*Vốn nó là "Khiêu lương tiểu sửu", khiêu lương tiểu sửu (跳梁小丑) theo như mình tra thì nó có mấy nghĩa có thể hiểu là thằng hề nhảy nhót, kẻ chuyên đi gây chuyện, gây rắc rối, nhưng xét đến đoạn cụm từ này xuất hiện thì mình thấy thay bằng "Chuyện nhỏ nhặt" thì có vẻ hợp lý hơn nên thay.
"Tiểu Hàn Tử? Cậu đã xem kịch bản chưa?"
Hàn Tử Phong lo Giang Nguyện đi đứng không tiện, định mấy ngày nay sẽ ở tầng dưới chỗ Giang Nguyện.
Cậu mới từ Thành Bắc trở về, túi còn chưa thả xuống, trả lời Giang Nguyện bên kia đầu điện thoại, "Vẫn chưa, cậu thấy thế nào?"
"Tôi thấy cũng không tệ lắm, bộ phim về xã hội đen, rất thú vị."
"Cậu nói gì cơ? Phim về xã hội đen?" Hàn Tử Phong giật mình trong giây lát.
"Đúng thế, đoạn kết như số mệnh, cậu và một vị nam chính khác vẫn là quan hệ cha con." Giang Nguyện ở đầu điện thoại bên kia phì cười không ngừng.
"Giang Nguyện, tôi muốn từ chối." Hàn Tử Phong ngồi trên ghế salon, cậu không bật đèn, chỉ xa xăm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Giang Nguyện không hiểu nói: "Vị đạo diễn kia chỉ ưng ý cậu, ý tưởng của bộ phim không tồi, cậu không suy nghĩ thêm một chút sao? Vai nam chính đấy, cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu. Tuy là phim về xã hội đen, nhưng nhân vật của cậu vẫn khá tích cực làm người ta vui vẻ."
Hàn Tử Phong chần chừ, tầm mắt nương theo ánh trăng rơi xuống hai chữ "Hồ sâu" trên kịch bản, đây là chủ đề mà cậu không muốn đụng tới, nó đại diện cho một câu chuyện xưa làm cho con người ta không thể thở nổi nhưng cũng vô cùng hoài niệm.
Giang Nguyện tiếp tục khuyên nhủ: "Đừng quả quyết như vậy, tôi thấy vai nam chính kia tuy nói về mặt pháp luật thì là kẻ ác, nhưng hình tượng rất đầy đủ, sinh động, có cốt khí nói nghĩa khí. Hay cậu xem qua kịch bản một chút trước đi."
Nếu thấy cảnh này, có khi Hà Trọng Ân sẽ cảm động đến rơi nước mắt với Giang tiểu thiếu gia mất.
Hàn Tử Phong bị lời của cậu lay động, đứng dậy bật đèn, mở kịch bản "Tôi xem qua một chút..."
"Tiểu Hàn Tử?" Giang Nguyện chỉ nghe thấy tiếng hít thở ngày càng nặng tiếng ở đầu bên kia điện thoại, điện thoại bị cúp máy.
Giang Nguyện xuống giường, kỳ thực mắt cá chân cậu đã không có gì đáng lo ngại, chẳng qua may mắn là hiện tại Khương Kỳ không ở đây, không thì không tránh được một trận giáo huấn. Nhớ tới giáo huấn buổi sáng hôm đó, Giang Nguyện không nhịn được đưa tay xoa xoa cái mông của mình, không kiềm chế được mà nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên vẻ mặt ngọt ngào.
Mỗi ngày đều nhớ anh trai (21/???)
(Nguyên bản trong raw cũng là 21/???, mình cũng không hiểu nó có nghĩa là gì)
"Hàn Tử?" Giang Nguyện tự mở cửa, thấy Hàn Tử Phong không nhúc nhích nhìn chằm chằm kịch bản.
"Hàn Tử." Giang Nguyện đi tới, ngồi một bên.
Hàn Tử Phong sững sờ mà nhìn cậu, "Tiểu Nguyện..."
"Kịch bản thế nào?"
"Giả."
