Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Chương 11: Chương 11




Chương trước có nói, Ân đại đương gia vừa leo xuống thì giẫm vào một bờ vai của ai đó trong đêm, trong lòng nàng hoảng sợ, gần như sắp rớt xuống hồ BỒng Lai. Người nọ đưa tay đỡ lấy nàng, giọng nói gần sát bên tai, trầm thấp khó nén ý cười “Ân đại đương gia, đứng vững.”

Ân Trục Ly hoảng sợ trong lòng, giọng nói này rõ ràng là Khúc đại tướng Quân. Nhưng lúc nàng rời khỏi điện hắn còn đang uống rượu với Thẩm Đình Xa, sao vừa mới một khắc đã bay tới nơi này?

Khúc Thiên để nàng dựa vào trong lòng đứng vững, giọng nói vẫn rất thấp “Khúc mỗ rất rành rẽ đường trong cung, đến sớm hơn Ân đại đương gia nửa bước.”

Ân Trục Ly dựa vào người hắn, chỉ cảm thấy bờ vai này rắn chắc như tường đồng, không hiểu sao lại cảm thấy an toàn, suy nghĩ một lúc thì lại nghe được tiếng bước chân nên cũng không gây ra tiếng động để khỏi làm kinh động đôi người ngọc phía dưới.

Không ngờ Khúc đại tướng quân cũng biết trong lòng nàng đang nghĩ cách nên lập tức dựa vào cây đa để kẹp nàng lại, kề bên tai nàng thấp giọng nói “Ân đại đương gia, Khúc mỗ có một chuyện không hiểu, xin Ân đại đương gia giải đáp.”

Ân Trục Ly không thể động đậy được bèn cười khổ “Khúc đại tướng quân, mời nói.”

Khúc Thiên buông lỏng một chút, vẫn để nàng dựa vào, giọng nói cực nhỏ “Mới vừa rồi giấu vật, trong tay Đại đương gia cầm cái gì?”

Ân Trục Ly cố gắng làm ra vẻ để hắn tin rằng mình hoàn toàn trong sáng “Đại tướng quân sao lại nói thế, mới vừa rồi trong tay Ân mỗ chính là thạch anh tím, Đại tướng quân mắt sáng như đuốc, thảo dân không dám lừa gạt.”

Khúc Thiên hình như cười khẩy một cái, lại ép nàng vào thân cây, Ân Trục Ly vội vàng biện giải “Thảo dân nói thật, nói vô cùng thật. Lúc nãy trong bàn tay của thảo dân thật ra là một sợi tóc, người bình thường thường có phản xạ nhìn xem trên người thiếu đi cái gì, lúc đó chắc chắn sẽ đoán đó là một cái hoa tai. Nhưng người tinh tế một chút thì sẽ không dễ lừa như vậy, đó chính là thạch anh tím, vì có rất ít người để ý tới vòng tay.”

Khúc Thiên chau mày “Nhưng cọng tóc đó ngươi để lộ ra một nửa.”

Ân đại đương gia khiêm tốn cười “Đúng là lộ ra ngoài cho nên mọi người đều đoán không trúng.”

Khúc Thiên thả nàng ra, để nàng dựa vào trong ngực, trên người hắn rất ấm áp, rất phù hợp với sự tưởng tượng khi bé của Ân Trục Ly. Hai người ở dưới gốc cây cũng đã vào chủ đề chính “Hay là chúng ta chạy ra khỏi Trường An, tới chỗ mà cha ta và ca ca của chàng không tìm thấy?!”

Một giọng nói khác thấp giọng khuyên “Lăng Ngọc, nếu như chúng ta đào tẩu thì Khúc đại tướng quân và Khúc phu nhân biết làm sao đây? Mẫu phi ta chỉ có một mình trong thâm cung, chỉ có một mình ta, ta không hầu hạ dưới gối bà để trả hiếu thì thôi, sao còn có thể để bà gánh tai họa vì mình? Còn có… còn có… Trục Ly, ta đã đồng ý với nàng ấy..”

