"Mẹ, cha mẹ giữ gìn sức khỏe, khi nào con và Tiểu Nguyện rảnh rỗi hơn sẽ trở về với mẹ." Khương Kỳ ngồi ở trên ghế salon nói lời tạm biệt với Hứa Uyển, anh bay vào buổi trưa, về đến nhà đã là xế chiều ngày hôm sau.
Hứa Uyển ôm đứa con cả, không ngừng nói: "Ừ, hai đứa cũng vậy, sự nghiệp quan trọng, sức khỏe lại càng quan trọng hơn."
Hứa Uyển không biết nhớ ra chuyện gì, nháy mắt với Khương Kỳ một cái, vẻ mặt lại rất giống với Giang Nguyện, "Mẹ và cha con đương nhiên là hi vọng hai đứa có thể cưới vợ sinh con. Nhưng, thực ra Tiểu Nguyện đã bắt đầu nói với cha mẹ một chút chuyện từ lâu, ban đầu cha mẹ chỉ cho rằng có lẽ Tiểu Nguyện thích con trai, nhưng cha con nói không thể nào, nếu có thích con trai thật, sau này đối tượng của nó chắc chắn sẽ đến ghen với con cho xem."
Khương Kỳ mỉm cười.
"Sau đó, con có biết một năm trước con có một bạn học nữ học chung hồi Đại học tới nhà tìm con không?"
"Tiểu Nguyện đã từng nói." Khương Kỳ nghĩ một chút.
Hứa Uyển cũng cười, cười xong vẻ mặt có phần phức tạp, "Khi đó phản ứng của Tiểu Nguyện, có chút không giống bình thường, mẹ và cha con mới phản ứng được, có lẽ là có gì đó không ổn."
"Em ấy sao vậy?"
"Em trai con mà con không biết sao? Chơi xấu chứ sao, lời trong ý ngoài đều nói là con đã có đối tượng."
Khương Kỳ nhịn cười, nhớ lại lúc trước lần đầu tiên Giang Nguyện gặp Tùy Minh Nguyệt, khi đó anh chỉ cho rằng Giang Nguyện đơn giản là không thích Tùy Minh Nguyệt thôi, cho nên hứa với cậu, nếu Tiểu Nguyện không đồng ý thì anh sẽ không kết hôn. Ai mà ngờ được, thực ra là cậu nhóc ấy đánh đổ bình giấm.
Hứa Uyển nhìn Khương Kỳ vẻ mặt đầy dung túng, cũng chẳng thể làm gì, hai đứa chúng nó, ai rời xa ai cũng sẽ không vui vẻ, đây mới là nguyên nhân mà bà và Khương Mục Hải thỏa hiệp. Gạt đi bao nhiêu thành kiến từ người đời, bọn họ là cha mẹ đơn giản cũng chỉ hi vọng con mình có thể sống thật tốt thôi.
"Sau đó thì sao?"
"Ban đầu cha mẹ còn tưởng Tiểu Nguyện đơn phương mong muốn, sau đó thì không phải sau này con về nhà vào dịp Tết sao?"
Khương Kỳ gật đầu, "Con còn tưởng rằng mình đã che giấu khá cẩn thận."
Hứa Uyển véo anh một cái, "Cẩn thận đấy, chỉ là so với anh em thông thường thì dính nhau hơn nhiều, nửa đêm còn muốn đi giúp em mình giém chăn cơ, thứ gì nó không thích ăn con đều gắp hết vào bát mình, cô bé nào muốn nói nhiều hơn với nó một câu, sắc mặt con liền khó coi hết nửa ngày."
Khương Kỳ: "..." Anh vô thức sờ sờ mặt mình, khụ khụ... Khoa trương như vậy sao?
Sau khi người trong nhà nói hết mọi chuyện ra Hứa Uyển cũng cảm thấy thật mừng, trong lòng có cảm giác trần ai lạc định*. Thực ra Khương Kỳ vẫn luôn cực kỳ chiều Giang Nguyện, trước đây không cảm thấy không đúng là vì chẳng ai nghĩ theo huớng kia, bây giờ suy nghĩ một chút thì quả thực, có anh trai nhà ai sẽ chiều em mình đến thế.
*Trần ai lạc định: bụi trần lắng đọng, ý chỉ sự việc sau nhiều sóng gió cuối cùng cũng lắng lại, có hồi kết.