Giang Nguyện chớp chớp mắt, cười xấu xa nói: "Vốn còn định nói cho cậu một vai nam chính khác là ai đây, chính là diễn viên trong vai Đàm Ngôn ấy, xem ra không cần nói cho cậu nữa rồi."
"Ai?" Tầm mắt Hàn Tử Phong trở về kịch bản, ngón tay siết chặt lòng bàn tay, siết thành nắm đấm mới có thể cố gắng khống chế sự run rấy của mình.
"Chu Thành, biết không? Diễn viên gạo cội chân chính đấy."
Hàn Tử Phong nhìn phần miêu tả trong kịch bản—— "Đàm Ngôn nhặt được một đứa trẻ lưu lạc đầu đường, khắp người chi chít vết thương bị đánh đập, nhìn chằm chằm vào hắn như một con thú nhỏ bị thương, liếm láp vết thương, lại không chịu để người ta tới gần một bước. Đàm Ngôn tựa như nhìn thấy chính mình năm xưa, Đàm gia, người hành tẩu ở trên giang hồ bao nhiêu năm chưa bao giờ nói một câu dịu dàng, đưa tay ra, "Cháu cứ tiếp tục như vậy sẽ chết, chú biết cháu không muốn chết, cháu có nguyện ý đi theo chú không?"
"... Nhân phẩm cũng không tồi, ra mắt nhiều năm như vậy mà không có scandal nào." Giang Nguyện vẫn đang buôn chuyện liên miên không ngừng về Chu Thành, Hàn Tử Phong hít sâu một hơi, "Tôi đi thử xem."
"Tìm tôi bất cứ lúc nào cậu cần đối diễn." Giang Nguyện thấy cậu nghĩ thông suốt vỗ vỗ vai cậu.
"Người nào đó đi công tác nên cậu cứ thế phóng túng buông thả?" Hàn Tử Phong cố gắng đè lại mọi tâm tình, trêu chọc nói.
"Phóng túng buông thả?" Giang Nguyện mê mang nói: "Cậu muốn hẹn tôi à?"
Hàn Tử Phong: "..." Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung!!! Khoảng thời gian này cậu xem như là biết Giang Nguyện hầu như chuyện gì cũng sẽ kể cho Khương Kỳ, cậu thực sự không muốn một ngày nào đó bị sếp lớn của mình trực tiếp liệt vào danh sách cấm tới nhà đâu.
"Cậu muốn hẹn tôi đến bờ biển lướt sóng à? Tôi hỏi anh tôi một chút xem có rảnh rỗi không." Giang Nguyện đang định lấy điện thoại di động ra.
Hàn Tử Phong nhanh chóng ngăn cậu lại, "Đừng đừng đừng, cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi."
Trong ánh mắt mê man của Giang Nguyện, Hàn Tử Phong giải thích rõ hàm nghĩa của phong túng buông thả.
Giang Nguyện vội vàng xóa tin nhắn soạn được một nửa đi, oán giận nói: "Suýt thì bị anh tôi hiểu lầm."
Hàn Tử Phong: "..." Anh cái gì, hai người các cậu thực sự là quá ngọt rồi. Còn dám nói thầm mến? Tôi nghĩ ai cung phản xạ bị thắt nút mới đi tin tình thú của hai người.
"Giang Nguyện cậu có đi thử không?"
"Tôi thấy hứng thú với vai bạn tốt của nhân vật của cậu trong kịch bản, diễn đúng bản chất thật luôn." Giang Nguyện cười hì hì giơ giơ kịch bản.
Hàn Tử Phong bật cười, diễn đúng bản chất ở đâu cơ chứ, nhân vật bạn tốt kia là một cô nhi.
"Anh ạ?" Tin nhắn của Giang Nguyện không được gửi đi, Khương Kỳ lại gọi điện thoại đến, "Em cũng nhớ anh, em đã nói với anh hôm nay..."
Hàn Tử Phong nhanh chóng nói lời tạm biệt với cậu, hoàn toàn không muốn ăn cẩu lương.
Cậu từng trải nghiệm rồi, cuộc điện thoại này chưa đến một tiếng là chưa cúp máy được đâu, hai người kia rốt cuộc là có biết bảo vệ động vật nhỏ không?!
