Kim Chi Ngự Diệp

Chương 23: Chương 23: Thiếu






Edit: nhinhii1721

Mùng chín tháng ba, tướng quân uy viễn Tiêu Bá Nghiêm phụng mệnh hồi kinh để báo cáo công tác.

Phụ thân trở về, sáng sớm, bốn huynh đệ Tiêu Ngự đã cưỡi ngựa ra khỏi thành để đi đón. Tiêu Ngự ôm Thuần ca nhi đi ở giữa, Tiêu Tiệm, Cảnh Nghi một trái một phải, bốn huynh đệ sóng vai mà cưỡi, một người anh tuấn hơn một người, trên đường dân chúng giống như là thấy thần tiên vậy, lấy bánh bao cũng quên lấy bánh bao, trả tiền cũng quên trả tiền, bất kể là nam nữ già trẻ, đều nhìn chằm chằm bọn họ.

“Đại ca, bọn họ nhìn chúng ta làm gì vậy?” Thuần ca nhi mê hoặc hỏi huynh trưởng.

Tiêu Ngự cười không nói.

Tiêu Tiệm trêu đệ đệ: “Thuần ca nhi đẹp, bọn họ đều muốn cướp ngươi về nhà làm con trai.”

Thuần ca nhi lập tức kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, người nào nhìn bé, bé sẽ lườm người đó.

Tiêu Tiệm cười lớn.

Khóe môi của Cảnh Nghi cũng vểnh lên.

Ra khỏi cửa thành, mấy huynh đệ tiếp tục đi về phía Bắc, khoảng một lúc sau, cuối cùng nhìn thấy mười mấy người đội kỵ mã ở phía xa, người dẫn đầu toàn thân mặc áo bào tro, cây trâm ngọc trên đầu thỉnh thoảng ánh lên vài ánh hào quang chói mắt. Thị lực của Tiêu Ngự là tốt nhất, sau khi nhận ra người đó quả thật là phụ thân, lập tức tăng tốc, thúc ngựa phi tới trước.

Cảnh Nghi, Tiêu Thiệm theo sát phía sau.

“Phụ thân!”

Thuần ca nhi vui vẻ hét to, hai nhóm người đồng thời ghìm ngựa, huynh đệ Tiêu gia lần lượt xuống ngựa, hai chân của Thuần ca nhi vừa chạm đất đã vội vàng chạy tới phía đối diện người nam nhân cao lớn lạnh lùng, “Phụ thân!”

Tới đón tướng quân phụ thân, nam oa cố ý mặc tiểu ngân giáp, lúc chạy giống như một thỏi bạc sáng chói. Tình thế ở biên cương rất ác liệt, lần trước Tiêu Bá Nghiêm hồi cung là mùa xuân năm trước, cách một năm rồi mới gặp lại con út, Tiêu Bá Nghiêm không khỏi tiến lên vài bước, một tay ôm lấy béo nhi tử giơ cao lên, giọng nói trong trẻo, “Thuần ca nhi lại cao hơn rồi!”

Thuần ca nhi há miệng nhỏ, cúi đầu nhìn phụ thân mà mình ngày nhớ đêm mong.

Ôm tiểu nhi tử đủ rồi, Tiêu Bá Nghiêm mới nhìn ba người còn lại. Lão đại, lão nhị vẫn rèn luyện ở biên cương như năm trước, năm trước mới hồi kinh, thời gian phụ tử tách ra không lâu, ánh mắt từ trên hai người đảo qua, rất nhanh liền dừng ở trên người lão tam người làm cho ông đau đầu. Trong thư thê tử có nói lão tam quyết chí tự cường chuyên tâm luyện võ, hừ, hàng năm thê tử đều khen ngợi như vậy, Tiêu Bá Nghiêm làm như là gió thoảng qua tại, lúc này ông chú ý nhất, là tại sao lão tam và Tứ công chúa lại ở bên nhau. Tứ công chúa thế nào thì ông không biết, nhưng Tiêu Bá Nghiêm không muốn bất kỳ một đứa bé tôn sùng công chúa, phàm là phò mã nhất định sẽ thấp hơn công chúa một cái đầu, nói chi là phu cương?

“Phụ thân.” Cảnh Nghi cung kính hành lễ, đối với đại tướng quân trong mắt dân chúng uy danh gần bằng ngoại công, nàng cũng rất kính nể.

Mặt của Tiêu Bá Nghiêm không chút thay đổi, bề ngoài nhi tử có vẻ tốt, giả bộ nhìn cũng rất giống người.

“Phụ thân, ngươi sờ cánh tay của tam đệ đi.” Nhìn ra phụ thân đang nghi ngờ tam đệ, Tiêu Tiệm nắm chặt lấy cổ tay của Cảnh Nghi lôi nàng tới trước mặt phụ thân, tam đệ khắc khổ luyện tập cũng có một nửa công lao của hắn, Tiêu Tiệm có chút tự hào.

Vẻ mặt của Cảnh Nghi bình tĩnh, liếc nhìn Tiêu Bá Nghiêm, lại cụp mắt.

Tiêu Bá Nghiêm đưa tay, bóp chặt cánh tay rắn chắc của nhi tử, ánh mắt rốt cuộc cũng thay đổi. Thư của thê tử có thể là giả, nhưng thân thể của nhi tử là thật.

“Phụ thân, mỗi ngày tam ca đều nâng tạ đá, lúc mới bắt đầu trong lòng bàn tay đều bị mài phá.” Thuần ca nhi tựa vào bả vai của phụ thân, cũng giúp tam ca nói chuyện, sớm đã quên chuyện tam ca tranh giành phò mã với bé. Truyện được đăng tại Diễn Đàn

“Đi về trước đi.” Tiêu Bá Nghiêm cái gì cũng không nói, để Thuần ca nhi lên lưng ngựa, ông xoay người mà lên, đi thẳng tới kinh thành.

Tiêu Tiệm cổ vũ vỗ vỗ bả vai của Cảnh Nghi, ba huynh đệ cũng lên ngựa.

Trong Phủ Tướng Quốc, Khương lão thái quân, Liễu thị đã sớm trông chờ mòn mỏi, đợi đến lúc Tiêu Bá Nghiêm ôm Thuần ca nhi sải bước đi tới, Khương lão thái quân mừng đến hốc mắt đầy nước mắt, Liễu thị không khóc, chỉ là nhìn chằm chằm trượng phu đã xa cách một năm, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn.

Khương lão thái quân là một bà bà từ ái, hỏi một chút sinh hoạt hằng ngày của nhi tử, kêu Tiêu Bá Nghiêm đi thay quần áo trước.

Liễu thị đi hầu hạ trượng phu tắm rửa thay quần áo, hầu hạ trong phòng tắm khoảng một


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.