“Chàng!” HÌnh như Khúc Lăng Ngọc đấm hắn một quyền thật mạnh, hắn kêu một tiếng đau đớn, vẫn không nói gì. Khúc Lăng Ngọc buồn bực “Chàng sợ đầu sợ đuôi như vậy, chúng ta sao có thể ở bên nhau? Vậy chàng cứ đợi tới mùng tám tháng hai rồi đến đón thiếp thay ngài ấy đi!”

Lúc nói đến cuối đã nghẹn khóc, nàng xoay người, không thèm để ý tới Thẩm Đình Giao rồi chạy đi.

Trò hay hạ màn, Ân đại đương gia cũng vội vàng rời đi, lần này được đồng hành cùng với phụ thân để xem màn gian tình này, Trục Ly cũng ho khan “Khúc đại tướng quân, thảo dân cáo từ.”

Khúc Thiên nắm chặt vai nàng, cởi áo choàng ngoài xuống rồi khoác lên cho nàng, giọng nói vẫn lạnh nhạt “Trời lạnh, ra ngoài nên mặc nhiều một chút.”

Dứt lời, hắn nhảy xuống cành, đi về phía Khúc Lăng Ngọc vừa mới rời khỏi. Ân Trục Ly cũng nhảy khỏi cành cây rồi chạy về phía Thẩm Đình Giao vừa mới rời khỏi.

Thẩm Đình Giao cũng đi chung quanh hành lang của tiền điện để tìm nàng, thấy được nàng thì Thẩm Đình Giao lại thấy áy náy trong lòng, bước tới nắm tay nàng. Ân Trục Ly lạnh lùng gạt ra “Cửu gia, trong cung là cấm địa, đừng có níu níu kéo kéo.”

Thẩm Đình Giao biết trong lòng nàng đang giận, cũng không biện minh gì mà chỉ năm lấy tay nàng, không nói một lời. Hắn im lặng nhưng Ân đại đương gia không tính im lặng “Sao? Tiểu vương gia đi tìm người tình cũ, sao còn nghĩ tới niềm vui mới là Ân mỗ đây?”

Thẩm Đình Giao cũng không để ý lời nói có gai của nàng, chỉ rũ mắt mà không nói lời nào. Mà rũ mắt xuống nhìn, hắn lại phát hiện có chuyện không ổn “Nàng…. Áo choàng này của ai?”

Ân đại đương gia vừa định bày sắc mặt cho hắn xem, nghe hắn nói vậy thì hoảng sợ, lúc cúi đầu nhìn mới thấy mình vẫn còn đang khoác áo choàng của Khúc Thiên. Nàng tức muốn nổ phổi – cái lão Hồ ly này!

Hắn biết Ân Trục Ly nhất định sẽ dùng chuyện của Khúc Lăng Ngọc mà quậy tiểu vương gia một phen, lại lo nàng quậy tới tổn hại danh dự của Khúc Lăng Ngọc. Hắn để áo choàng này lại là để Thẩm tiểu vương gia cũng nắm được bím tóc* của nàng, dù sao cũng là hoàng tước bắt ve, ấy quên, hình như là bọ ngựa bắt ve, mà kệ bà nó* con gì bắt ve đi!

*nắm được bím tóc : nắm được điểm yếu!

*chỗ này trong raw cũng để là một câu chửi.

Ân đại đương gia tức đến hồ đồ, Thẩm tiểu vương gia lại càng biến sắc, hắn nổi giận đùng đùng nắm tay Ân Trục Ly “Lưu manh! Nàng lại ghẹo ai vậy hả?”

Đang ở trong cung mà nói việc này thì thật không nên, Ân đại đương gia đành vội vã cởi áo choàng kia ra rồi bịt miệng hắn “Trong cung là cấm địa, ăn nói cẩn thận!”

Thẩm Đình Giao còn đang vùng vẫy, Ân đại đương gia đã đè hắn vào tường mà nhỏ giọng trấn an “Không phải như ngài tưởng tưởng đâu. Áo choàng này…” ý nghĩ của nàng lại nhanh chóng thay đổi, nếu nói ra chuyện Khúc Thiên thì nàng thấy càng bôi càng đen mất, “Ta thấy ngài ăn mặc phong phanh nên mới mượn một cái áo choàng mang theo, ta đi tới hồ Bồng Lai cũng không thấy ngài nên quay lại. Ngài nghĩ đi đâu vậy! Để người khác nghe được thì lại nghĩ xấu cho Ân mỗ!”