***
"Anh thấy thế nào?" Hà Trọng Ân hỏi Chu Thành.
Chu Thành sờ sờ cằm, "Không tồi, rất ngây ngô nhưng cũng thật như tái hiện lại."
"Vốn là muốn tái hiện lại." Hà Trọng Ân cũng rất hài lòng.
"Cậu ấy tên gì?" Chu Thành hỏi.
"Hàn Tử Phong, sao? Không quen biết? Người mới đấy." Hà Trọng Ân tự hào với mắt nhìn của mình.
"Người mới tất nhiên là tôi không quen biết, nhưng cậu ấy cũng chẳng quen biết tôi." Chu Thành cảm thấy rất thú vị, lúc thử vai ánh mắt người nọ chưa hề đặt trên người y giây nào.
"Còn có một người nữa, hai người họ tới cùng nhau." Hà Trọng Ân bảo người gọi Giang Nguyện vào.
"Cậu diễn thử vai nào?"
"Tiểu Cửu."
Hà Trọng Ân nhíu mày, quan sát Giang Nguyện một chút, đã bắt đầu không ôm hy vọng.
"Tiểu Cửu là cô nhi, sau đó bị cha mẹ Trình Đông nhặt về, sau khi cha mẹ nuôi mất lại cùng Trình Đông từ hai bên không vừa mắt đến sống nương tựa vào nhau." Hôm ấy Hà Trọng Ân nhìn hình ảnh cậu và Hàn Tử Phong bảo vệ nhau, liền có chút hảo cảm với Giang Nguyện, hi vọng nhân cơ hội nhắc nhở cậu cũng không phù hợp với nhân vật này.
"Vâng, tôi thích nhân vật này." Giang Nguyện cười híp mắt nói.
"Vậy cậu chọn một đoạn đi." Hà Trọng Ân lui một bước, Chu Thành ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Giang Nguyện đột nhiên ngồi bệt xuống dưới đất, cắn môi ôm đầu gối, tay trái bất an di di trên sàn nhà, một lát sau lại dùng ánh mắt lén lút nhìn Hà Trọng Ân, rồi đứng lên cúi đầu nhìn xuống một góc, giọng nhỏ như muỗi nói: "Được."
Một giây sau, Giang Nguyện trừng Chu Thành, tiến lại gần về phía Hà Trọng Ân, thấp giọng nói: "Cảm ơn chú."
Qua một phút Giang Nguyện quay đầu dùng ánh mắt bi thương nhìn Hà Trọng Ân, đôi mắt dường như hơi ươn ướt.
Hà Trọng Ân bừng tỉnh, đây là đang coi hắn là cha mẹ nuôi của cậu, coi Chu Thành là bạn bè của anh trai Trình Đông, mà cảnh khóe mắt đẫm nước này hẳn là lúc bố mẹ nuôi qua đời.
Hà Trọng Ân bỗng nhiên có phần mong đợi, cậu sẽ thể hiện cảm xúc với Trình Đông như thế nào?
Giang Nguyện không hề lựa chọn bất kỳ nhân viên công tác nào để đối diễn, mà tiến lên một bước, nhìn vào khoảng không trước mặt Hà Trọng Ân, "Anh... bị thương?"
Sau đó liền biến thành ỷ lại, thậm chí còn nở nụ cười, cảnh cuối cùng là Tiểu Cửu nói với Trình Đông, "Anh, nhớ về đấy, em sẽ nấu cơm tươm tất chờ anh."
Đôi mắt Hà Trọng Ân chứa ý cười, giọng nói vẫn cố gắng kìm nén, "Không tồi, nhưng cảnh cuối cùng, ánh mắt có thể thu lại một chút."
Giang Nguyện ngượng ngùng sờ sờ mũi, chẳng qua là cậu tưởng tượng ra dáng vẻ Khương Kỳ, có thể thu liễm như thế đã là tốt lắm rồi.
"Cảm ơn đạo diễn."
"Khi về xem kịch bản nhiều hơn một chút."
Chu Thành biết người này xem như là đã quyết định rồi.