Một khi nghĩ theo hướng này sẽ phát hiện năm đó chuyện Khương Kỳ về nước gây dựng sự nghiệp cũng không có đơn giản như vậy, hơn nữa dù có bận rộn, Khương Kỳ cũng sẽ vẫn gọi điện về nhà hai lần một tuần, về cơ bản một nửa thời gian là dặn dò về sức khỏe của họ và nghe Hứa Uyển kể một chút chuyện về họ hàng, nửa còn lại chỉ xoay quanh Tiểu Nguyện, em trai thoạt nhìn gầy một chút thôi cũng để tâm.
"Lúc ấy báo chí đưa tin con sắp đính hôn, kỳ thực cha mẹ đều rất lo lắng. Tiểu Nguyện..." Hứa Uyển xoa xoa mi tâm, có lẽ chính là lần ấy khiến cho bọn họ nhận ra thay vì theo đuổi thứ hạnh phúc dưới con mắt người khác, thà như cá trong nước ấm lạnh tự biết còn hơn.
"Tiểu Nguyện làm sao vậy?" Lông mày Khương Kỳ nhíu lại, khi ấy anh đâu nghĩ tới Giang Nguyện cũng thích anh, càng không nghĩ tới việc anh ngầm đồng ý để Tùy Minh Nguyệt phát tán tin tức sẽ dẫn đến việc Tiểu Nguyện về nước, từ đó thay đổi hoàn toàn quan hệ giữa hai người.
"Nó khóa mình trong phòng, sau đó mẹ và cha con lo lắng quá, mở cửa bước vào, phát hiện nó ôm quần áo con khóc rồi ngủ thiếp đi."
Đáy mắt Khương Kỳ lóe lên đau lòng cùng tự trách, bàn tay không nhịn được mà siết lại.
Hứa Uyển vỗ vỗ tay anh, "Hai đứa đã lựa chọn con đường này thì đừng hối hận cũng đừng quay đầu lại, cùng nó tiếp tục bước đi. Cha mẹ không để ý tới cái nhìn của người khác, mẹ và cha con vẫn luôn rất tự hào vì cha mẹ có hai đứa con trai thật ưu tú."
"Mẹ..." Khóe mắt Khương Kỳ hơi ẩm ướt, ôm lấy người mẹ gầy yếu, cúi đầu nhìn những sợi tóc bạc mới mọc của Hứa Uyển, "... Cảm ơn cha mẹ."
Muốn trộm kéo mấy sợi tóc bạc lại bị Hứa Uyển nhìn, nhất thời mất hứng, "Con bắt cóc Tiểu Nguyện, chẳng còn ai nhuộm tóc cho mẹ nữa."
Khương Kỳ: "..." Có vẻ như bỗng dưng hết buồn luôn rồi.
"Khụ." Khương Mục Hải hắng giọng một cái.
Khương Kỳ bật cười, cũng đi tới ôm cha mình một cái, "Cha cũng tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, bớt tức giận đi, công ty nên buông tay thì buông tay."
Khương Mục Hải bĩu môi, "Tôi cũng ước thế lắm, nếu không phải anh không ở lại, tôi còn cần phải chịu khổ sao?"
"Vâng vâng vâng, là con không tốt."
Khương Mục Hải bây giờ vẫn đang là Chủ tịch của tập đoàn Khương thị, cũng không phải ông ham cái vị trí kia, chỉ là không thể để công ty rơi vào tay mấy đứa em trai vô dụng luôn như như hổ rình mồi, dù sao thì đó cũng là tâm huyết của mấy đời người nhà họ Khương. Lợi ích của mỗi bộ phận trong công ty đều đan xen móc nối với nhau, không phải ông không muốn cải cách, chỉ là lớn tuổi rồi cũng lo lắng nhiều hơn, cũng có phần hữu tâm vô lực.
"Tôi sẽ chống đỡ đến khi anh có thể tự tay tiếp quản thì về hưu, đây cũng là ý của ông nội anh."
Khương Kỳ gật đầu, đáp ứng, biết cha và ông nội đã thông cảm chuyện Công ty giải trí Khương thị vẫn chưa thể thành công niêm yết trên thị trường, hiện giờ anh cũng chưa đủ kinh nghiệm.
"Được, trong lòng anh nắm chắc là được, biết anh thương Tiểu Nguyện, nhưng thương thì thương, chuyện quan trọng anh gánh nhiều trách nhiệm, những chuyện khác cứ để cho nó làm là được, năng lực của Tiểu Nguyện không yếu, nên rèn luyện thì phải rèn luyện."
