười nhạt, phi thân rời đi, im lặng không một tiếng động!
Phượng Khuynh Thành ngồi ở bên giường, tự tay bón thuốc cho hai hài tử.
Ngay cả hai con Thiểm Điện Điêu, ba năm này không thể không có công của chúng, cũng được đối xử cực tốt, Mặc Hàm, Mạt Vũ ăn cái gì, bọn chúng cũng ăn cái đó.
Hai oa nhi líu ríu, nói không ngừng.
Vui sướng vì hồi sinh, khiến cho tinh thần bọn hắn rất phấn chấn, ngay cả món bình thường không thích ăn, cũng ưmh ưmh ăn không ít.
“Tiểu thư. . . . . .”
Âu Dương Hạo vội vội vàng vàng đi vào phòng, liếc mắt nhìn Phượng Khuynh Thành, muốn nói lại thôi.
Phượng Khuynh Thành đứng lên, cầm chén đưa cho Hồng Tụ Thiêm Hương, “Đến thư phòng rồi nói!”
Hai oa nhi khôn léo không hỏi một câu, chuyên tâm ăn món ăn.
Thư phòng.
“Nói đi, chuyện gì!”