Thẩm Đình Giao nửa tin nửa ngờ, nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu rồi mới thấp giọng hỏi “Thật chứ?”

Ân TRục Ly trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói “Lừa ngài có thưởng sao?”

Hai người đang ồn ào bên này thì bên kia, Khúc Thiên đã dẫn theo Khúc Lăng Ngọc quay lại, không biết Khúc Lăng Ngọc đã bị giáo huấn những gì mà ngoan ngoãn như mèo con đi phía sau hắn, đi một mạch tới tiền điện mà không dám liếc mắt nhìn Thẩm Đình Giao một cái.

Khúc đại tướng quân thấy Ân Trục Ly đang dây dưa với Thẩm Đình Giao thì gật đầu cười.

Một bữa yến tiệc, vua tôi vui vẻ. Tiệc xong, quần thần túm tụm tốp năm tốp bảy mà rời khỏi, có cung nhân cầm đèn dẫn đường đi trước. Đường mòn lót đá trắng phía trước vô cùng náo nhiệt, Khúc đại tướng quân bị vây quanh , hắn cố ý bước chậm vài bước đi cùng Ân Trục Ly.

Ân Trục Ly vẫn còn đang vắt áo choàng của hắn trên tay, nhưng Đại đương gia không có ý trả lại cho hắn, hắn cũng không đòi “Ân lão phu nhân có khỏe không?”

Ân Trục Ly cong miệng cười “Không tồi.”

Một ngày có mười hai canh giờ, bà có thể mắng chửi người khác hết tám canh giờ, bốn canh giờ còn lại thì dùng để ăn cơm, ngủ nghỉ. Tinh thần sảng khoái như vậy có thể nói là quá khỏe mạnh.

Khúc Thiên sóng vai với nàng, mấy đại thần phía sau ám muội nhìn cái áo choàng đang vắt trên tay Ân đại đương gia, Thẩm tiểu vương gia vốn đang đi cùng với Phiêu kỵ đại tướng quân Phó An, đang hẹn hắn bữa nào chọi gà thì nhìn theo ánh mắt mọi người, hắn rất nhanh đã phát hiện ra tình địch.

Lúc này cũng không đi với Phó An nữa mà nhanh chân đuổi theo Khúc Thiên và Ân Trục Ly, định nắm tay Ân Trục Ly kéo đi thì hắn lại phát hiện – áo choàng trên tay Ân TRục Ly có thêu bảy ngôi sao chỗ dây buộc cổ, đó chính là dấu hiệu của binh mã Đại tướng quân Đại Huỳnh.

Ân TRục Ly nhìn sắc mặt của hắn, trước khi hắn kịp mở miệng thì lạnh lùng nói “Nếu ngài còn nói về cái áo choàng này một lời thì chờ xem ta có ném ngài vào hồ Bồng Lai không nhé.”

Khúc Thiên hành quân đánh giặc đã nhiều năm, da mặt đã dày hơn cả tường thành, thấy Thẩm Tiểu vương gia ở phía trước cũng không có ý tránh đường. Thẩm Đình Giao tức đến nổi trận lôi đình “Mỗi lần nói dối nàng đều nói mấy lời ấy cho có lệ!”

“Ngài còn nói hả?” Ân Trục Ly thờ ơ nhìn hắn, thình lình kéo hắn bước về phía hồ Bồng Lai. Thẩm tiểu vương gia lúc này mới cuống cuồng “Lưu manh, mau thả ta ra!! Bỏ tay…”

Ân Trục Ly dừng ở tảng đá bên hồ, mấy cung nhân kia cứ dẫn đường mà đi, ánh sáng dần heo hắt, nàng hạ giọng nói “ĐỪng nhúc nhích, ta mà không ôm chắc thì sẽ ngã xuống đấy.”

Thẩm Đình Giao không quen việc nàng ghé sát vào tai mình nói chuyện, nghiêng đầu né rồi nói “Nàng mau bỏ ta xuống!”