"Vâng, đợi thêm mấy năm, em ấy còn nhỏ, thoải mái thêm mấy năm vẫn kịp." Bên cạnh đó, anh cũng nhìn ra rồi, Giang Nguyện làm diễn viên chưa chắc chỉ là chơi chơi vậy thôi, tuy ban đầu hẳn cậu chỉ muốn tìm cớ mà danh chính ngôn thuận lưu lại, Tiểu Nguyện có cách riêng của mình để tìm hiểu về ngành này, Khương Kỳ cũng lạc kiến kỳ thành*.
*thấy vui khi chuyện gì đó xảy ra, diễn ra
"Ừm, trong lòng hai đứa hiểu rõ là được."
"Cha, cha không muốn nói gì nữa sao?"
Khương Mục Hải nhíu mày, "Chẳng lẽ còn muốn tôi nói "nhớ phải nhớ tới cha đấy" à?"
Khương Kỳ: "..." Khụ, tuy lúc ở nhà, mỗi khi anh đi đâu Giang Nguyện cũng đều đỏ ửng vành mắt mà nói với anh —— "Nhớ phải nhớ tới em đấy." Nhưng lúc này bị Khương Mục Hải vạch trần, trong giây lát Khương Kỳ mặt cũng hơi nóng lên.
Lần thứ hai cùng tạm biệt cha mẹ, kéo chiếc vali nặng trịch, bên trong chứa đầy lo lắng của cha mẹ đối với hai đứa con trai, "Không cần tiễn đâu, A Mạc đã sắp xếp xe rồi."
"Hai đứa cũng chú ý giữ gìn sức khỏe." Khương Mục Hải lúng túng hắng giọng một cái lần thứ hai dặn dò: "Khụ... Tiểu Nguyện còn nhỏ, chuyện kia hai đứa..."
Hứa Uyển mau chóng đẩy nhẹ anh, "Đừng nghe cha con nói bậy, không nhỏ đâu, nên làm gì thì cứ làm đi."
Khương Kỳ: "..." Vốn Khương Mục Hải nói gì anh cũng không nghe rõ lắm, một câu của Hứa Uyển đã vạch trần ẩn ý sâu xa.
Hứa Uyển nhìn chằm chằm vành tai đỏ hồng của Khương Kỳ, mím môi cười không ngừng.
Khương Mục Hải cũng không nhịn được mà lầm bầm, "Việc gì phải chờ Tiểu Nguyện, tôi cũng có thể nhuộm tóc cho bà mà."
Hứa Uyển cười liếc mắt nhìn ông, "Tay nghề của ông..."
"Luyện nhiều một chút là được." Khương Mục Hải nhìn trời, như thể người lần trước nhuộm tóc cho Hứa Uyển mà bôi quẹt đầu tóc người ta thành một mớ lung tung lộn xộn không phải là ông vậy.
Khương Kỳ cười nghe cha mẹ trêu đùa, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong mấy chuyện không thể miêu tả, liền bị một cái cây lau nhà to đùng đánh gục, "Bố Bố!"
Đầu lưỡi màu phấn hồng duỗi ra từ cái cây lau nhà loạn xạ liếm Khương Kỳ, Khương Kỳ mau chóng xin tha, "Lần sau về tao sẽ dẫn cả tiểu chủ nhân của mày về cùng nhé."
Có vẻ như Bố Bố nghe hiểu, miễn cưỡng để Khương Kỳ đứng thẳng người, nhưng vẫn không rời mà vây quanh hông anh.
Tề Ngụy ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, có hơi hâm mộ ước ao, thực ra Khương gia tài lực hùng hậu, nhưng Khương Mục Hải vì để tránh phân tranh nên đã rời khỏi nhà cũ ra ở riêng từ lâu, một nhà bốn người thêm một Bố Bố như thế này chẳng phải cũng rất tốt sao.
"Thích à?" Nguyên Mạc hỏi hắn.
Tề Ngụy lắc đầu, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng nếu thật sự nói về lòng trung thành, Nguyên gia mới xem như là nhà của hắn, "Anh đi cùng tôi, bác gái không có vấn đề gì chứ?"
"Trước khi đi không phải em đã đến thăm bà sao? Bà ấy nói thế nào?"
Tề Ngụy đỏ mặt, đột nhiên nắm lấy ngón tay thuôn dài của Nguyên Mạc, "Bác gái bảo tôi chăm sóc anh thật tốt."