Sau khi Giang Nguyện rời đi, Hà Trọng Ân trêu Chu Thành, "Người mới này cỏ vẻ cũng không quen biết anh."
Chu Thành nhìn trời, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, xem ra tôi đã chết trên bờ cát rồi."
Hà Trọng Ân cười to, hắn và Chu Thành xem như là bạn tốt, chọn lựa y ngoại trừ kỹ năng của y còn vì Chu Thành hầu như không có scandal, hắn không cần một thần tượng đang nổi, hắn muốn một diễn viên thực thụ có thể dựng nên bộ phim này.
Trợ lý ở bên cạnh thấy hai vị đại thần này đang định tan cuộc, nhanh chóng nhắc nhở: "Đạo diễn Hà, còn một người mới đến thử vai."
"Ai?" Hà Trọng Ân không nhớ rõ hắn còn gọi ai khác.
"Vệ Hân."
Hà Trọng Ân bừng tỉnh, "Là do đạo diễn Lâm đề cử? Gọi vào đi. Đúng rồi, cậu ta thử vai nào?"
Trợ lý do dự một chút nói: "Trình Tiểu Cửu."
***
Cái bộ phim hài kịch đô thị kia chẳng qua chỉ là tác phẩm thử nghiệm của Khương thị, muốn xem thử một chút quay phim như vậy có thể thành công hay không, bởi vì đều sử dụng người mới, ban đầu xác định chỉ làm hai mươi tập. Quý đầu tiên cũng mau chóng hơ khô thẻ tre*. Mà Hàn Tử Phong cũng nhận được thông báo gia nhập đoàn làm phim "Hồ sâu".
*Đóng máy, hoàn thành quá trình quay phim
"Tại sao chứ?!" Hàn Tử Phong không cam lòng nói.
Giang Nguyện nhún vai, "Hẳn là vì tôi chưa đủ tốt đi?"
"Vớ vẩn!" Hàn Tử Phong không thể nuốt trôi, trước buổi thử vai hai người họ đều đã đối diễn với nhau nhiều lần, Giang Nguyện diễn như thế nào cậu đều nhìn thấy được, nếu như cậu là chiếm lợi thế từ nhân vật*, Giang Nguyện lại diễn một Tiểu Cửu hoàn toàn không tương đồng với khí chất của bản thân, nhưng cũng là một Trình Tiểu Cửu chân thật nhất.
*Ý là vì nhân vật có nét tương đồng với chính bản thân và hoàn cảnh của mình nên Tử Phong có lợi thế, có thể diễn tốt
Giang Nguyện cực kỳ tiếc nuối khi không thể cùng tham gia vào một đoàn phim với bạn tốt, hơn nữa cậu cảm thấy câu chuyện xưa này rất thú vị, thế nhưng việc đã đến nước này, cậu cũng lười để bụng, "Tôi cũng không phải là không có đoàn phim nào muốn mà."
Giang Nguyện lắc lắc tờ báo.
""Hiệp chi đại giả"? Bộ phim mà Thiệu Mặc Sâm và Tô Khiên diễn vai chính?"
Giang Nguyện gật đầu, "Đoàn phim này cũng rất thú vị."
Hàn Tử Phong trừng cậu, "Đừng có lén đổi chủ đề, của cậu là của cậu, sao có thể cứ như vậy được!"
"Nói không chừng có khi người ta diễn tốt hơn tôi mà, phải không? Hơn nữa, thời gian tham gia đoàn phim quá dài, anh tôi cũng không muốn tôi diễn phim này."
Hàn Tử Phong hừ nói; "Bớt kiếm mấy cớ vô dụng này đi, địa điểm quay phim ở ngay Thành Bắc, Cậu phải về nhà thì có ai ngăn cản được sao?"
"Này, cậu xem nhé, "Hiệp chi đại giả" tôi chỉ phải đi quay theo cảnh thôi, nhưng "Hồ sâu" thì phải theo đoàn suốt toàn bộ hành trình." Đôi mắt Giang Nguyện đảo quanh, "Tôi còn muốn đi du lịch với anh ấy vào nửa cuối năm đấy."