Ân Trục Ly đột nhiên cúi người hôn vào môi hắn, Thẩm Đình Giao như bị sét đánh, trong nháy mắt thì đờ đẫn. Hôm nay nàng có uống chút rượu, trong miệng cũng có mùi rượu nhàn nhạt, dù sau tiệc có súc miệng bằng nước bạc hà nhưng vẫn còn chút dư vị thanh thanh. Động tác của nàng lại dịu dàng không giống ngày thường, như gió xuân thổi qua cánh đồng lúa, lại như mặt trời mùa đông lưu luyến bầu trời. Thẩm tiểu vương gia cũng uống không ít, lúc này có chút không chịu nổi. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở của hắn dần dần rõ ràng, phản ứng trên người lại càng rõ hơn.

Ân Trục Ly để hắn xuống, lại đưa tay sờ sờ môi hắn. Thẩm Tiểu vương gia lại càng thêm giận dữ, gạt tay nàng ra. Ân đại đương gia làm ra vẻ không có chuyện gì “Này, ngài có từng nghe qua chuyện về hồ Bồng Lai này chưa?”

Thẩm tiểu vương gia mới vừa có chút hứng thú lại bị nàng chọc ghẹo, nghe vậy cũng không yên lòng “Chuyện gì?”

Ân đại đương gia ôm eo hắn, để cho hắn cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong nước “Chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ sao, Thánh chiêu để của Tiền triều Bắc Chiêu hoang dâm vô độ, phi tần trong cung cũng hơn ba nghìn sáu trăm người , lại thêm vô số cung nhân, mà sau khi vong quốc các nàng đi đâu chứ?”

Tính tình của Tiểu đương gia vốn đơn thuần, vẫn nhìn vào cái hồ đen sì sì kia mà thành thật hỏi “Đi đâu?”

Ân Trục Ly nhìn hắn, nhe răng cười mờ ám rồi nhẹ giọng nói “Đều ở dưới đáy hồ này đây, mỗi đêm không trăng không sao mà có người đứng bên hồ, họ sẽ biến thành lệ quỷ đòi mạng…”

Nàng càng nói càng trầm giọng, Thẩm Đình Giao không thấy lạnh nhưng lại sợ tới phát run “Ân … Ân Trục LY?”

Ân Trục Ly bước lên một bước, cười u oán trong đêm “Trong hồ rất lạnh, ngoài trừ nữ nhân thì là thái giám, chẳng có cây dưa chuột nào…bọn ta đã dùng ngón tay lâu như vậy rồi. Bọn ta rất cô đơn, ngài lại là một nam tử xinh đẹp như vậy, bọn tỷ muội chắc là thích lắm…”

Nàng từ từ đưa tay ra, xòe năm ngón tay mà chụp tới Thẩm Đình Giao, hơi rượu trên người Thẩm tiểu vương gia đều biến thành mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú sợ tới mức không còn chút máu, mắt thấy móng vuốt kia sắp chạm vào mặt, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết “Có quỷ!” sau đó quay đầu hoảng hốt bỏ chạy.

Hà tiên sinh cảm thấy rất lạ, từ lúc hôn kỳ của Khúc đại tiểu thư được định đoạt thì Cửu Gia vốn năng động nhà bọn họ thích ngồi bên hồ trong phủ mà ngẩn người, mấy hạ nhân tới khuyên mãi mà không được. Từ lúc tới dự cung yến về sau thì Cửu gia nhà bọn họ đi tới cái hồ đều tìm đường vòng, không dám lại gần.

Hắn cũng nhìu lần bóng gió nhưng Ân đại đương gia chỉ duỗi lưng cười vang “Đây là chút thú vui khuê phòng, không nên nói với người ngoài.”

Một ngày kia Thẩm tiểu vương gia gặp áp mộng, đứng ngoài cửa chỉ nghe hắn la “Các người đã dùng ngón tay lâu như vậy thì cứ dùng ngón tay đi, nếu chê nhỏ thì dùng xương đùi là được… huhuhu”

P.S : làm tới cuối chương mới hiểu… bà tác giả này đầu độc đầu óc thơ trẻ của editor quá!!!!!!!!!!!! ~>_     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.