Khóe miệng Nguyên Mạc cong lên, nắm lại bàn tay của hắn "Làm phiền em rồi."
"Nên... nên như vậy." Tuy Tề Ngụy vẫn đang rầu rĩ nên nói chuyện này với Nguyên phu nhân như thế nào, tuy hắn rất sợ lần thứ hai khiến cho người phụ nữ không thể chịu thêm đả kích kia thương tâm, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải là một kẻ vô trách nhiệm. Càng không cần phải nói, trách nhiệm này là thứ mà hắn mộng mỵ dĩ cầu* suốt nhiều năm như vậy.
*Mộng mỵ dĩ cầu: luôn mong ước, tha thiết ước ao
***
Giang Nguyện đương nhiên vẫn chưa biết người anh trai cậu luôn tâm tâm niệm niệm ngày mai sẽ về, Tề Ngụy đã đưa cho cậu một kịch bản mới, sau khi cậu xem xong chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Quyết định lén lút chiếm dụng giường ngủ của Khương Kỳ, ga gối vẫn còn lưu lại mùi hương của Khương Kỳ, Giang Nguyện xoa xoa, nháy mắt một mặt thỏa mãn như một tên si hán.
Lăn qua lăn lại, đầu đập ngay vào đầu giường, Giang Nguyện ảo não xoa xoa đầu, kết quả lại bị một tấm gỗ đập vào mũi.
Giang Nguyện: "..." Chẳng lẽ xương sọ cậu cứng đến mức đập gãy đầu giường luôn?
Bò lên mới phát hiện rằng không phải, là một ngăn bí mật nhỏ, vì tác động của cậu mà vách ngăn bị bật ra, bên trong là một cái hòm nhỏ có mật mã.
Giang Nguyện hơi ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ nghe thấy Khương Kỳ nhắc tới chuyện này, tò mò lấy nó ra, nheo mắt nhìn vào ô mật khẩu, thử ngày sinh nhật Khương Kỳ, không mở được, nghĩ một chút liền thử ngày sinh nhật của mình.
Đúng như dự đoán, nắp hòm mở ra, khóe miệng Giang Nguyện không nhịn được mà cong lên, lúm đồng tiền nho nhỏ cũng hiện ra. Trong chiếc hòm có mật mã còn có một cái hộp nhỏ, Giang Nguyện nhớ cái hộp này, hình như là khi còn bé cậu dùng để đựng nhật ký, cũng không biết bị Khương Kỳ cầm đi lúc nào.
Giang Nguyện tự nói với mình, liếc mắt nhìn qua, rồi lại liếc mắt nhìn lần nữa.
Nín thở mở hộp ra, đập vào mắt là một phong thư, trên đó viết gửi Tiểu Nguyện.
Phía dưới còn nhiều phong thư khác, không viết tên, nhưng viết ngày, trên mỗi một phong thư đều viết ngày sinh nhật của cậu theo từng năm.
Bắt đầu từ khi Khương Kỳ về nước, tổng cộng là sáu phong thư, mỗi năm một phong.
Giang Nguyện mím môi, mở ra phong thư lần đầu tiên mình nhìn thấy, cậu muốn biết anh mình có chuyện gì cần phải thông qua thư tay mới có thể nói với cậu.
Kỳ thực trước khi mở ra Giang Nguyện không phải là không có suy đoán, hẳn là thư tình, một lòng đầy sung sướng và ngọt ngào mở thư ra, thứ bên trong lại vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Giang Nguyện ngơ ngác cầm vài trang giấy mỏng manh bên trong, lại cảm thấy như nặng nghìn cân, viền mắt dần đỏ lên.
Cậu cẩn thận đóng lại phong thư, bên trong còn những phong thư viết vào ngày sinh nhật nhưng cũng không đụng tới, nhẹ nhàng cất chiếc hộp ngay ngắn về chỗ cũ, nằm lỳ trên giường, không nhịn được mà cắn góc chăn, tâm trí vẫn còn quanh quẩn nghĩ tới mấy trang giấy mỏng kia, sau khi khiếp sợ qua đi lòng lại tràn đầy chua xót, những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt thấm ướt cả gối, lẩm bẩm nói: "Anh trai ngốc..."
—————————————————
Theo như lời tác giả viết cuối chương, Bố Bố thuộc giống chó Komondo, và đúng là giống chó này giống cái cây lau nhà thật