Giang Nguyện lôi Khương Kỳ ra làm bia đỡ đạn, lời này đương nhiên không thể nào là do Khương Kỳ nói, trên thực tế, sáng sớm hôm qua Khương Kỳ mới trở về, hôm nay liền chạy đến Lâm thị, việc cậu thử vai cho "Hồ sâu" thất bại là cậu đe dọa dụ dỗ Tề Ngụy không cho hắn nói ra.
Lúc đó Tề Ngụy vừa tức giận vừa bực mình, việc này Triệu Song Song đương nhiên đã sớm thông báo rõ ràng với hắn, hắn sợ Khương Kỳ lúc đàm phán bị phân tâm nên chưa nói. "Người ta đều hận không thể có người ra mặt hỗ trợ, cậu thì sao? Ngược lại còn đi giấu giấu diếm diếm!"
"Không giống nhau nha." Giang Nguyện cười nói: "Đó là anh trai em, cũng không phải người nào khác, sao có thể giống nhau chứ. Anh em đang bận nhiều việc quan trọng, vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, còn chưa đến mức để cho anh ấy phải ra tay đi?"
Tề Ngụy: "..." Cậu! Rốt! Cuộc! Có! Biết! Hay! Không! Trong lòng cái vị giám đốc đệ khống kia cậu chính là chuyện quan trọng nhất?!!
"Anh Ngụy, anh cũng không cần can thiệp nhiều quá đâu, anh là đối tác đắc lực nhất của anh trai em, anh còn bận chuyện khác, anh em sẽ mệt chết mất." Giang Nguyện gọi Tề Ngụy đang xắn tay áo lên đứng dậy muốn ra mặt cho người nhà mình lại.
Tề Ngụy không nói gì nghẹn họng mà quay đầu lại nhìn Giang Nguyện vô tâm đầy đầu toàn là anh trai.
Giang Nguyện vẫn cười híp mắt chuyển chủ đề, "Anh Ngụy à, thực ra em cũng rất thân quen với bạn bè của anh trai em."
Tề Ngụy còn đang nghĩ sao lại đi nói chuyện này, liền nghe thấy Giang Nguyện nói tiếp: "Hồi trước lúc đi thực tập em còn từng làm trợ lý cho anh Nguyên Mạc đấy."
"Ai?" Tim Tề Ngụy chợt lỡ một nhịp, nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.
"Anh, Nguyên, Mạc." Giang Nguyện nhấn mạnh từng chữ một: "Mấy ngày trước em có vài chuyện muốn hỏi anh ấy, còn kể về người đại diện cực kỳ chuyên nghiệp và có năng lực của mình nữa, anh Nguyên Mạc nói mình cũng muốn về nước chơi một chút, lúc đó em giới thiệu cho hai người làm quen với nhau nhé."
Tề Ngụy nhanh chóng lắc đầu, sống ở Mỹ từ hồi học cấp 2, hắn nói dối không biết ngượng mồm mà lớn tiếng: "Không cần đâu, tôi không hiểu tiếng Anh, không thể giao tiếp."
"Không quan trọng lắm." Giang Nguyện cũng không chọc thủng hắn, cười híp mắt nói: "Anh Nguyên Mạc có thể nói tiếng Trung thành thạo mà."
"Sao có thể như vậy chứ?" Tề Ngụy buột miệng, thấy sự kinh ngạc thái quá Giang Nguyện, lập tức biết mình lỡ lời.
Giang Nguyện kiến hảo tựu thu*, cười híp mắt phất tay, "Nếu anh Ngụy muốn giúp đỡ thì giúp em thu xếp đến đoàn phim "Hiệp chi đại giả" đi, em đã nói với anh em rồi, đạo diễn Bạch cũng đồng ý."
* Kiến hảo tựu thu: thấy được rồi, đủ rồi thì thu tay
"Gần đây anh Tề Ngụy cũng vất vả rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt." Giang Nguyện chuồn tới cửa, ý đồ xấu mà bồi thêm một câu, "Khi nào anh Nguyên Mạc đến em sẽ nói cho anh biết."
Tề Ngụy vẻ mặt nhân sinh không còn gì lưu luyến: "..." Keng —— bạn đã mất đi người đại diện tận tâm có năng lực của mình.